• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

Hãy mua giúp cụ ông 80 tuổi này nải chuối nhỏ

tinhyeubachkim311

New Member
Tài sản mà ông sở hữu khi đi qua gần hết một kiếp người là thân già bệnh tật, người vợ bị tai biến mạch máu não, đứa con trai độc nhất bị tâm thần và những tháng ngày mưu sinh không mệt mỏi nơi đất khách...

Ông lão run rẩy cố mặc thêm chiếc quần dài. Trời cuối ngày se lạnh. Với thanh niên nam nữ, đây là thời tiết lý tưởng để dạo chơi, nhưng với sức của một người ngoài tám mươi, ông không chịu được.

Ông là Lê Văn Mười, 80 tuổi, nhà ngụ tại 14/5 ấp Hòa Long, xã Vĩnh Phú, huyện Thuận An, Bình Dương. Sáng sớm, khi đường phố Sài Gòn còn thưa tiếng xe, ông Mười đã lên đường lấy hàng trên chiếc xe đạp cũ kỹ. Hàng của ông là dăm ba nải chuối nhỏ, vài xâu bánh giò, bánh ít. Ông bảo, chuối là của Bến Tre đưa lên, bánh thì từ Long An, ông phải đi lấy hàng từ sớm, khi người ta vừa chuyển hàng lên, mới mong kiếm được chút tiền lời.

7 giờ sáng, ông đã có mặt tại một góc của chợ Tầm Vu để bắt đầu buổi chợ. 15 giờ chiều, ông Mười chuyển “địa bàn” lên mép cầu Kinh Thanh Đa (đường Xô Viết Nghệ Tĩnh, quận Bình Thạnh) và ngồi thu lu bên dòng xe cộ đông đúc cho tới 23 giờ.


76824_10150107689584126_130704694125_7701510_1308167_n.jpg



Đó là một ngày bận rộn như mọi ngày của ông lão. Quê ông ở Bình Dương, một mình lên Sài Gòn “kinh doanh” đã hai chục năm có lẻ. Anh con trai độc nhất của hai vợ chồng, sống cuộc đời bình thường được hai mươi mấy năm rồi trong một lần đi chơi bị đám thanh niên đánh chấn thương sọ não, tâm thần từ đấy.

Ông bảo: “Hai vợ chồng già có mỗi mụn con, bao nhiêu hy vọng đều đặt vào nó, mong tới ngày thấy con thành đạt trưởng thành, giờ thì khi nào tỉnh nó về ăn cơm, không thì lang thang đầu đường xó chợ, đau xót lắm”.

Vợ ông, bà Châu, cũng bị tai biến mạch máu não từ 7 năm nay. Kể từ lúc bà đau, số tiền bán mảnh vườn sau khi sửa sang ngôi nhà, còn lại định để dành lúc ngặt nghèo cũng ra đi. Ông bảo, mỗi khi trái gió trở trời, cơn đau hành hạ bà, muốn ở bên chăm sóc nhưng cũng chẳng làm được. Một mình mưu sinh nuôi hai người thân, tưởng chừng thân già như ông không thể cáng đáng nổi. Vậy mà đã hai mươi năm…


75731_10150107689974126_130704694125_7701531_6998534_n.jpg



Ông bảo ông không ăn sáng, bởi “nhịn một nắm xôi là được một đồng đem về cho bà chữa bệnh”. Buổi trưa và tối nhiều người thương tình hay đem tới thức ăn đến cho. Suốt buổi trò chuyện, ông hay nhắc tới chú Hùng lái xe Đài truyền hình HTV, chú bán cháo trắng… Đó là những người ngày nào cũng giúp đỡ ông lão chuyện cơm nước.

Nhìn dáng ông gầy gò ngồi co ro bên thành cầu, ai cũng thương, nên “cửa hàng” ông tuy chỉ những món hàng thời vụ nhưng khá đông khách. Mua một nải chuối, khách hàng cho ông thêm vài ba ngàn là chuyện thường. Thỉnh thoảng một vài người ngang qua, không mua gì nhưng cũng cho ông ít tiền. Ông run run: “Người ta cho, ông cũng nằn nì người ta lấy vài ba cái bánh, rồi nải chuối. Ai cũng khó khăn lắm mới làm ra đồng tiền. Mình còn sức lao động mà nhận của người ta hoài, cũng không phải…”.

