• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

1001 CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG!!!

Status
Không mở trả lời sau này.

CongVoi

Super V.I.P
Hãy hạnh phúc ngay bây giờ!

Chúng ta tự thuyết phục mình rằng cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn sau khi chúng ta kết hôn, có con, có công việc và có một ngôi nhà mới. Sau đó, chúng ta lại thất vọng khi những đứa con chúng ta chậm lớn và chúng ta không đạt được những điều chúng ta mong muốn.


Sự thật thì, không có thời gian nào tốt hơn để hạnh phúc cho bằng ngay bây giờ! Bởi nếu không phải bây giờ thì là khi nào?... Cuộc sống của bạn luôn luôn đầy ắp những sự thách thức. Dù thế nào đi nữa, cách tốt nhất là bạn hãy tự thừa nhận điều này và quyết định một cuộc sống hạnh phúc .

Hãy đánh giá cao mỗi khoảnh khắc bạn có và đánh giá cao hơn nữa bởi vì bạn chia sẻ nó với một số người đặc biệt - đủ đặc biệt để bạn dành thời gian với họ... Và nhớ rằng thời gian không chờ ai!

Vì thế mà hãy dừng việc chờ đợi
... cho đến khi bạn có một ngôi nhà
... cho đến khi bạn có một chiếc xe hay một công việc mới
... cho đến khi bạn quay lại trường học
... cho đến khi bạn... giảm đi vài cân
... cho đến khi bạn hoàn thành chương trình học ở trường
... cho đến khi bạn kết hôn
... cho đến khi bạn ly hôn
... cho đến khi bạn có con
... cho đến khi những đứa con của bạn rời khỏi gia đình
... cho đến khi bạn nghỉ hưu
... cho đến mùa hè
... rồi lại mùa thu
... mùa đông
... mùa xuân
... và cho đến khi bạn không còn nữa!

Hãy hạnh phúc không có nghĩa là mọi thứ đều hoàn hảo. Hạnh phúc là khi bạn quyết định nhìn thấy tầm xa của sự dở dang nào đó. Không có thời gian nào tốt hơn bây giờ để hạnh phúc... Hãy tin rằng bạn hạnh phúc vào ngay ngày hôm nay! Hãy nhìn vào mặt tốt của thế giới qua những đôi mắt và nụ cười!
 

Badamgiak23

Super V.I.P
Lí do cho một tình yêu

Một cô gái hỏi bạn trai của mình:
- Tại sao anh yêu em?
- Sao em lại hỏi như thế, làm sao anh tìm được lí do chứ! – Chàng trai trả
lời.
- Không có lí do gì tức là anh không yêu em!
- Em không thể suy diễn như vậy được.
- Nhưng bạn trai của bạn em luôn nói cho cô ấy biết những lí do mà anh ta
yêu cô ấy.
- Thôi được, anh yêu em vì em xinh đẹp, giỏi giang, nhanh nhẹn. Anh yêu
em vì nụ cười của em, vì em lạc quan. Anh yêu em vì em quan tâm đến
người khác.
Cô gái cảm thấy rất hài lòng.
Vài tuần sau, cô gái gặp một tai nạn khủng khiếp nhưng thật may, cô ấy vẫn
còn sống. Bỗng nhiên cô trở nên cáu kỉnh vì cảm thấy mình vô dụng. Vài
ngày sau khi bình phục, cô gái nhận được một lá thư từ bạn trai của mình:
“ Chào em yêu!
Anh yêu em vì em xinh đẹp. Thế thì với vết sẹo trên mặt bây giờ anh không
thể yêu em được nữa.
Anh yêu em vì em giỏi giang nhưng bây giờ em có làm được việc gì đâu. vậy
thì anh không thể yêu em được.
Anh yêu em vì em nhanh nhẹn nhưng thực tế là em đang ngồi trên xe lăn.
Đây không phải là lí do giúp anh yêu em.
Anh yêu em vì nụ cười của em nhưng cả tháng nay rồi anh chẳng thấy em
cười. Anh có nên yêu em nữa không?
Anh yêu em vì em lạc quan. Bây giờ anh không yêu em nữa vì lúc nào em
cũng nhăn nhó, than vãn.
Anh yêu em vì em quan tâm đến người khác nhưng giờ đây mọi người lại
phảI quan tâm đến em qua nhiều. Anh không nên yêu em nữa.
Đấy, em chẳng có gì khiến anh phảI yêu em vậy mà anh vẫn yêu em. Em có
cần một lí do nào nữa không, em yêu?”
Cô gái bật khóc và chắc chắn cô không cần biết một lí do nào nữa. Còn bạn,
bạn có bao giờ hỏI những ngườI thân của bạn lí do vì sao họ yêu bạn không?
Tình yêu đôi khi không nhất thiết phải cần một lí do.
 

Badamgiak23

Super V.I.P
Bài ngữ pháp cho bạn trẻ

Hãy sống ở thể chủ động, tránh xa thể thụ động. Nghĩ nhiều đến những gì
mà bạn có khả năng làm được hơn là những gì có thể xảy đến cho bạn.
Hãy sống ở cách khách quan. Hãy quan tâm đến thực tế cuộc sống đúng
với những gì đang thật sự diễn ra, hơn là mong muốn chuyện đời sẽ xảy ra
như bạn mơ ước.
Hãy sống ở thì hiện tại, can đảm trực diện đối đầu với công việc ngày hôm
nay. Không luyến tiếc quá khứ, cũng đừng lo lắng vớ vẩn đến tương lai.
Hãy sống ở ngôi thứ nhất, nghiêm khắc tự kiểm điểm mình hơn là đi bới
móc những sai sót, lỗi lầm của thiên hạ.
Hãy sống ở số ít, lắng nghe lời phê bình xuất phát từ lương tâm mình hơn
là thích thú với những lời tán thưởng của đám đông.
Và nếu như phải chọn một động từ thì hãy chọn lấy động từ yêu thương.
 

CongVoi

Super V.I.P
Thử yêu lần nữa

Xét về tình cảm, họ yêu nhau. Nhưng về lý trí, rõ ràng, Tony không phải mẫu hình lý tưởng của cô. Joshy hiểu rõ hai người là hai thế giới. Tony cũng chưa muốn có bạn gái để dồn sức cho sự nghiệp. Ngoài mặt, cậu dửng dưng nhưng lại luôn có một sự quan tâm đặc biệt không lời. Vì tất nhiên, dửng dưng chưa bao giờ có nghĩa là không thích. Và họ đã có với nhau một tháng với những gì đẹp đẽ nhất. Mọi việc đi nhanh hơn cả tên lửa NASA, đâu có ai biết cách làm cho tên lửa chậm lại khi nó đã được phóng.

Cả Joshy và Tony đều cảm thấy những vấn đề không bình thường giữa hai người nhưng họ luôn né tránh. Một sai lầm kinh điển của những đôi yêu nhau. Không lâu sau đó, Tony đề nghị chia tay. Cậu đã phải chịu nhiều áp lực trong việc cố gắng trở thành một người bạn trai. Việc có bạn gái đã ngốn mất nhiều thời gian mà đáng lẽ ra cậu phải dành cho sự nghiệp của mình.

Những ngày sau đó là những ngày u ám & nặng nề. Tony vẫn làm việc đều đều dù cậu không thể phủ nhận rằng cậu thấy rất trống vắng. Khi đã bình tĩnh hơn và thôi khóc, Joshy nhận thấy việc chia tay của hai người là việc vô lý nhất cô từng biết. "Có lẽ mình phải làm một cái gì đó!".

Hai tuần sau, Joshy hẹn Tony đến quán nước quen thuộc. Cô nhìn thẳng vào mắt Tony và hỏi: "Mình chia tay đã nửa tháng, anh đã cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn chưa?". Chắc chẳng ai trên đời này cho rằng trống vắng là một cảm giác thoải mái dễ chịu nhưng Tony vẫn im lặng. "Em đã có rất nhiều điều không hiểu" - Joshy nói - "Nhưng ngày hôm đó, cả hai chúng ta đều khong đủ bình tĩnh để nói chuyện với nhau. Em thật sự muốn biết anh đã chịu áp lực như thế nào".

