Ko biết c/d con người rồi sẽ đi về đâu ....
Mấy hôm trước mình đã lên CA trình báo về vụ việc xảy ra tai nạn, lên đó bị tịch thu giấy phép lái xe, bằng, BH, ... chán. Anh ghi hồ sơ vụ việc nói rằng dù sao mình cũng sai, nhưng mình vẫn ko muốn chấp nhận sự thật đó ...
Tối về ăn cơm, ơ mơ ni bảo là nhà người ta đòi đền bù khoảng 15 tr thì mới xong mặc dù đã đưa trước cho 3tr rồi. Hix, dạo này kinh tế gia đình khó khăn, số tiền đối với mình là quá nhiều, mình cảm thấy rất buồn. A bơ chi bảo rằng bây giờ người đi bộ mà đi sai đường còn bị phạt ấy chứ đừng nói mình phải đền bù!
Nhưng mà ... chắc đó là chuyện của vài năm nữa, mình cảm thấy thất vọng về mọi thứ nhất là khi nghe chuyện phải nộp thêm cho công an tiền nữa thì họ mới cho qua vụ này, còn ở bệnh viên mỗi khi mổ phải bồi dưỡng cho mỗi bác sĩ 500 000 VND, nếu ko họ sẽ ko làm cho tử tế. Mình muốn chửi vào cái bộ mặt của họ, ai có tý tay nghề và quyền chức thì phải thế sao, như vậy thì dân nghèo sẽ mãi nghèo mà thôi ...
Hôm nay là ngày học cuối cùng và mình cũng biết lịch thi tiếng Hàn rồi. Hi vọng mình sẽ đạt điểm cao ~190/200 may ra thì mình đỗ vì đợt thì này quá đông người (n~ hơn 40 000 người) mà chỉ lấy có 8000. C/s thật khắc nghiệt, khi muốn làm một điều gì đó thì phải cố gắng, quyết tâm, ... mới mong thành công và đạt được kết quả như mong muốn. Nhưng ... mình ko có quyết tâm, nói thẳng ra là chẳng có lấy 1 chút nào hết. Chắc mình ko có sự đam mê, sự nhiệt thành, mình làm vậy là vì người khác muốn vậy, cứ như 1 con rối vậy? Dù mình học cũng ko đến mức tệ lắm nhưng vẫn mong đỗ được kỳ thi vào ngày 17 này, mình thật tham lam phải ko ...
Ôi ...
Chán ...
Giá như ... ngày đó mẹ nghe mình thì gia đình mình đâu có như bây giờ... để rồi 1 năm sau mới làm nhưng cũng đã quá trể rồi, dù sao vẫn còn hơn là ko nghe lời mình nhưng hơi muộn...
Giá như lần vừa rồi mẹ và bố đều nghe theo lời mình thì c/s chắc chắn sẽ khá lên rất nhiều...
Nhưng ...
Chẳng ai suy nghĩ về điều đó hết, n~ gì m` nói họ ko nghe. Mình chán cái sĩ diện hão, cái tham vọng, sự ích kỷ của người lớn, cái gì cũng thích như người ta. Sao ko nhìn vào cái thế giới thực tại này chứ? Sao ko nghĩ cho con cái chứ? Nó cũng có c/s của riêng nó chứ, sao ko bao giờ nghĩ cho chúng nó chứ, là người trong nhà sao ko chịu nghe ý kiến của nhau chứ, nhiều qúa, có quá nhiều điều mình muốn nói ra mà ko thể nói được...
Mình lướt web nhiều, và tự biết rằng mình mắc bệnh trầm cảm, đã lâu lắm rồi, có lẽ từ năm cấp 2... Cái ý nghĩ muốn chết đã bao lần tìm tới nhưng cũng chính vì lướt web nhiều mà mình ko thể làm thế được. Những kết cục của n~ gia đình có người tìm đến cái... đã in sâu vào tiềm thức của mình, nếu mình làm vậy cái gia đình này sẽ tan nát mất, ông bà mình liệu có chịu đc ko vì họ quá ... m`, anh chị sẽ chỉ trích bố mẹ mình, hàng xóm thì bàn ra tán vào... Hix có quá nhiều lý do khiến mình ko thể làm được.
Đã nhiều lần mình từng nghĩ rằng liệu sau khi mình thực hiện được điều mình muốn làm với bố mẹ, anh, chị thì mình có tìm đến cái chết ko? Đối với mình đó là sự giải thoát. Con tim con người thật yếu đuối, bề ngoài thì nhìn có vẻ mạnh mẽ. Một thằng đàn ông có tâm hồn của 1 người phụ nữ, có lẽ hoàn cảnh đã khiến con người như vậy dù ta có muốn chấp nhận nó hay ko?
Người ta thì bạn bè vui vẻ, suốt ngày bay nhảy, du lịch, hội họp, nhìn mà ước được như vậy quá. Đôi lúc cái suy nghĩ rằng mình ko nên sinh ra trong 1 gia đình như hiện giờ lại đến nhưng những điều mà mình học trên mạng lại cho rằng đó là suy nghĩ của 1 người con bất hiếu, 1 kẻ kém cỏi, ... và rồi ý thức đó cũng tan biến đi. Thôi thì cứ sống cái lớp vỏ bọc như bây giờ vậy...