Tôi không biết “sức lao động” của ông còn được bao nhiêu nhưng đã có lần ông phải nhập viện. Sức khỏe yếu, bác sỹ khuyên nên ở nhà dưỡng bệnh. Nhưng chỉ được mấy hôm rồi lại thấy ông lão co ro bên góc cầu Kinh. Người ta gọi ông là Mười Kinh cũng vì lẽ đó.

149575_10150107690259126_130704694125_7701549_6670102_n.jpg



Ông cười nói: “Ông là người kinh doanh “chui” vì đã rất nhiều lần ông bị công an trật tự bắt. Có lần, người ta thu cả người, cả xe và hàng hóa. Nhưng rồi thấy tội, lại cho đem về. Có những hôm bán không hết hàng, nhìn mấy nải chuối héo queo, mấy trái đu đủ tím bầm vì không chịu nổi cái nắng gay gắt, biết bà ở nhà sẽ bớt một ngày thuốc mà ruột ông đau như cắt. “Dù khó khăn nhưng ông vẫn vui vì có nhiều người thương. Tắm rửa thì có anh bảo vệ ở nhà máy nước Tầm Vu cho dùng, tối ngủ thì người ta cho mượn cái mái hiên nhà, mắc thêm chiếc võng là xong, cũng tránh được mưa nắng”, ông chia sẻ.


76108_10150107690699126_130704694125_7701580_1514263_n.jpg



Mười ngày hay hai tuần ông mới về nhà một lần thăm bà. Đạp xe hơn hai chục cây số, đem thuốc thang và những buồn vui “nghề nghiệp” làm quà, ở lại với bà hai ba ngày rồi lại lên. Vợ ông ở nhà cũng may có mấy đứa cháu chăm sóc, nên ông yên tâm buôn bán.

Ở tuổi ngoại bát tuần, mắt ông đã mờ, không nhìn thấy rõ nữa. “Mới đây có hai cô bên quận 10, giúp ông đi mổ mắt, chi phí hết 4 triệu đồng. Sống nơi đất khách quê người, nếu không có những tấm lòng hảo tâm, có lẽ ông không trụ lại lâu dài được, cháu à”, ông lão bộc bạch.


75000_10150107691464126_130704694125_7701622_3512286_n.jpg



Đã 23h, ông lão lên chiếc xe đạp đã mòn dấu thời gian, sau lưng là chiếc sọt sắt chứa mấy nải chuối chưa bán hết, xuôi về phía chợ Thanh Đa. Lại một đêm không nhà để ngày mai tiếp tục mưu sinh… (theo VTC News và 5giay.vn)

Các bạn của tôi, ít nhất nếu có cơ hội đi qua hàng của cụ, hãy dừng lại trò chuyện và mua hàng giúp cụ nhé! Khó khăn trong cuộc sống, đau khổ trong gia đình, và với cụ còn là cả không người tâm sự. Đôi khi những lời quan tâm thăm hỏi, chia sẻ, sẽ có ý nghĩa thật lớn, làm cụ thêm ấm lòng và không cảm thấy cô độc trong cuộc sống này!

* Đây là note với mục đích duy nhất để làm sao có càng nhiều người biết đến hoàn cảnh của cụ, đến chia sẻ với cụ càng nhiều càng tốt. Vì vậy ai có tấm lòng giúp truyền note này đi đến các bạn khác, hoặc đến với quán của cụ là việc riêng của mỗi người. Vui lòng ko comment liên quan đến chính chị, tôn giáo, chửi bới và bất lịch sự trong này.
 

mathanh

New Member
ôi phải chi các bạn trẻ cảm nhận được nổi niềm .....................................................:(:(:(:(:(:(:(:(

ở gần chổ mình cũng có 1 bà cụ khoản 80 rồi, củng tội lắm, cứ hàng tuần hoặc nửa tháng bà đi ghé ngang qua nơi tui làm , và tui gửi bà vài chục nghìn để bà có tiền mà lo thuốc than.... mỗi nhà điều gửi bà 1 ít
 
Chỉnh sửa cuối:

DreamLand

New Member
Cuộc đời có biết bao hoàn cảnh éo le, trắc trở.
Nếu mỗi ngày lập 100 Topic để nói về 100 số phận khác nhau, chắc có lẽ chẳng bao giờ có thể kể hết :(
 

MinhThang

Manager
Chẳng giúp được gì cho ông lão, chỉ cầu mong cho ông có sức khỏe để tiếp tục sống và làm việc với quãng đời còn lại.
:(:(:(
 

tinh_la_gi

Administrator
Cuộc sống là vậy mà ... có giàu và có nghèo có bần cùng và có hạnh phúc. Điều mà tác giả bài viết hay người share bài viết là làm 1 việc nhỏ cho 1 góc "buồn" của cuộc sống. Cái mà người đọc làm không phải là giúp "nhân vật" của bài viết này hay bài viết khác ... cái làm có ý nghĩa hơn chính là giúp những mảnh đời xung quanh mình và làm những việc có ích cho cộng đồng để bớt đi nhựng "góc buồn" này

Mõi ngày TLG đi học băng ngan qua khu trung tâm thành phố nơi mà cuộc sống và mức sống thuộc hàng tốt nhất VN hiện nay có ai biết hay thấy ?! hay biết hay thấy nhưng vô cảm ! Cách tòa nhà Saigon Center 20 mét ngày ngày có 1 bà lão đầu tóc bạc phơ ngồi bệnh trên vĩa hè đường Lê Lợi - 8 năm rồi từ cái ngày TLG nhìn thấy bà ngồi đó với tấm bạc là 1 mãnh ny long chưa đầy 1m vuông .. mùa nắng thì không nói gì vì nếu có nắng quá thì những hàng cây của con đường đã giúp bà .. mùa mưa thì lại khác .. bà ngồi đó với cái áo mưa là 1 cái bịch ny long to được khoét lổ thành cái áo mưa ...

Chưa bao giờ chơi vé số và cũng chưa mua vé số của ai nhưng mõi lần chạy ngan qua vẩn hay ghé vào mua giúp bà 1 số ... bà chưa bao giờ xin khách qua đường 1 đồng nào .. thâm chí có lần TLG ghé chỉ là đưa bà 10 ngàn và bảo con không mua vé số bà cũng dối theo đưa cho TLG 5 tấm vé số ( lâu rồi ngày xưa vé số 2k chứ ko phải 5k như giờ)

...........................
..........................
..........................

Tôi và các bạn chắc chắn còn rất nhiều trắc ẩn nhưng liệu có kể hết và liệu có "làm đẹp cho đời" được hết không ?! Không làm cho đời đẹp hơn nhưng làm cho nó đẹp 1 phần đã cảm thấy cuộc sống ý nghĩa hơn rồi.
 

Cleonardo

New Member
Ở Thanh Đa mình ở từ nhỏ có ôg lão 75t mà vẫn đạp xích lô 40năm,ko nhà cửa và ko vợ con,nắng mưa thì cũng là nhà là cáj xích lô chui ra chui vào ,cũng là để kiếm cơm.Hùi nhỏ tui đi học hay đi xe ổg ủng hộ ổg lắm nhưng jờ ko đj nữa,thỉnh thoảg wa thăm họ hàng vẫn thấy ôg lão cọc cạch với chjếc xích lô, nên thấy pài viết này góp thêm góc buồn vậy.Chắc 2 ôg lão cũng pít nhau,mà có khj mình cũng mua đồ ôg lão bán chuốj trên cầu Kinh rùi,chắc vậy.
 

taru242

New Member
4rum lập 1 wĩ tặng ông lão đi :-?
mỗi người 1000vnd là đủ rồi
 

lovelove_kute

New Member
thật tội nghiệp ông ý quá!!!!!!!:(:)( cuộc đời hok như mơ...mỗi con người mỗi một số phận....
 

Hoangps

New Member
Đúng là số phận con người thật trớ trêu,có những người thì giàu quá,người lại quá nghèo,quần quật cả đời cũng chỉ đủ ăn chứ k thoát nổi cái nghèo,thật đúng với câu nói của ông bà ta : "kẻ ăn k hết,người lần k ra"
 
Top