Không dễ để Tony nói ra những gì cậu nghĩ nhưng Joshy đã khéo léo thuyết phục bằng tất cả những dịu dàng và cảm thông nhất mà cô có thể. Sau cùng, cô nói: "Em thật sự không thể chịu đựng được khi mình mất nhau như vậy. Nếu anh vẫn còn một chút tình cảm với em, chỉ cần một chút thôi nhưng là tình cảm thật sự chứ không phải lòng thương hại và anh cũng không muốn kết thúc như thế, chúng ta hãy cùng nhau bắt đầu lại thật chậm. Em tin mình có cơ hội để làm mọi việc tốt đẹp hơn".

Tony im lặng rất lâu. "Mình sẽ bắt đầu thật chậm như thế nào?" - Cậu hỏi. "Nếu anh thật sự muốn biết và muốn thử, hãy gật đầu cho em xem nào!" - Joshy trả lời. TOny bật cười và gật đầu. Joshy vẫn luôn lém lỉnh như thế.

Joshy chậm rãi. "Sẽ có một vài quy định bắt buộc, tất nhiên! Nhưng hãy thoải mái anh nhé! Em chỉ muốn cùng anh chơi một trò chơi thôi! Và đây là quy định của cô: Mỗi tuần họ sẽ gặp nhau ít nhất một lần và nhiều nhất ba lần. Mỗi người được quyền chủ động những cuộc hẹn và cả việc sẽ đi đâu trong một tuần. Tuần sau đến lượt người kia. Người bị động có quyền từ chối nếu không thoải mái nhưng một tuần bắt buộc phải có một lần đi cùng nhau. Đến khi một người muốn có cuộc hẹn thứ tư trong một tuần và người kia đồng ý thì đã đến lúc mọi việc trở lại bình thường như nó vốn như thế.

"Để bắt đầu, chúng ta sẽ bốc thăm" - Joshy lấy từ trong xắc tay hai lá thăm be bé - "Người nào bốc được lá thăm ghi chữ THE FIRST sẽ là người chủ động hẹn đầu tiên. Và tuần kế tiếp sẽ là quyền chủ động của người kia. Cứ như thế! Anh đã luôn nhường em nên lần này em nhường anh trước đấy!"

Tony bốc trúng lá thăm ghi chữ THE FIRST. Một tuần sau đó, cậu hẹn Joshy và trò chơi bắt đầu. Không dễ để hàn lại những thứ đã vỡ. Rất nhiều lúc Tony cảm thấy chán nản. Ý nghĩ về việc không hợp nhau làm cậu cứ muốn bỏ cuộc giữa chừng. Nhưng tình yêu cậu dành cho Joshy là một tình yêu thật sự. Joshy đã nói với cậu trước khi ra về ngày hôm đó: "Em chỉ cần anh can đảm và kiên nhẫn chút thôi để cùng em vượt qua giai đoạn khó khăn này". Cậu luôn nhắc nhở mình câu nói ấy để kìm bớt tính nóng vội và mau nản. Joshy cũng không dễ chịu gì hơn. Cô phải đánh đón tính tự ái của mình rất nhiều roi để nó yên thân mà nằm xẹp xuống. Cô tập yêu luôn cả những điều khiếm khuyết ở người con trai minh chọn. Cô lặp lại liên tục trong đầu hai từ "kiên nhẫn". Đã có nhiều điều buồn cười xảy ra trong suốt những ngày đó. Vì Joshy không hề quy định sẽ làm gì trong những lần gặp nhau nên họ nghĩ ra đủ trò. Joshy bắt Tony phải đến tiệm uốn tóc tán gẫu với cô trong khi các cô thợ rị mọ với cả đống ống cuốn trên đầu. Tony cũng khiến Joshy dở khóc dở cười khi ngồi chờ cậu trên thành hồ bơi nam. Họ đã cùng nhau chạy đua một chặng đường rất dài để tìm lại nhau.

Dần dần, họ thấy thích thú được quyền "hành hạ" người kia mỗi tuần và cả cái cách hỏi nhau khi bắt đầu một cuộc hẹn: "Chiều thứ sáu này em rảnh không?". Thêm một thời gian nữa, họ bắt đầu thấy nhớ nhau và cần nhau nhiều hơn là ba cuộc hẹn mỗi tuần. Tony đã thích nghi được với việc san sẻ thời gian và áp lực cho một người luôn sẵn sàng lắng nghe cậu. Và cậu nhận thấy việc có cả bạn gái lẫn sự nghiệp không phải là điều quá khó. Vào tuần cuối cùng của tháng tư, Tony hẹn Joshy lần thứ tư trong một tuần. Hôm đó là một ngày tuyệt vời không kém ngày đẹp trời lúc họ quen nhau. Nhưng Joshy vẫn giữ nguyên quy tắc "mỗi người một tuần" của mình, cô chỉ điều chỉnh nó thành thỏa thuận. "Và tất nhiên người ta có thể vi phạm thỏa thuận trong những trường hợp có thể thương lượng được" - Joshy nháy mắt tinh nghịch khi cả hai đứng mút kem.

Ngày 14 tháng 6, Joshy đem đến cho Tony một hũ thủy tinh đựng đầy socôla với dòng chữ: "Be my valentine!". Joshy cười một nụ cười của nắng: "Những chuyện không vui đã khiên chúng ta xa nhau vào đúng ngày lễ Tình yêu. Em không muốn đợi đến năm sau mới đưa anh món quà này! Em yêu anh!" - Cô hôn Tony.

"Có một điều anh đã thắc mắc rất lâu!" - Tony nói sau khi qua phút ngất ngây - "Nếu ngày hôm đó em bốc phải lá thăm THE FIRST thì khi nào em sẽ hẹn anh?" Một nụ cười bí ẩn nở trên môi Joshy: "Thì đã bao giờ em không bốc phải là thăm THE FIRST đâu! Cả hai lá thăm đều là THE FIRST, em chỉ không cho anh nhìn thấy lá thăm của em thôi! Em muốn anh bắt đầu khi anh thật sự sẵn sàng. Còn em thì đã luôn sẵn sàng để chờ đợi anh!". Tony hỏi tiếp, cố giấu vẻ xúc động: "Nếu như anh không chơi trò đó với em, hoặc nếu như anh không hẹn lần thứ tư... nếu...". Nhưng hai ngón tay xinh xinh của Joshy đã đặt lên môi Tony để ngăn cậu nói tiếp. Cô nhẹ nhàng: "Đó là một bí mật! Khi đó, em sẽ tính cách khác nhưng em sẽ không nói anh nghe đâu!" Tony vòng tay ôm lấy cô. Cậu cũng không cần biết đến điều bí mật đó. Và sẽ chẳng bao giờ biết rằng Joshy chẳng có một dự tính nào cho những tình huống đó. Bởi cô tin là cả hai sẽ làm cho mọi việc tốt đẹp hơn.

Con người không ai là hoàn hảo. Không có gì bảo đảm rằng bạn sẽ tìm được một người theo đúng những gì bạn đã vẽ ra cho một nửa của mình. Nếu thật sự yêu thương và trân trọng ai đó, hãy làm cho họ hiểu và ở bên bạn. Dù có thành công hay thất bại, bạn cũng không có gì để hối tiếc vì đã không sống và yêu hết mình. Hãy cho những người
 

CongVoi

Super V.I.P
Tình yêu xuất phát từ trái tim

Những hành khách trên xe buýt nhìn một cách thông cảm một người phụ nữ trẻ xinh đẹp với một chiếc gậy màu trắng làm vật chỉ đường. Cô ấy trả tiền vé rồi dùng bàn tay chạm vào từng dãy ghế để tìm chỗ ngồi. Sau đó cô ngồi xuống, đặt túi xách lên đùi và tựa chiếc gậy vào thành ghế.


