• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

1001 CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG!!!

Status
Không mở trả lời sau này.

Huycl2507

New Member
Đừng thay đổi thế giới

Ngày xưa, có ông vua cai trị ở một đất nước phồn vinh nọ. Một ngày kia, vị vua đi ngao du sơn thủy. Khi quay trở lại hoàng cung, vị vua phàn nàn chân mình rất đau, bởi vì đây là lần đầu tiên vua phải trải qua một cuộc hành trình dài như thế và chặng đường ông đi lại rất gồ ghề, đá lởm chởm.
Sau đó, vị vua hạ lệnh - cho bọc tất cả con đường trong đất nước lại bằng da. Điều này sẽ dẫn đến việc phải cần hàng ngàn bộ da bò và một số lượng khổng lồ tiền bạc.

Bỗng có một hôm, người vợ của tên hầu nhà vua đã dũng cảm hỏi nhà vua: "Tại sao ngài lại tốn một số lượng tiền không cần thiết như thế? Tại sao ngài không dùng một miếng da nhỏ để bọc lại chân của ngài?".
Nhà vua ngạc nhiên, nhưng rồi ông cũng đồng ý làm một đôi giày.
Một bài học sống giá trị trong câu chuyện: để có một cuộc sống, một nơi chốn hạnh phúc để sống, tốt hơn là bạn nên thay đổi chính mình, trái tim bạn - chứ không phải thế giới.
 

CongVoi

Super V.I.P
Tại sao phụ nữ khóc

Một cậu bé hỏi mẹ:
- Tại sao mẹ lại khóc?

Người mẹ đáp:
- Vì mẹ là một phụ nữ.

- Con không hiểu - Cậu bé thốt lên.

Người mẹ ôm chặt con và âu yếm:

- Con không bao giờ hiểu được, nhưng nó là như thế đấy...

Thời gian trôi đi, cậu bé lại hỏi cha:

- Tại sao mẹ lại khóc hở cha?

- Tất cả phụ nữ đều như thế, con yêu ạ - người cha mỉm cười đáp.

Cậu bé lớn dần lên và khi trở thành một người đàn ông, anh vẫn thường tự hỏi: "Tại sao phụ nữ lại khóc?".

Cuối cùng anh tìm đến một nhà hiền triết. Nghe hỏi, nhà hiền triết ôn tồn nói: "Khi Thượng đế tạo ra người phụ nữ, người phải làm cho họ thật đặc sắc. Người làm cho đôi bờ vai họ cứng cáp để che chở được cả thế giới, đôi tay họ mát lành để che chở sự yêu thương, và người cho họ một sức mạnh tiềm ẩn để mang nặng đẻ đau.

Người cho họ một sự dũng cảm để nuôi dưỡng và chăm sóc gia đình, người thân, bạn bè ngay cả những lúc mọi người dường như buông trôi, và dù có nhọc nhằn đến mấy đi nữa họ không bao giờ than thở... Người cho họ tình cảm để họ yêu thương con cái ở mọi nghĩa trên đời, ngay cả những lúc con cái họ gây cho họ đau khổ.

Người cho họ sức mạnh để chăm sóc người chồng của họ, tránh vấp ngã vì người tạo dựng họ từ những xương sườn của người đàn ông để bảo vệ trái tim anh ta... Người cho họ sự khôn ngoan để biết rằng một người chồng tốt sẽ không bao giờ làm tổn thương vợ mình, hiểu rõ sự chịu đựng của người phụ nữ và cô ta luôn thấp thoáng sau mỗi thành công của người chồng.

Để làm được những việc nhọc nhằn đó, người cũng đã cho họ giọt nước mắt để rơi, để họ sử dụng bất cứ lúc nào và đấy là điểm yếu duy nhất của họ. Khi con thấy họ khóc, hãy nói với họ con yêu họ biết bao và nếu họ vẫn khóc, con hãy làm trái tim họ được bình yên".​
 

CongVoi

Super V.I.P
Cây Phiền Muộn

Người thợ mộc mà tôi thuê để giúp tu sửa lại căn nhà cũ nát, chấm dứt một ngày làm việc đầu tiên với không ít phiền muộn và bực dọc. Đầu tiên là cái mái ngói nhà đã khiến anh ta loay hoay mất cả giờ đồng hồ, sau đó đến trò "đình công" của cái máy cưa và chiếc xe tải cũ kỹ. Khi tôi lái xe đưa anh ta về nhà, anh ngồi im như thóc, chẳng buồn cười nói suốt cả chặng đường. Đến nơi, anh mời tôi ghé thăm gia đình anh.

