Mình sinh ra ở Biên Hòa, nhưng lớn lên ở quê nội là Bến Tre. Chắc ai cũng đã từng nghe bài Dáng đứng Bến Tre rồi nhỉ "Ai đứng bên gốc dừa, tóc dài bay trong gió", cách đây khoảng 8,9 năm Bến Tre nhiều dừa lắm, hai bên đường, ngoài vườn đâu đâu cũng có dừa, bây giờ thì buồn lắm, dừa bây giờ ít đi nhiều. Ngày xưa đi học đâu cần nón vì có lá dừa che kín trên đầu, bây giờ đâu còn nữa. Hồi đó vào khoảng tháng 5,6 âm lịch là mùa nấm mối, tại sao lại gọi là nấm mối? Vì phía dưới những tay nấm là một ổ mối nhỏ xíu, một năm chỉ mọc đúng vào tháng 5,6 âm lịch. Mùa nấm mối vui lắm, mà kỳ lạ nữa năm nay bạn hái chổ này, ngày này thì năm sau, ngay chỗ đó đúng ngày nó lại mọc tiếp. Đi tìm, hái, phải nói là người người đi tìm. Tìm dc rồi thì lại hồi hộp, nhìn xung quanh xem còn nữa không. Hái về rửa sạch, làm một chén muối ớt, nấu canh với đọt nghệ non, nấu canh nấm mối không cần nêm bột ngọt, chỉ nêm muối ớt là đủ, tô canh bốc khói, thơm mùi lá nghệ ngon không thể tả.
Ngày xưa điện không có, nhà thì ít,ban đêm mỗi lần bị sai đi tiệm hàng xén(ở đây gọi là tiệm tạp hóa) thì má ơi, sợ muốn vãi ra quần, trời tối đen như mực( lá dừa nó che hết ánh trăng còn đâu) cắm đầu cắm cổ chạy, mua xong, chạy về, vậy mà lại thích đi mới ác
(dư tiền lấy mua kẹo)bây giờ thì khác rồi, đèn điện sáng choang, nhưng buồn. Trời nắng còn đỡ, trời mưa thì ôi thôi con đường biến thành một vũng lầy dài vô tận. Xe đạp, xe máy khỏi chạy luôn, xe đạp thì vác vai, xe máy phải gởi nhà người quen đi bộ về. Bây giờ đường đã tráng nhựa, 15 chỗ vào tới nhà, nhưng cảm giác không như ngày xưa, buồn lắm bạn ạ. Sau này trở về Biên Hòa đi học, mỗi lần nghỉ hè là nôn nao mong tới ngày về quê, qua phà , qua đò , lúc trước về quê đi rất lâu( xe ít chuyển xe nhiều) mà mỗi lần được về quê rất sung sướng, bây giờ cảm giác đó đã vơi đi ít nhiều. Cảnh vật thay đổi, con người thay đổi, tất cả thay đổi, chỉ có tình cảm là không nhưng không nguyên vẹn. Chỉ mong sao quê mình mau phát triển, bà con quê mình bớt nghèo.