Ðã một năm trôi qua kể từ ngày Susan, tên người thiếu phụ, trở nên mù lòa. Một sự chẩn đoán sai lầm trong y học đã cướp đi ánh sáng của cuộc đời cô, đưa cô vào thế giới của đêm tối, giận dữ, thất vọng và tự ti. Tất cả cô đều trông chờ vào Mark, người chồng yêu quý của mình.Mark làm việc ở hãng hàng không quốc gia. Anh yêu vợ chân thành. Khi nhìn thấy nàng chìm dần trong sự ủ rũ và tuyệt vọng, anh rất đau lòng và quyết định giúp nàng trở nên tự tin và độc lập. Cuối cùng Susan cũng sẵn lòng trở lại làm việc, nhưng làm cách nào để nàng đến được sở làm? Nàng vẫn thường đi xe buýt nhưng bây giờ việc đi lại trên đường một mình khiến nàng rất hoảng sợ. Mark sẵn lòng đưa vợ đến sở làm mỗi ngày mặc dù nơi họ làm việc rất xa nhau. Lúc đầu điều ấy cũng an ủi được những nỗi đau mà Susan phải gánh chịu cũng như khiến Mark cảm thấy mình không là người vô dụng. Về sau, Mark thấy mình cần phải sắp xếp lại mọi thứ và anh nhận thấy Susan phải đi xe buýt trở lại, không thể suốt ngày nàng cứ dựa dẫm vào anh. Anh muốn vợ phải độc lập và tự tin như ngày xưa. Ðiều này đã khiến Susan giận dữ như thế nào và nàng cho rằng Mark đang dần bỏ rơi mình. Nàng đã khóc thật nhiều. Trái tim Mark đau nhói khi nhìn thấy những giọt nước mắt của nàng nhưng anh muốn nàng phải cứng rắn hơn, phải chấp nhận hoàn cảnh mà vẫn vui sống. Một vài ngày đầu, Mark dạy nàng cách bước lên xe buýt và sử dụng những giác quan khác để thích nghi với điều kiện sống hiện tại. Ðiều đó càng làm Susan cảm thấy khổ sở. Nàng luôn cảm thấy mình vô dụng và bị bỏ rơi khi phải một mình đối diện với thế giới hỗn độn bên ngoài mà không có sự che chở của người chồng thương yêu.
 

Badamgiak23

Super V.I.P
1 câu chuyện tiếng Anh dành riêng cho dân Anh ngữ :

The Salty Coffee.

He met her on a party, she was so outstanding, many guys chasing after
her, while he was so normal, nobody paid attention to him. At the end of the
party, he invited her to have coffee with him. She was surprised, but as he
was polite, she promised. They sat in a nice coffee shop, he was too nervous
to say anything, She felt uncomfortable, she thought, "please, let me back
home".
Suddenly he asked the waiter: would you please give me some salt? I'd like
to put it in my coffee. Everybody stared at him, so strange! His face turned
red, but still, he put the salt in his coffee and drank it.
She asked him curiously: why you have this hobby? He replied: when I was a
little boy, I was living near the sea, I liked playing in the sea, I could feel the
taste of the sea, salty and bite, just like the taste of the salty coffee. Now
every time I have the salty coffee, I always think of my childhood, think of my
hometown, I miss my hometown so much, I miss my parents who are still
living there. While saying that, tears filled his eyes. She was deeply touched.
That's his true feeling, from the bottom of his heart.
A man who can tell out his homesick, he must be a man who loves home,
cares about home, has responsibility of home. Then she also started to
speak, spoke about her faraway hometown, her childhood, her family. That
was a really nice talk, also a beautiful beginning of their story.
They continued to date. She found actually he was a man who meets all her
demands: he had tolerance, was kind hearted, warm, careful...he was such a
good person but she almost missed him! Thanks to his salty coffee! Then the
story was just like every beautiful love story: the princess married to the
prince, then they were living the happy life... And, every time she made coffee
for him, she put some salt in the coffee as she knew that's the way he liked it.
After 40 years, he passed away, left her a letter which said: "My dearest,
please forgive me, forgive my whole life lie. This was the only lie I said to you--
--the salty coffee. Remember the first time we dated? I was so nervous at
that time, actually I wanted some sugar, but I said salt. It was hard for me to
change so I just went ahead. I never thought that could be the start of our
communication! I tried to tell you the truth many times in my life, but I was
too afraid to do that, as I have promised not to lie to you for anything. Now I'm
dying, I afraid of nothing so I tell you the truth: I don't like the salty coffee,
what a strange bad taste. But I have the salty coffee for my whole life since I
knew you, I never feel sorry for anything I do for you. Having you with me is
my biggest happiness for my whole life. If I can live for the second time, I still
want to know you and have you for my whole life, even though I have to drink
the salty coffee again." Her tears made the letter totally wet. Someday,
someone asked her: what's the taste of salty coffee? It's sweet. She replied.
SOMETIMES YOU FEEL YOU KNOW THE PERSON MORE THAN
ANYBODY ELSE... BUT ONLY TO REALISE THAT YOUR OPINION ABOUT
THE PERSON WERE NOT AS YOU DESCRIBED. JUST LIKE THE
INCIDENT OF THE SALTY COFFEE... LOVE MORE AND HATE LESSER...
CAUSE' SOMETIMES SALT TASTES BETTER THAN SUGAR...
 

CongVoi

Super V.I.P
Tấm thiệp đặc biệt

Buổi sáng, cô con gái yêu dấu của tôi chạy chân sáo từ thùng thư ở cổng nhà ùa vào vào phòng đọc như một cơn gió mùa xuân. Nó quàng tay qua cổ bố và rối rít khoe :" Bố ơi, có một tấm thiệp trong hòm thư nhà mình" . Thiệp tình nhân ... Hôm này là ngày 14 tháng 2 .


- Chúa ơi ! Liệu có phải một cô nàng nào đó thời đại học của bố không nhỉ ?

Tôi băn khoăn và rón rén cầm lấy tấm thiệp ... Giọng cô con gái véo von :

- Cái thiệp đẹp quá phải không bố ?

- Đúng thế con gái yêu à. Nhưng không phải gửi cho bố. Có lẽ bác bưu tá kẹp nhầm nó trong số thư gửi đến nhà mình. Con nhìn đi, thiệp này gửi bác hàng xóm. Có thể , vợ bác ấy gửi từ Pháp cho ngày Valentine . Phải mang niềm vui này sang cho bác ấy thôi . Tôi nhấc tay khỏi tấm thiệp một cách khó khăn . Lòng nhẹ bẫng.

- Valentine là ngày gì hở bố ? Cô con gái bé bỏng đã nằm cuộn tròn trong lòng bố và tròn xoe mắt nhìn .

- À, đấy là một ngày đặc biệt mà người ta có thể gửi hoa quà và những tấm thiệp có ghi lời chúc mừng tốt đẹp để gửi cho những người mà mình yêu mến. Nhưng thường người gửi bao giờ cũng bí mật.

- Tại sao người gửi không muốn cho người nhận biết ?

- Xem nào, đơn giản đó là cách mà người ta đem lại cho nhau những niềm vui vừa bất ngờ thú vị vừa ngọt ngào mà thôi .

Buổi chiều , mặc dù biết chắc con gái đã mở hòm thư nhưng tôi vẫn muốn làm công việc ấy thêm một lần nữa. Và thật lạ lùng khi có một tấm thiệp Valentine dành cho tôi : Ông Michael Jame Andrews. Thiệp có in một bông hồng đỏ lung linh được lồng trong hình trái tim có ghi chữ cái tên tôi. Lần này thì chính xác dành cho tôi và trên ấy là những lời yêu thương sâu sắc . Tôi đã sung sướng như thể là một đứa trẻ nhận được quà ...

Dẫu bây giờ Jimmy đã 20 tuổi, bố của cô đã đi xa, nhưng không thể nào cô quên được những xúc cảm trên gương mặt bố trong mỗi buổi chiều Valentine bước ra mở hộp thư trống ở trước cổng. Từ ngày mẹ qua đời, không có tấm thiệp nào gửi đến cho bố trong buổi chiều ngày Valentine hàng năm, chỉ trừ lần ấy. Jimmy đã gửi tặng bố tấm thiệp tình yêu trước khi buổi chiều 14 tháng 2 kép lại...
 