Khi chúng tôi đến gần của, anh đột nhiên dừng chân bên cạnh một thân cây thấp bé và đưa cả hai tay vuốt nhẹ lên đầu ngọn cây. Lúc cánh cửa nhà bật mở, tôi ngạc nhiên thấy anh biến đổi hẳn thành một người khác hẳn. Gương mặt sạm nắng của anh rạng rỡ nụ cười. Anh siết chặt hai đứa con nhỏ vào lòng và dịu dàng hôn vợ. Sau một hồi hàn huyên, anh đưa tôi ra xe trở về nhà. Khi chúng tôi đi ngang qua cây thấp bé gần cửa, sự tò mò thôi thúc tôi đã khiến tôi buột miệng hỏi về hành động ban nãy của anh.

"Ồ! Đó là cây phiền muộn của tôi". Anh ta vui vẻ đáp. "Tôi biết mình không sao tránh khỏi những phiền toái trong công việc và chắc chắn rằng không nên đem về nhà những phiền toái ấy để gây khó chịu cho vợ con, những người đã đợi tôi cả một ngày dài. Vì vậy, mỗi khi buổi chiều về nhà, tôi đã đem hết mỗi buồn phiền và bực dọc của mình gửi lên ngọn cây rồi sáng hôm sau khi đi làm tôi lại mang chúng đi".

"Nhưng anh biết không, thật buồn cười", người thợ mộc kể tiếp: "Khi tôi ra ngoài vào mỗi buổi sáng để mang chúng đi thì dường như chúng đã vơi đi khá nhiều so với lúc tôi gửi chúng lên ngọn cây đêm hôm trước".

Trong cuộc sống, chẳng ai có thể thường xuyên đem lại sự bình an cho bạn ngoài chính bản thân bạn.​
 

CongVoi

Super V.I.P
Chạm tới một người khác

Khi làm bác sĩ tâm lí ở Anh, tôi có một khách hàng bé nhỏ. Khi nhìn thấy cậu ta lần đầu, tôi thấy cậu bé đang đi đi lại lại không ngừng trong phòng.

Khi tôi nói:" Cháu ngồi xuống đi!",David, tên cậu bé, ngần ngừ mãi mới chịu ngồi. Cậu bé mặc chiếc áo khoác dài màu đen, khuy cài đến tận cổ. Khuôn mặt nhợt nhạt. David cứ nhìn chằm chằm xuống chân, còn hai bàn tay thì liên tục xoa vào nhau một cách lo lắng.

David mất cả cha lẫn mẹ từ nhỏ và sống với bà. Nhưng năm cậu bé 13 tuổi, bà cậu bé cũng qua đời. Bây giờ cậu bé 14 tuổi và sống tạm trong trại trẻ mồ côi.

David đến phòng khám của tôi với giấy giới thiệu của thầy hiệu trưởng:" David luôn căng thẳng và buồn bã, không chịu nói chuyện với ai, và làm tôi rất lo lắng. Mong bác sĩ giúp đỡ".

Tôi nhìn David và lường trước một thất bại nghề nghiệp. Làm sao tôi giúp được cậu bé? Có những bi kịch của con người mà môn tâm lí học không có đủ câu trả lời, và cũng không có đủ từ ngữ để miêu tả.

Ở lần gặp thứ hai, David không nói một lời nào. Cậu bé ngồi co ro trên ghế, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn những bức tranh của các em nhỏ vẽ được treo khắp nơi trong phòng tôi. Khi kết thúc cuộc gặp thứ hai, trước khi David bước ra khỏi cửa, tôi đặt tay lên vai cậu bé. Cậu bé không tỏ thái độ gì, không phản đối, nhưng cũng không ngẩng lên nhìn tôi.