Badamgiak23

Super V.I.P
Nếu tôi có thể sống thêm một lần nữa

Tôi sẽ lắng nghe nhiều hơn và sẽ nói ít đi
Tôi sẽ mời bạn tôi đến ăn tối mặc dù thảm đã dính vết bẩn hay ghế sofa đã
bạc mầu
Tôi sẽ ăn ngô rang trong phòng khách “quý” và không thèm lo nghĩ về đống
bụi tro khi nguời nào muốn đốt lò suởi lên.
Tôi sẽ bỏ chút thời giờ ra để lắng nghe ông của tôi kể nhiều chuyện về khi
ông còn trẻ
Tôi sẽ không bao giờ muốn phải quay kính xe lên vào một ngày mùa hè vì sợ
gió sẽ làm hỏng bộ tóc đẹp vừa chải của tôi
Tôi sẽ thắp cái nến màu hồng trạm trổ thật đẹp như một đóa hoa hồng trước
khi nó chảy ra trên gác xếp
Tôi sẽ ngồi lê lết xuống sân cỏ để chơi với các con tôi mà không sợ lấm bẩn
quần áo
Tôi sẽ khóc và cuời ít đi khi xem truyền hình, và khóc và cuời nhiều hơn khi
nhìn cuộc đời
Tôi sẽ chia sẻ và gánh vác thêm trách nhiệm với chồng tôi nhiều hơn
Tôi sẽ không bao giờ mua một cái gì chỉ vì nó thực tiễn, không làm bẩn, hay
được đảm bảo là sẽ không hỏng suốt cuộc đời
Tôi sẽ nằm trong giuờng khi mỗi bị bênh thay vì nghĩ rằng quả đất sẽ đứng
lại nếu thiếu tôi một ngày
Thay vì ước ao chín tháng mang bầu tan biến đị, tôi sẽ tận huởng từng giây
phút và nhận biết rằng bảo thai đang lớn lên trong bụng tôi là cách duy nhất
để giúp Thượng Đế về một phép lạ .
Khi con cái lại ôm hôn tôi một cách mạnh bạo, tôi sẽ không bao giờ nói, “ Để
lát nữa đi , bây giờ con hãy vào rửa tay đi ăn cơm nào “
Tôi sẽ nói tiếng yêu thuơng và xin lỗi nhiều hơn ...nhưng nhất là, nếu đuợc
một cơ hội làm lại cuộc đời, tôi sẽ nắm lấy từng phút một ...sẽ nhìn ..và nhìn
thật kỹ ...sống từng phút ...và không bao giờ trả lại phút đó
Đừng thèm để ý đến những chuyện không đáng kể. Đừng lo nghĩ về ai không
thích bạn, ai có nhiều hơn bạn, ai đang làm gì . Thay vì thế, hãy tận huởng
những mối quan hệ với nhưng nguời thuơng yêu mịnh Hãy nghĩ là mình con
may mắn hơn vạn người khác .
 

Badamgiak23

Super V.I.P
SỐNG TRỌN VẸN TỪNG NGÀY

Trong một buổi diễn thuyết vào đầu năm học, Brian Dison-tổng giám đốc của
tập đoàn CocaCola- đã nói chuyện với sinh viên về mối tương quan giữa
nghề nghiệp với những trách nhiệm khác của con người.
“ Bạn hãy tưởng tượng cuộc đời như một trò chơi tung hứng. Trong tay bạn
có năm quả bóng mang tên là: công việc, gia đình, sức khoẻ, bạn bè và tinh
thần. Bạn đang tung chúng lên không trung. Bạn sẽ hiểu ngay rằng công
việc là quả bóng cao su. Vì khi bạn làm rơi nó xuống đất, nó sẽ nảy lên lại.
Nhưng bốn quả còn lại- gia đình, sức khoẻ, bạn bè và tinh thần- đều là
những quả bóng bằng thủy tinh. Nếu bạn lỡ tay đánh rơi một quả, nó sẽ bị
trầy xước, có tì vết, bị nứt, bị hư hỏng hoặc thậm chí bị vỡ nát mà không
thể sửa chữa được. Chúng không bao giờ trở lại như cũ. Bạn phải hiểu
điều đó và cố gắng giữ cho được sự quân bình trong cuộc sống của bạn.
Bạn làm thế nào đây?
Bạn đừng hạ thấp giá trị của mình bằng cách so sánh mình với những người
khác. Đó là vì mỗi chúng ta là những con người hoàn toàn khác nhau, chúng
ta là những cá nhân đặc biệt. Bạn chớ đạt mục tiêu của bạn vào những gì
mà người khác cho là quan trọng. Chỉ có bạn mới biết rõ điều gì là tồt nhất
cho chính mình.
Bạn chớ nên thờ ơ với những gì gần gũi với trái tim của bạn. Bạn hãy nắm
chắc lấy như thể chúng là những phần trong cuộc sống của bạn. Bởi vì nếu
không có chúng, cuộc sống của bạn sẽ mất đi ý nghĩa.
Bạn chớ để cuộc sống trôi qua kẽ tay vì bạn cứ đắm mình trong quá khứ
hoặc ảo tưởng về tương lai. Chỉ bằng cách sông cuộc đời mình trong từng
khoảnh khắc của nó, bạn sẽ sống trọn vẹn từng ngày của đời mình.
Bạn chớ bỏ cuộc khi bạn vẫn còn điều gì đó cho đi. Không có gì là hoàn
toàn bế tắc mà nó chỉ thật sự trở nên bế tắc khi bạn thôi không cố gắng
nữa.
Bạn chớ ngại nhận rằng mình vẫn chưa hoàn thiện. Đó chính là sợi chỉ
mỏng manh ràng buộc mỗi người chúng ta lại với nhau.
Bạn chớ ngại mạo hiểm. Nhờ mạo hiểm với những vận hội của đời mình mà
bạn biết cách sống dũng cảm.
Bạn chớ khóa kín lòng mình với tình yêu bằng cách nói bạn không có thời
gian yêu ai. Cách nhanh nhất để nhận được tình yêu là hãy cho đi. Cách
chóng nhất để đánh mất tình yêu là niú giữ thật chặt, còn cách tốt nhất để
giữ tình yêu là bạn hãy chắp cho nó đôi cánh.
Bạn chớ băng qua cuộc đời nhanh cho đến nỗi không những bạn quên mất
nơi mình sống mà còn có khi quên cả bạn định đi về đâu.
Bạn chớ quên nhu cầu tình cảm lớn nhất của con người là cảm thấy mình
được đánh giá đúng.
Bạn chớ ngại học. Kiến thức không có trọng lượng. Nó là kho báu mà bạn
có thể luôn mang theo bên mình một cách dễ dàng.
Bạn chớ phí phạm thời gian hoặc lời nói một cách vô trách nhiệm. Cả hai
điều đó một khi mất đi sẽ không khi nào bắt lại được. Cuộc đời không phài
là một đường chạy mà nó là một lộ trình mà hãy thưởng thức từng chặng
đường mình đi qua.
Quá khứ đã là lịch sử. Tương lai là một màu nhiệm. Còn hiện tại là một
món quà của cuộc sống, chính vì thế chúng ta gọi đó là tặng phẩm (*) .
* Chú thích: Present -cách chơi chữ trong tiếng Anh- có nghĩa là hiện tại,
đồng âm với tặng phẩm.
 

Badamgiak23

Super V.I.P
25 phút
Một chiều hè êm ả, môt chú bé cùng cha đi dạo chơi trong công viên. Chú
thích thú chạy tung tăng khắp mọi nơi, bỗng chú nhìn thấy ở bãi cát một cô
bé rất xinh đang nghịch cát.
- Bố ơi, kia có phải là thiên thần không?
Người cha mỉm cười gật đầu
Chú bé lại gần và thích thú tham gia vào trò chơi xây lâu đài cát cùng với
thiên thần nhỏ bé kia. Cả hai say mê với những giấc mơ cổ tích, những
hoàng tử, những công chúa...
- Đến giờ phải về rồi con trai, hãy tạm biệt thiên thần nhỏ bé kia đi!
- Chúng mình sẽ còn chơi với nhau nữa chứ? Cậu bé hỏi.
.....
- Sao bạn không trả lời?
- Lớn lên chúng mình sẽ lấy nhau nhé? Cô bé đột ngột hỏi.
- Bạn muốn thật chứ?
- Bạn sẽ là hoàng tử của tớ, đồng ý không?
- Vậy thì hẹn bạn 20 năm nữa nhé...- cậu bé nhìn lên cổ tay mình, nơi có
chiếc đồng hồ mà cha cậu đã vẽ cho cậu theo yêu cầu của cậu con trai bé
nhỏ, chiếc đồng hồ chỉ 8h sáng.- mình hẹn bạn đúng 8h sáng ngày này 20
năm nữa, mình sẽ gặp nhau ở đây và sẽ cưới nhau nhé!
- Đồng ý!

20 năm sau, cậu bé đã trở thành một chàng trai cao lớn và mạnh mẽ. Đúng
ngày đó, chàng tỉnh dậy, bình thường như mọi ngày. Trong lúc mặc quần áo,
chàng nhìn ra cửa sổ, vô tình nhìn thấy hai đứa trẻ nghịch cát ở mảnh sân
nhà hàng xóm. Chàng chợt nhớ ra lời hẹn năm xưa, tự mỉm cười và nghĩ: "
Chắc gì thiên thần nhỏ ấy con nhớ!".
Trên đường đi làm, chàng chợt nghĩ, tại sao mình không rẽ qua công viên
thử xem?
Chàng đi đến nơi, công viên vắng lặng, chỉ có ánh nắng xuyên qua các tán
cây. Chàng lại chỗ bãi cát năm xưa, ngồi xuống một chiếc ghế công viên
gần bãi cát. Bỗng chàng nhìn thấy một mảnh giấy được gấp gọn gàng và gài
ở chiếc ghế mà chàng ngồi. Tò mò, chàng trai mở mảnh giấy ra
"Em đã đến đây, đúng 8h, đã chờ anh trong 25 phút và anh đã không đến,
vĩnh biêt anh hoàng tử của em! "
Chàng trai bàng hoàng nhìn đồng hồ, giờ đây đã là một chiếc đồng hồ thật,
và đã chỉ ở 8h30...
 

CongVoi

Super V.I.P
Tình yêu tìm thấy

''Thật hạnh phúc khi nhìn thấy người khác hạnh phúc''.

Tên anh ấy là Beauford. Tôi đã gặp anh vào mùa hè năm 1978 khi tôi đang làm hướng dẫn viên du lịch tại Alaska. Tôi có thiện cảm với anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, và dường như tôi có thể nhìn thấy trong đôi mắt của anh ấy một điều gì đó thầm kín đang ẩn dấu.


Khi chúng tôi bắt tay làm quen, tôi vô tình nhìn thấy nơi khoé mắt đã nhuốm màu thời gian của anh có một giọt lệ đang chực rơi. Nhưng tôi đã nhanh chóng quên đi vì mớ lịch trình bận rộn của chuyến đi.

Theo kế hoạch, tôi phải dẫn đoàn đến sông Toagnak để xem một loại cá hồi bảy sắc. Nhưng Beauford lúc ấy đã nắm chặt lấy cánh tay tôi và nhìn tôi một cách khẩn khoản: ''Tôi muốn đến Ninilchik, nơi nhánh sông Quartz hoà quyện vào nó.''

Tôi biết nơi đó, tôi đã câu cá ở đó một vài lần. Một chút lưỡng lự nhưng cuối cùng tôi cũng quyết định sẽ đến nơi mà anh ấy muốn đến. Ở Ninilchik, chúng tôi đã cùng nhau câu cá tại một cái hồ rộng. Mặc dù đã chiêm ngưỡng nó một vài lần trước đây nhưng tôi vẫn không khỏi ngỡ ngàng khi đứng vẻ trong vắt hiền hoà của mặt hồ.

Ai đó đã nói rất đúng: ''Thật hạnh phúc khi nhìn thấy người khác hạnh phúc''. Tôi cảm thấy vui lây với Beauford, mỗi khi anh câu được cá, khuôn mặt anh lại ánh lên một nét rạng rỡ khác thường. Cuối mỗi ngày câu, bao giờ anh cũng trả chúng về với nước và nhìn ngắm chúng bơi đi với nụ cười thật bao dung.

Một hôm, Beauford nhìn chăm chú vào tảng đá phẳng lớn ở bên kia sông: ''Cô có nhìn thấy tảng đá đằng kia không?", anh ta hỏi tôi.

Gật đầu, tôi nói đó là một bục câu lý tưởng.

''Cô có phát hiện thấy điều gì đặc biệt đáng chú ý ở nó không?", anh ta thắc mắc.

Tôi nhún vai và nói, có lẽ đó là một chỗ ngồi câu lý tưởng bởi vì luôn có một bóng râm che phủ nửa hòn đá ấy.

Beauford nghe xong chỉ mỉm cười.

Chúng tôi đã câu cá ở đó liên tục 5 ngày trong suốt chuyến tham quan của anh ấy. Vào ngày cuối cùng của kỳ tham quan, anh ấy bảo tôi rằng anh ấy sẽ lội qua hồ để đến ngồi trên tảng đá rộng kia, tảng đá mà anh đã ngắm nó suốt mấy ngày nay. Tôi muốn đi cùng anh vì tôi biết tảng đá ấy rất trơn, dễ ngã. Nhưng anh ấy đã ngăn tôi lại: "Tôi muốn ở đó một mình khoảng 1 giờ đồng hồ". Tôi có thể cảm thấy sự kiên quyết trong lời nói của anh ấy. Và một lần nữa, tôi lại bắt gặp ánh nhìn mãnh liệt của Beauford khi anh lần đầu nói với tôi rằng anh muốn được câu cá ở Ninilchik.

Tôi đã để cho anh ấy một mình trong một giờ đồng hồ, dù rằng theo nguyên tắc tôi không được phép để cho bất cứ một vị khách nào của mình đi như vậy.

Sau chuyến tham quan lần thứ nhất đó, Beauford đến đây với tôi mỗi năm, có năm anh đến 2 lần. Lần nào cũng vậy, chúng tôi đều câu cá ở cùng một chỗ. Và lần nào cũng vậy, tôi đều thấy ở anh một tình cảm dâng trào mỗi khi anh câu được một con cá, hay mỗi khi anh muốn được một mình, hay mỗi khi anh ngồi tư lự trên tảng đá rộng ấy.

Một đôi lần, tôi đã tò mò hỏi anh về điều đó, nhưng chỉ nhận được ở anh một nụ cười: "Rồi một ngày cô sẽ biết và cô sẽ hiểu".

Nhiều năm cứ thế đều đặn trôi qua, cho đến một năm, tôi không thấy tên anh trong danh sách khách hàng của mình. Tôi linh cảm rằng anh sẽ không đến. Sau đó, tôi có gửi cho anh ấy một lá thư hỏi thăm, hy vọng rằng mọi việc vẫn đang tốt đẹp với anh. Một vài tuần sau, tôi nhận được hồi âm:

''Mike thân mến,

Cuối cùng thì thời gian cũng đã bắt kịp được tôi. Ngày của tôi bây giờ trở nên mỗi lúc một ngắn dần và thật khó khăn để thức giấc vào mỗi buổi sáng. Tôi cảm thấy không còn hối tiếc điều gì nữa vì tôi đã sống đủ dài và vì tôi đã sẵn sàng ra đi. Hối tiếc duy nhất trong lòng tôi lúc này là không còn được đi câu cá cùng cô nữa. Mike, tôi muốn cô biết rằng đó thật sự là khoảng thời gian đẹp đẽ trong tôi. Tôi luôn muốn cảm ơn cô vì tất cả.