-Tuần sau cháu cứ trở lại, nhé!

Tuần sau đó, David trở lại. Tôi rủ cậu chơi cờ và cậu bé gật đầu. Sau đó, thứ tư tuần nào David cũng tới và chúng tôi đều chơi cờ, hoàn toàn im lặng, thậm chí không hề nhìn vào mắt nhau. Chơi cờ rất khó ăn gian, nhưng tôi cũng luôn cố gắng thỉnh thoảng để David thắng.

Về sau, David đến sớm hơn lệ thường một chút, lấy bàn cờ ra và sắp sẵn các quân cờ, im lặng chờ tôi xong việc. Có vẻ như cậu bé thích chơi cờ. Nhưng vẫn không bao giờ nhìn tôi. Có lẽ cậu chỉ cần ai đó ở bên mình. Một buổi chiều, David cởi chiếc áo khoác đen mọi ngày, khoác nó lên thành ghế rồi mới chơi cờ. Trông cậu bé nhanh nhẹn hơn mọi khi.

Vài tuần sau, trong khi tôi đang quan sát David lúc cậu bé nghĩ thêm một nước cờ, bất chợt David ngẩng lên nhìn tôi:

- Đến lượt chú rồi đấy!

Kể từ ngày hôm đó, David bắt đầu nói chuyện. Cậu bé đã có bạn bè ở trường và tham gia cả một câu lạc bộ đi xe đạp. Cậu không tới phòng khám nữa, nhưng vẫn viết thư cho tôi vài lần, về việc cậu đang học hành ra sao để cố gắng vào đai học. Rồi những lá thư cũng ngừng. Đó là lúc cậu bé tự sống cuộc sống của mình.

David đã cho tôi thấy, một người có thể chạm tới một người khác bằng cách nào. Bằng một cái chạm nhẹ, bằng sự cảm thông, bằng sự lắng nghe, bằng cách chia sẻ thời gian... Và bằng cả trái tim nữa!​
 

Huycl2507

New Member
Kiên nhẫn

Khi còn nhỏ, bé Nancy rất thích được mẹ đưa đến trang trại của bà ngoại để phụ giúp bà những việc vặt vãnh. Hiểu được ý thích của cô bé, bà thường thầm lặng giúp đỡ cô và làm cho Nancy tin rằng cô bé thật sự là người quan trọng và có ích cho bà.

Nancy đặc biệt yêu thích việc cùng bà nướng bánh. Nhiệm vụ của cô bé là đặt 3 sợi chocolate lên mỗi chiếc bánh vì bà không có nhiều tiền. Những lúc bà không để ý, Nancy lại đặt đến 6 sợi chocolate lên mỗi chiếc bánh và cô bé tinh nghịch đánh dấu riêng những chiếc bánh đó cho mình.

Một bữa nọ, bà hỏi Nancy: “Này cháu trong sách bảo phải dùng 1/3 chén bột làm bánh là thế nào cháu nhỉ?”. Cô bé tròn xoe mắt nhìn bà và thầm nghĩ: “Chắc bà mình lúc nhỏ học ít nên chưa biết 1/3 chén bột là như thế nào?”. Khi nhìn Nancy đong bột một cách thành thạo, bà khẽ nói: Thật là may khi có cháu giúp bà một tay!”. Và kể từ đó, bé Nancy lại phụ trách thêm việc đong bột phụ cho bà làm bánh khiến bé càng yêu thích công việc nội trợ biết bao!
Nhiều năm trôi qua, khi Nancy đã lớn cô bé dần hiểu ra nhiều điều. sự thật là không phải bà ngoại không biết cách đong bột làm bánh mà chỉ là bà muốn nhường việc đó cho cô. Nghĩ đến điều đó, Nancy cảm thấy hổ thẹn và bối rối vì đã tỏ ý xem thường bà. Khi nhớ lại lúc lén bà bỏ nhiều sợi chocolate lên bánh cô cũng cảm thấy ngượng vì sự phung phí của mình trong khi bà phải tiết kiệm từng đồng bạc.