Trước khi ra đi, tôi muốn cô biết thêm một điều, một điều mà trước đây tôi chưa bao giờ nói cùng cô: 2 năm trước kể từ lần đầu tiên tôi câu cá cùng cô, một tai nạn đã cướp mất của tôi người vợ thân yêu. Ninilchick là nơi mà chúng tôi đã cùng nhau đến khi còn là những đứa trẻ, cô ấy vẫn thường ngồi hàng giờ trên tảng đá kia và ngắm nhìn tôi câu cá... Cho đến lúc đã là vợ chồng, cô ấy vẫn luôn ngồi đó, đó là một nơi rất đặc biệt của cả hai chúng tôi.

Cô có còn nhớ cái bóng râm mà cô đã thấy trên tảng đá không? Lần tới đến đó, cô cố gắng tìm xem bóng râm đó từ đâu ra. Tôi chắc là cô sẽ không thể tìm ra được vì đó chính là Rachel của tôi, cô ấy vẫn ngồi đó để đợi tôi.

Bây giờ thì cô biết tại sao tôi lại có một tình yêu như thế đối với nơi ấy rồi chứ.

Chào tạm biệt Mike, bạn của tôi.

Beauford,

Anh ấy đã qua đời trước khi lá thư đến tay tôi.

Sau đó tôi đã sắp xếp một chuyến đến Ninilchick sớm hơn lịch trình. Tôi đã hình dung một cách dễ dàng hình ảnh anh ấy đang ngồi câu cá. Tôi có thể thấy được nụ cười hài lòng của anh ấy mỗi khi câu được một con cá hay cái cách anh ấy nhìn hòn đá từ phía bờ bên này. Tôi lại còn thấy được cả bóng dáng của một phụ nữ trẻ đang ngồi trên phiến đá đợi chờ... Và tôi biết, tôi sẽ không bao giờ thấy lại cái bóng râm đó nữa vì giờ đây cô ấy đã không còn một mình.
 

Badamgiak23

Super V.I.P
Tình yêu và đôi cánh
Ngày xưa có một cô gái sống cô đơn trong một ngôi nhà cạnh một cánh
rừng. Hôm nọ, trong lúc dạo chơi cô bỗng thấy hai chú chim non mất mẹ
đang thoi thóp trong tổ trên một chạc cây. Lập tức cô đem chúng về nuôi
trong một cài lồng rất đẹp. Với sự chăm sóc chan chứa tình thương của cô,
hai chú chim non ngày càng khoẻ mạnh và xinh đẹp. Mỗi sáng chúng cất
tiếng líu lo để chào đón cô.
Một ngày kia cô quên cài cửa lồng chim. Thế là một chú chim liền bay ra
khỏi lồng, nhưng nó không bay đi ngay mà lại lượn vài vòng quanh cô như
muốn chào cô lần cuối. Cô gái buồn bã nhìn theo. Cô không muốn phải rời
xa nó.Cô không muốn tình yêu của cô bay mất, nên khi con chim bay thật
gần cô liền với tay tóm lấy nó thật mạnh. Cô sung sướng và giữ chặt nó
trong tay. Nhưng một lúc sau, cô cảm thấy con vật yêu quý bỗng trở nên
mềm nhũn trong tay cô, Cô hoảng hốt xoè tay ra và bàng hoàng nhận thấy
con chim đã khép mắt qua đời. Nó đã chết bởi chính tình yêu mà cô dành
cho nó. Cô thẫn thờ nhìn con chim lẻ bạn còn lại trong lồng và bắt đầu
mường tượng rằng nó cần có tự do bay vút lên bầu trời xanh thẳm.Cô liền
tiến tới chiếc lồng và nhẹ nhàng tung chú chim vào không trung. Nó lượn
quanh cô một vòng, hai vòng, rồi ba vòng. Cô đón nhận niềm vui của nó bằng
ánh nhìn rạng rỡ và trìu mến.Những muộn phiền trước đó không còn
nữa.Bỗng nhiên chú chim dịu dàng đáp đậu trên vai cô và hót vang những
giai điệu mượt mà mà chưa bao giờ trong cuộc đời cô được thưởng thức.
Qua tiếng hót diệu kỳ kia , cô chợt hiểu rằng cách nhanh nhất để đánh mất
tình yêu là khi ta nắm giữ nó thật chặt. Trái lại, để giữ mãi sự yêu thương
thì ta phải ân cần trao cho tình yêu một đôi cánh tự do.
 

CongVoi

Super V.I.P
Cám ơn một người cho tôi một lần biết yêu...

Lần đầu tiên mình gặp bạn là buổi chiều. Một buổi chiều gần tắt nắng. Cũng chẳng ai nghĩ chúng mình sẽ lại chơi với nhau. Chơi thân nữa cơ. Rồi khi ai cũng nghĩ chắc mình là gì gì đó.. hai đứa lại im lặng rời xa. Thi thoảng gặp lại vẫn cười. Hy vọng vào một cái khác... Dịu dàng hơn. Nhẹ nhàng hơn. Như câu mình vẫn thường nói với nhau, "mình là bạn mà", ấy nhỉ...
Mình nhớ lần đầu tiên bạn chỉ cho mình ngắm những ánh nắng chiều trên sông. Rồi bạn bảo cuộc sống ngắn ngủi, vì vậy thích cái gì phải cố gắng làm ngay thôi.. Đừng ngần ngừ. Đừng do dự. Đừng sợ hãi. Mà cũng đừng e ngại xung quanh. Sao không sống vì những cảm xúc chỉ của riêng mình thôi nhỉ. Ừ, lúc ấy thì tớ chỉ cười im lặng. Nhưng về sau tớ học được từ cậu điều ấy. Phải lắng nghe trái tim mình. Và làm theo cảm xúc của mình.


Cậu có nghe Quang Dũng hát bao giờ không nhỉ (Ngoài Trần Thu Hà và Mỹ Linh mà cậu từng bảo cậu rất thích). Nghe này, lâu lắm mình mới lại nghe Quang Dũng hát một bài (dù đã cũ) tình cảm như vậy. ( mà có lẽ là lòng tớ cũng đang muốn nói...)

"Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều
Cám ơn cuộc đời cho tôi một người
Người bước vào đời trong tim ta im vắng
Chiều bước vào đời cho tim ta chút nắng".

Cậu chỉ cho tớ biết sống sôi nổi hơn theo cách riêng của cậu. Ấy là khi cậu kể tớ nghe về những suy nghĩ và hành động của mình. Tớ biết, giấu đằng sau cái vẻ trầm tĩnh đến lạnh lùng ấy là những tình cảm sục sôi. Tớ thích cái cách cậu biểu hiện tình cảm của mình lắm. Và mong là tớ có thể làm như thế. Nhưng, (cậu cũng từng nói thế), tớ lại là người hay kìm nén cảm xúc của mình. Tớ e ngại quá nhiều thứ. Và phải suy nghĩ quá xa xôi... Biết sao được, tớ không thể ngông như cậu. Tớ chỉ hay ngồi nghĩ ngợi và mỉm cười. Nhưng tớ nhớ rằng mình đã từng rất thích ngồi im lặng mỉm cười bên cạnh cậu để nghe cậu nói...

"Rồi người cứ vô tình người đi
Rồi chiều cứ vô tình chiều qua
Rồi người cứ vô tình người xa
Rồi chiều cũng vô tình chiều quên "

Thấy giống cậu không... Như thế sẽ bị hờn trách đấy. Tớ cũng từng hờn trách... Giọng Quang Dũng tha thiết lắm. Lần đầu nghe bài này, tớ thấy buồn. Nhưng giờ thì... Càng nghe càng thấy hay. Nhưng nỗi buồn thì đã bay mất từ lúc nào.

"Giữ sao được người đi qua cuộc đời
Giữ sao được chiều đi qua mặt trời
Người cứ đi người mang theo bóng
Chiều cứ qua chiều mang theo nắng"

Bây giờ thì tớ chỉ còn thấy lòng mình muốn nói "cám ơn". Cám ơn vì cuộc sống và những người bạn cho tớ gặp cậu. Cảm ơn vì lúc ấy tớ đã đem cậu ra đùa để giờ hai đứa là bạn. Cảm ơn cả những câu chuyện nho nhỏ kèm theo lời khuyên mà cậu dành cho tớ. Và cũng phải nói rằng nhờ cậu mà tớ thấy tình yêu của mình bây giờ đẹp hơn rất nhiều. Bởi tớ biết, có những tình yêu đến từ những suy nghĩ lãng mạn của tuổi mộng mơ, cũng có những tình yêu đến từ sự đồng cảm, chân thành... Có những tình cảm rất mạnh, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc nào đó. Nhất định, đó không phải là tình yêu...