Thế mới hiểu, trẻ con thường phải mất nhiều thời gian để hiểu được những gì người lớn dành cho chúng. Do vậy, người lớn cần phải biết kiên nhẫn để chờ đợi, đến một lúc nào đó, chúng sẽ tự hiểu ra.
 

CongVoi

Super V.I.P
Cái lạnh

Sáu con người, do sự tình cờ của số phận, mắc kẹt vào cùng 1 cái hang rất tối và lạnh. Mỗi người còn 1 que củi nhỏ trong khi đống lửa chính đang lụi dần.

Người phụ nữ đầu tiên định quẳng que củi vào lửa, nhưng đột nhiên rụt tay lại. Bà vừa nhìn thấy 1 khuôn mặt da đen trong nhóm người da trắng.

Người thứ 2 lướt qua các bộ mặt wanh đống lửa, thấy 1 người trong số đó ko đi chung nhà thờ với ông ta. Vậy là thanh củi cũng bị thu về.

Người thứ 3 trầm ngâm trong 1 bộ quần áo nhàu nát. Ông ta kéo áo lên tận cổ, nhìn người đối diện, nghĩ thầm: "Tại sao mình lại phải hi sinh thanh củi để sưởi ấm cho con heo béo ị giàu có kia?"

Người đàn ông giàu lui lại 1 chút, nhẩm tính: "Thanh củi trong tay, phải khó nhọc lắm mới kiếm được, tại sao ta phải chia sẻ nó với tên khố rách áo ôm lười biếng đó?"

Ánh lửa bùng lên 1 lần cuối, soi rõ khuôn mặt người da đen đang đanh lại, lộ ra những nét hằn thù: "Không, ta không cho phép mình dùng thanh củi này sưởi ấm những gã da trắng!"

Chỉ còn lại người cuối cùng trong nhóm. Nhìn những người khác trầm ngâm trong im lặng, anh ta tự nhủ: "Mình sẽ cho thanh củi, nếu có ai đó ném phần của họ vào đống lửa trước".

Cứ thế, đêm xuống dần. Sáu con người nhìn nhau căng thẳng, tay nắm chặt những khúc củi. Đống lửa chỉ còn than đỏ rồi lụi tắt. Sáng hôm sau khi những người cứu hộ tới nơi, cả 6 đều đã chết cóng. Họ không chết vì cái lạnh bên ngoài mà chết vì sự buốt giá trong sâu thẳm tâm hồn.​
 

CongVoi

Super V.I.P
Cứ giữ trong em Lòng Tin Yêu

1.Một sáng chủ nhật .Một cô bé con 3 tuổi .Một chú bé đánh giày và 14 đôi giày .Chú bé chăm chú đánh từng chiếc .Xi đen,xi nâu,xi đỏ cho những đôi giày da,cả cồn pha loãng để đánh những đôi giày thể thao .Cô bé con ngồi hết sức chăm chú theo dõi,nghịch ngợm,chỉ trỏ nào giày của bố,nào giày của mẹ,đôi nào của chị,đôi nào của chính cô .Cậu bé cũng thích trò chuyên ,hết trả lời câu hỏi giày của anh đâu cho đến ngày sinh nhật của anh là ngày nào

2.Chú bé ôm vào lòng những chiếc giày,2 tay kéo tấm giẻ xát mạnh để đánh bóng từng chiếc một .Này chú bé ơi,mỗi ngày chú ôm vào trong lòng bao nhiêu đôi giày ?Đoi giày nào của người lương thiện,đôi giầy nào của kẻ thủ ác ?Đôi giày nào của người lao động,đôi giày nào của kẻ ăn chơi ?Đôi giày nào của người thầy giáo chiều nay sẽ lên bục giảng ?Đôi giày nào của tên trộm vùă đánh cắp tiền bạc,danh dự và lương tâm ?Đôi giày nào của bạn sinh viên vừa trở về sau 1 chiến dịch tình nguyện ?Đôi giày nào của kẻ vừa đi săn,tận diệt những loài trong sách đỏ ?Đôi giày nào chở những người cao thượng,đôi giày nào chở những kẻ tầm thường ?Đôi giày nào chở những người dũng cảm,đôi nào chở kẻ ươn hèn ?Đôi nào chở dự án,đôi nào chở mưu mô ?Đôi giày nào đẹp,đôi giày nào xấu ?Đôi nào mấy chục ngàn đồng,đôi nào mấy trăm đô ?Đôi nào dính cỏ ở làng,đôi nào vướng bùn đô thị ?Đôi giày nào vừa về giúp quên em làm giàu ?Đôi giày nào vừa xà xẻo,thắng quả từ những con đường trên bản cao ?Đôi giày nào của kẻ móc nối tội ác,đôi giày nào của vị quan toàn nghiêm minh ?

3.Hôm trước tôi bị trẻ đánh giày lấy mất đôi giày .Hôm qua trong quán cà phê bạn tôi cũng thất trận trở về với "chiến lợi phẩm "là 1 đôi dép tổ ong .Những mánh lưới của dân đánh giầy đường phố mà chắc rằng chú bé ti-co-lo nào cũng biết hoặc đã nghe nói tới .Chú bé nào láo lếu,chú bé nào ngoan ?

4.Em thân mến !Hằng ngày báo đưa tin chỗ nọ,truyền hình trực tiếp chỗ nọ .Truyền thông mang đến cho em bao niềm vui,nỗi buồn .Dĩ nhiên là vậy,cuộc sống có rất nhiều tín hiệu tốt đẹp nhưng cũng ko ít những điều ko lương thiện,ko bình thường .Đó mới chính là hiện thực muôn màu muôn vẻ của cuộc sống ,à em ko thể ko biết .Biết để chọn lối đi,biết để phấn đấu cho cho những giá trị lương thiện ngày càng nhiều,ngày càng mạnh mẽ .Biết để sống vì lí tưởng của những điều tốt đẹp mà bao thế hệ đã dày công vun đắp .Tuổi của em,đã muộn để gọi là nhóc con và ko còn sớm để nói chuyện trưởng thành .Đã từ lâu rồi em giã từ ngôi nhà ấm cúng nhất,ấm đến 37 độ của lòng mẹ .Và tiếp đó,mái ấm gia đình đã nối em với học đường,rồi nối em với xã hội,và quăng thân vào xã hội .Có nghĩa là khi ta đã lớn,ta ko thể ko đối mặt với cuộc sống dài rộng,với nắng gió,cũng để rồi từ đó ta rèn luyện bản lĩnh để ta nên người .

5.Thế thôi .Cho nên đôi khi em có gặp 1 chút thất vọng ko có nghĩa như thế đã là hoang mang .Đôi khi em ôm vào lòng điều đáng giận thì ko có nghĩa là đã mất niềm tin vào con người .Cũng như tôi ,đã nhiều lần bị lấy mất giày nhưng ko vì thế mà e ngại,mà ko dám giao cho em 14 đôi giày,1 cô gái cưng và một chủ nhật đẹp trời​
 