Tớ không giữ được cậu. Mà cũng chẳng muốn giữ cậu lại bên mình. Cậu cứ đi theo những gì cậu muốn, và làm những gì cậu nghĩ là cần làm... Còn tớ. Tớ sẽ ở lại và chờ tình yêu của mình. Khi gặp người ấy, nhất định tớ sẽ giữ người ấy bằng tất cả cảm xúc trong lòng. Khi yêu ai đó, tớ tự hứa với lòng sẽ không để người ta phải ra đi. Tớ sẽ giữ, chỉ cần người ấy còn yêu tớ.

"Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều
Cám ơn một chiều cho tôi một người
Cám ơn một người cho tôi một lần biết yêu
Giữ sao người đừng đi?
Giữ sao chiều đừng qua?
Giữ sao người đừng xa?
Giữ sao chiều đừng quên? "

Sao giữ được gió, cậu nhỉ! Cao nguyên lúc nào tớ lên cũng thấy gió se se lạnh. Cậu làm tớ nhớ cao nguyên, rồi lại nhớ biển. Gió ở biển phóng khoáng thổi khắp nơi. Cũng bao la như thế, cuộc sống rộng lớn thế này, dù ở đâu, mà chẳng giữ được nhau (miễn là họ còn cần nhau...)

"Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều. Cám ơn một chiều cho tôi một người". Chỉ thế thôi là đủ với 2 đứa mình. Cậu nhỉ...

Tớ sẽ không buồn nhiều như trước đây nữa đâu. Tớ sẽ nghe lời cậu, học cách khám phá, tự tạo ra và tận hưởng niềm vui..

Cám ơn cuộc sống này với bao điều bất ngờ nữa, để tớ thôi day dứt "giữ sao người đừng đi..."
 

Badamgiak23

Super V.I.P
Thật buồn cười

Thật buồn cười là sao tờ tiền 10.000đ trông quá to và quá giá trị lúc chúng ta
cho người ăn xin, mà lại quá nhỏ khi ta mang nó đi mua hàng.
Thật buồn cười là sao 60 phút là quá dài khi nói chuyện với ông bà cha mẹ
mà 60 phút lại quá ngắn khi chơi điện tử hay tán ngẫu cùng bạn bè.
Thật buồn cười là chúng ta khoái chí và hồi hộp run lên khi trận đá bóng đến
những phút bù giờ nhưng chúng ta lại than thở và khó chịu khi thầy cô dậy
thêm vài ba phút sau tiết học.
Thật buồn cười là chúng ta thấy khó nhọc thế khi đọc một chương cuốn
giáo khoa và chúng ta lại thấy dễ dàng thế khi đọc một cuốn truyện dày cả
trăm trang.
Thật buồn cười là mọi người cãi nhau để tranh giành một chỗ ghế đầu khi
xem bóng đá hoặc biểu diễn ca nhạc nhưng lại cãi nhau để tranh một chỗ
ghế ngồi hàng cuối ở lớp học.
Thật buồn cười là chúng ta cần 2 đến 3 ngày để suy nghĩ thì mới đưa được
một buổi học bù vào thời gian biểu của mình, nhưng lại sắp xếp được thời
gian cho một buổi đi chơi ngay vào phút cuối cùng.
Thật buồn cười là một số người thấy vô cùng khó khăn khi đọc và giải thích
cho người khác một bài học, nhưng lại thấy rất dễ dàng khi hiểu và truyền
bá những chuyện ngồi lê đôi mách.
Thật buồn cười là chúng ta không thể nghĩ ra cái gì để cầu nguyện cho
người khác nhưng lại tìm ra đủ thứ để mong ước cho bản thân mình.
Thật buồn cười là chúng ta nhanh chóng quyết định đi theo chỉ dẫn của một
người lạ mặt khi chúng ta lạc đường nhưng chúng ta lại ngần ngại không
làm theo lời chỉ bảo của chính đầu óc mình.
Thật buồn cười là con người bị ảnh hưởng quá nhiều bởi những gì mà
người khác đánh giá về mình, hơn là những gì tự mình đánh giá về mình.
 

Badamgiak23

Super V.I.P
HAI BIỂN HỒ

Người ta bảo ở bên Palextin có hai biển hồ. Biển hồ thứ nhất gọi là biển
Chết. Đúng như tên gọi, không có sự sống nào bên trong cũng như xung
quanh biển hồ này. Cá không thể sống nổi với nuớc trong hồ và khi con
người uống phải thứ nước trong hồ cũng bị bệnh. ai ai cũng đều không
muốn sống gần đó. Biển hồ thứ hai là Galilê. Đây là biển hồ thu hút nhiều
khách du lịch nhất. Nước ở biển hồ lúc nào cũng trong xanh mát rượi, con
người có thể uống được mà cá cũng dống được. Nhà cửa được xây cất rất
nhiều ở nơi đây. Vườn cây xung quanh tốt tươi nhờ nguồn nước này....
Nhưng điều kỳ lạ là cả hai biển hồ này đều được đón nhận nguồn nước từ
sông Jordan. Nước sông Jordan chảy vào biển Chết. Biển Chết đón nhận và
giữ lại riêng cho mình mà không chia sẻ nên nước trong biển Chết trở nên
mặn chát. Biển hồ galilê cũng đón nhận nguồn nước từ sông Jordan rồi từ
đó tràn qua các hồ nhỏ và sông lạch, nhờ vậy nước trong biển hồ này luôn
sạch và mang lại sự sống cho cây cối, muông thú và con người.
Một định lý trong cuộc sống mà ai cũng đồng tình: một ánh lửa chia sẻ là
một ánh lửa lan toả. Một đồng tiền kinh doanh là một đồng tiền sinh lợi. Đôi
môi có hé mở mới nhận được nụ cười. Bàn tay có mở rộng trao ban, tâm
hồn mới tràn ngập vui sướng.
Thật bất hạnh cho ai cả cuộc đời chỉ biết giữ riêng cho mình. “Sự sống”
trong họ rồi cũng sẽ chết dần chết mòn như nước trong lòng biển Chết.
 

CongVoi

Super V.I.P
Vài lời khuyên cho các bạn vừa mới chia tay

1. Thông thường, khi vừa mới bị thất tình, bạn thường hay sao lãng bạn bè, đừng làm vậy, hãy để họ giúp cho bạn vơi đi nỗi buồn.

2. Cười, miễn sao cười được để tạm thời quên đi nỗi buồn, coi phim hài, đi chơi với bạn của mình.
3. Tuyện đối không nên có người yêu mới trong lúc này, vì đó chỉ là cảm giác cũ mà thôi, để thời gian làm vơi đi nỗi buồn của bạn.
4. Viết nhật ký nói về mối tình mà bạn thật sự muốn, nói về những gì bạn và "người tưởng tượng" sẽ làm gì trong mỗi ngày.
5.Viết thư cho người yêu cũ của bạn và nói ra tất cả những gì bạn muốn nói, về lỗi lầm của anh ta, về lỗi lầm của mình, tất cả. Nhưng KHÔNG GỬI. Đây chỉ là biện pháp để bạn làm cho tất cả mọi sự việc được rõ ràng để cho tâm hồn thanh thản rồi bắt đầu vào cuộc sống mới.
6. Đi đến một nơi nào đó bạn muốn đi từ lâu. Ngày cuối tuần cũng đủ rồi và thả lỏng, bỏ mọi thứ qua một bên.

Người Dịch: Chúc bạn may mắn, tôi nghĩ cái quan trọng nhất vẫn là, phải cứng rắn và tự chủ. Đừng quay lại với người đó vì mảnh gương đã vỡ đừng ráng ráp lại, chỉ làm chảy máu tay thêm mà thôi.
 

Badamgiak23

Super V.I.P
BẠN CÓ NGHÈO KHÔNG ?

Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn con trai đến một vùng quê để thằng bé thấy những người nghèo ở đây sống như thế nào. Họ tìm đến nông trại của một gia đình nghèo nhất nhì vùng. “Đây là một cách dạy con biết quý trọng những người có cuộc sống cơ cực hơn mình”- người cha nghĩ đó là bài học thực tế tốt cho đứa con bé bỏng của mình.
Sau khi ở lại và tìm hiểu đời sống ở đây, họ lại trở về nhà. Trên đường về, người cha nhìn con trai mỉm cười: “Chuyến đi như thế nào hả con?”.
- Thật tuyệt vời bố ạ!
- Con đã thấy người nghèo sống như thế nào rồi đấy!
- Ô, vâng.
- Thế con rút ra được điều gì từ chuyến đi này?
Đứa bé không ngần ngại:
- Con thấy chúng ta có một con chó, họ có bốn. Nhà mình có một hồ bơi giữa sân, họ lại có một con sông dài bất tận, Chúng ta phải đưa những chiếc đèn lồng vào vườn, họ lại có những ngôi sao lấp lánh vào đêm.
Mái hiên nhà mình chỉ đến trước sân thì họ có cả chân trời. Chúng ta có một miếng đất để sinh sống thì họ có cả những cánh đồng trải dài. Chúng ta phải có người phục vụ, còn họ lại phục vụ người khác, Chúng ta phải mua thực phẩm, còn họ lại trồng ra những thứ ấy. Chúng ta có những bức tường bảo vệ xung quanh, còn họ có những người bạn láng giềng che chở nhau.
Đến đây người cha không nói gì cả.
“Bố ơi, con đã biết chúng ta nghèo như thế nào rồi...”- cậu bé nói thêm.
Rất nhiều khi chúng ta đã quên mất những gì mình đang có và chỉ luôn đòi hỏi những gì không có. Cũng có những thứ không giá trị với người khác. Điều đó còn phụ thuộc vào cách nhìn và đánh giá của mỗi người. Xin đừng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi
 

CongVoi

Super V.I.P
5 bí quyết chọn người yêu!
Yêu? Dễ thôi. Nhưng tìm được một người hợp ý mình khó lắm phải không?

Có nhiều chàng trai vây quanh bạn. Chàng nào cũng tốt, cũng để lại ấn tượng đẹp. Thật khó khăn khi phải chọn một người trong số họ.

Hãy chọn người yêu theo những cách sau, điều băn khoăn ấy sẽ biến mất.

1. Tình yêu trên hết: Chàng yêu bạn nhiều hơn bạn yêu chàng. Chàng luôn quan tâm và chăm sóc sức khỏe cũng như hiểu rõ các ý thích của bạn. Bên cạnh đó, chàng còn tôn trọng tự do giao tiếp và hoàn toàn tin cậy bạn. Ðó là các hình thái đặc biệt của tình yêu.

2. Gia đình chàng luôn yêu mến bạn: Chàng luôn đưa bạn về ăn cơm, sinh hoạt với gia đình và luôn khen ngợi bạn trước mặt họ. Mọi người trong gia đình chàng đều tỏ vẻ yêu mến bạn.

3. Chàng quý mến gia đình bạn, biết rõ sinh nhật của bố mẹ, anh chị em trong nhà và luôn thăm hỏi, vui vẻ với mọi người.

4. Ðược bạn bè của bạn khen ngợi: Ý kiến của bạn bè rất quan trọng, chàng phải hòa đồng, lịch sự và khéo léo mới chiếm được cảm tình của họ chứ.

5. Không nghiện một món "tứ đổ tường" nào: Rượu, thuốc lá, cờ bạc, sắc dục không hề lôi cuốn được chàng. Ðiều đó chứng tỏ tư cách chàng rất vững vàng.
 

Badamgiak23

Super V.I.P
Chiếc bình nứt
Một người gánh nuớc bên Ấn Độ mỗi ngày đi gánh nuớc ngòai suối với hai chiếc bình gánh trên đôi vai của anh ta. Một bên, một chiếc bình bị nứt và chiếc bình bên kia còn nguyên vẹn.
Sau khi gánh một đọan đường dài từ suối về, chiếc bình nứt chỉ còn chứa một nửa nuớc khi về đến nhà và chiếc bình kia thì còn nguyên vẹn.
Chiếc bình nguyên rất hãnh diện về việc làm thành công của y, còn chiếc bình nứt thì buồn và xấu hổ đã chỉ mang được có một nửa số luợng nuớc về nhà .
Sau hai năm trời tự dằn vặt và xấu hổ vì đã xem như bị thất bại trong việc chứa nuớc để mang cho chủ, chiếc bình nứt tâm sự với nguời gánh nuớc bên bờ suối rằng : “ Tôi rất lấy làm xấu hổ và muốn xin lỗi ông về việc mang nuớc vì sự khuyết tật của tôi mà nuớc ông xách chỉ còn lại một nửa, trong khi ông đã cố gắng làm hết sức của ông.”
Người gánh nuớc bèn trả lời : “ Bình nứt ơi, bạn không thấy phía bên bạn dọc theo đuờng đi có nhiêu hoa thơm và đẹp mọc tràn đầy ư ? vì tôi đã thấy nuớc chảy ra bên đó nên đã rắc hạt để trồng hoa , và trên đuờng về bạn đã tuới cây cho tôi, và tôi đã có đuợc những bó hoa thật đẹp để trang trí trên bàn mỗi ngày . Nếu bạn không bị nứt và chảy nuớc như thế thì chưa chắc tôi đã có đuợc hoa đẹp chưng trên bàn như hôm nay đâu .
Tất cả chúng ta đều là những chiếc bình nứt , và không một ai hòan hảo cả (nhân vô thập toàn). Nhưng chính vì những điểm không hoàn hảo ấy đã làm cuộc sống chung của tất cả chúng ta trở nên thích thú và đáng sống hơn. Chúng ta luôn luôn phải cố gắng đi tìm cái tốt của nguời chung quanh và chấp nhận những điểm không hòan hảo của họ . May mắn thay cho những nguời biết sống uyển chuyển vì họ sẽ không bị ngã gục ngòai ý muốn của họ. Hãy chấp nhận là tất cả mọi chúng ta đều khác nhau trong cuộc sống này
 

Badamgiak23

Super V.I.P
7 kì quan

Một nhóm học sinh đang học cách viết luận về chủ đề 7 kì quan thế giới. Cuối giờ, mỗi em phải liệt kê được 7 kì quan theo suy nghĩ của riêng mình.
Học sinh ngồi ríu rít bàn bạc rằng những công trình nào nên là kì quan của thế giới. Tháp nghiêng Pisa, Kim tự tháp Ai Cập … đều được chọn lựa.
Cuối giờ khi thu bài, một cô bé vẫn băn khoăn cầm bài viết để trắng. Cô bé giải thích :
-Em vẫn chưa liệt kê xong vì có nhiều kỳ quan quá ạ!
-Em hãy thử kể những kì quan theo ý em để các bạn và cô nghe xem có thể giúp em được không? – Cô giáo nhiệt tình hướng dẫn.
Cô bé do dự :
-Em nghĩ 7 kì quan trên thế giới nên là : xúc giác, vị giác, thị giác, thính giác, khả năng đi lại được, nụ cười và sự yêu thương.
Bạn thân mến, bạn không phản đối cô bạn nhỏ của chúng ta chứ? Thật vậy, chúng ta vẫn có thể sống vui nếu không có tháp nghiêng Pisa, không có tháp Eiffel và Kim tự tháp Ai Cập … Nhưng chúng ta sẽ khó khăn biết bao nếu thiếu một trong bảy “kì quan” của cuộc sống mà cô bạn đã kể. Hơn nữa, nhiều tỷ người trên Trái Đất mới có một kì quan kiểu như Kim Tự Tháp, trong khi mỗi người chúng ta lại có cho riêng mình những 7 kì quan. Chúng ta thật giàu có biết bao. Đó mới là những kì quan mà chúng ta cần yêu quý và trân trọng nhất.
 
Status
Không mở trả lời sau này.
Top