Huycl2507

New Member
Kỳ tích của cô gái tật nguyền

Tôi tìm đến nhà ông Hoàng Chất Lượng - sinh năm 1945, ở phường Minh Xuân, thị xã Tuyên Quang (Tuyên Quang), thương binh hạng 4/4 - qua một dòng tin ngắn. Con ông - cô gái Hoàng Lan Hương, 28 tuổi - bị nhiễm chất độc da cam/dioxin, chân tay co quắp phải sống chung thân trên chiếc xe lăn, nhưng làm được nhiều việc giúp bố mẹ.
Tự học nhưng Lan Hương biết được chữ ta và cả chữ tây, biết làm toán và sử dụng máy tính. Mọi việc, Hương đều làm bằng... chân.
Chung một chữ "Lương"...
Lần đầu gặp, tôi ngỏ ý muốn viết báo về Hương, nhưng Hương không đồng ý. Ông Lượng nói nhỏ với tôi: "Hôm sau chú tới cho cháu một ít sách báo cũ. Nó ham đọc lắm!". Hương ngoẹo cổ trên xe lăn, quát lên tiếng gì nghe không rõ. Sự mặc cảm về thân phận đau nhói sang người cha - một anh lính báo vụ đơn vị K26 thông tin - B3 (Tây Nguyên)...
Bà Trịnh Thị Mùi (SN 1955) - mẹ Hương, cô nuôi dạy trẻ ở Trường Mầm non Hoa Mai - đau xót kể: Cháu sinh ngày 10-8-1977, xinh tươi như một bông hoa. Nhưng ba tháng sau không biết lẫy, bảy tháng sau chẳng biết bò. Tới chín tháng tuổi, cháu mới gượng lật được cái đầu. Một tuổi, cháu vẫn chỉ lớn bằng trẻ hai - ba tháng.
Ông bà hớt hải đưa con về Bệnh viện Nhi VN - Thụy Điển rồi nhờ người quen chuyển sang Bệnh viện Bạch Mai. Tháng sau, tiền hết đành xin về kèm lời khuyên chân thành của bác sĩ: Hãy gắng chăm sóc cho cháu khoẻ, chứ không thể điều trị trở lại bình thường được. Hồi ấy, cứ một quý lại phải xuống Hà Nội lấy thuốc một lần. Tốn kém quá, nhà lại nghèo, ba năm sau chẳng dám xuống nữa...
Bất ngờ từ gian nhà trong, Hương ú ớ gọi ầm lên. Ông Lượng chạy vào, rồi ra cười. Hương lăn xe ra theo cũng cười, nụ cười méo mó tội nghiệp, cổ ngoẹo sang một bên. Nghe con nói gì đấy, bà Mùi "dịch" lại là cháu nó bảo biết chú rồi. Chú viết bài về chú "Vinh còng da cam/ dioxin...", cháu được đọc rồi!
Bà Mùi kể tiếp: Năm ấy, cháu khoảng chín - mười tuổi gì đấy. Bỗng một hôm, ngồi trên chiếc xe gỗ 4 bánh, cháu cặp phấn vào giữa ngón cái và ngón trỏ (chân phải) viết rõ ràng chữ "Lương" xuống nền đất. Cháu ú ớ gọi tôi: "Mẹ ơi! Ba anh em chung một chữ Lương".
Bà gọi chồng ra xem. Cháu đánh thêm dấu nặng (.) vào, nói: "Bố này!". Rồi xoá dấu nặng nói: "Chú Lương này". Rồi thêm dấu ngã (~) nói: "Chú Lưỡng liệt sĩ này". Vợ chồng tôi ngạc nhiên, sung sướng đến trào nước mắt. Ba anh em chồng bà tên là Lượng, Lương, Lưỡng. Chẳng ai dạy cháu cả. Cháu chỉ xem em gái học mà học theo...
Một lần khác, bà thấy Hương mắng em: "Ngu lắm!" khi thấy em làm tính sai (mà cô em bấy giờ đang học lớp 3). Từ đó, bao nhiêu tiền trợ cấp thương tật hằng tháng, ông Lượng dành mua sách, báo, giấy bút cho con học ngay trên cái xe gỗ 4 bánh ấy.
Thương con, bà nhờ người đến chụp một bức ảnh cháu ngồi trên xe gỗ rồi viết kèm lá đơn gửi đi xin trợ cấp. Hồi âm là một lời nhắn: Đại ý, bao giờ bố mẹ cháu chết hết thì được trợ cấp. Chuyện đến tai Chủ tịch UBND tỉnh (lúc đó là ông Trần Trung Nhật), cháu được tặng chiếc xe lăn và hằng tháng được trợ cấp 50.000 đồng, sau đó tăng lên 144.000 đồng như mọi cháu trong tỉnh bị nhiễm chất độc da cam/dioxin... Hương nói với mẹ, thế là có thêm một chữ "lương" nữa!...
Bức chân dung trên xe lăn


Ông Hoàng Chất Lượng và con gái Hoàng Lan Hương
Khi biết tôi cũng là thương binh, lại cùng chiến trường với ông Lượng, Hương trở nên thân tình, sẵn sàng cho tôi chụp ảnh. Hương ngoẹo đầu, bậm môi, kẹp chặt cây bút chì ký hoạ chân dung mình trên xe lăn.
Có lẽ đã thấy mình trong gương như thế nào nên Hương vẽ khá nhanh và giống nữa là đằng khác. Tay co quắp, chân khoèo, mặt nhìn nghiêng xương xương, nhưng trong sáng ở ánh mắt và nhí nhảnh ở lọn tóc đuôi gà.
Một lần, bà Mùi giật mình khi thấy con xếp một dãy mười cái đĩa bà mới mua về ở chân tường. Tưởng con làm gì, hoá ra Hương lấy mẫu cô tiên trong đó để vẽ tranh...
Dạo còn khó khăn, cả phố mới có dăm nhà có tivi, cứ chiều chiều khi có phim Tây du ký là cháu lại lăn xe ra cửa... nghe. Bà không chịu nổi, sang cậu em vay một chỉ vàng và phụ thêm vào mua được cái tivi đen trắng.
Thế giới đã đến bên Hương. Hương tự tin sống và sống đẹp. Hương học đan len, đan áo cho em, cho mẹ. Thấy người bật bông khâu chăn, Hương xin mẹ tìm mua cho một chiếc kim như thế để khâu len. Ông bật bông thấy áo Hương đan thật khéo và trân trọng tặng kim khâu cho.
Cả cái khu phố Xuân Hoà bên sông Lô này được dân thị xã gọi tếu táo là dân CCCP (cát, cót, củi, phên). Bà Mùi đan cót còn nhiều khi lỗi, chứ Hương đan không lỗi bao giờ, chỉ có điều chậm hơn mà thôi. Có lúc thấy mẹ đan lỗi quá nhiều, Hương gắt: "Mẹ kém thế" rồi lại xin lỗi mẹ con đã lỡ lời. Bà không thấy buồn, ngược lại rất tự hào về đứa con tật nguyền của mình...
Vẽ xong bức tranh, Hương đề dưới đó dòng chữ "Invalid". Ông Lượng nói là tàn phế (?), Hương có vẻ ngượng nghịu. Bà Mùi bảo, chẳng biết nó học tiếng (chữ) Anh như thế nào, chắc qua tivi, qua em gái (em thứ hai đã tốt nghiệp Đại học Sư phạm Ngoại ngữ, hiện dạy ở Trường THPT Đầm Hồng, Chiêm Hoá).
Bố mẹ Hương đều tỏ ý tiếc chiếc máy vi tính mới bị hỏng chưa chữa được, chứ không cháu "biểu diễn" cho chú xem. Bà Mùi khoe, đó là tiền trúng xổ số, còn chiếc tivi Sony 14 inch là tiền nuôi lợn nái một năm. Hương muốn được nối mạng máy tính, nhưng vợ chồng bà chẳng có tiền và cũng chẳng hiểu mô tê gì...
Những bức thư gửi bác Thuý
Bà Mùi nói Hương tìm một bức thư Hương đang viết dở và kể: Một buổi chiều cách đây mấy năm, anh bưu tá đến đưa cho cái giấy mời lĩnh tiền. Nhưng ông bà làm gì có ai thân quen ở Sài Gòn. Cuối cùng, ông Lượng đành cùng ông bưu tá ra bưu điện. Một bà tên là Nguyễn Kim Thuý - ở 284/12, phường 10, quận Phú Nhuận - gửi tặng cháu 150.000 đồng và một chiếc xe lăn.
Sau đó, cứ 3 tháng một lần, bà lại gửi cho cháu 450.000 đồng hoặc 500.000 đồng. Hương đã viết thư cảm ơn bà, có khi còn mượn điện thoại di động nhắn tin cho bà nữa. Vừa rồi, cháu viết thư cho bà nói, "bác ơi, bây giờ gia đình cháu bớt khó khăn rồi, cháu xin bác dành tiền ấy gửi giúp gia đình khác khó khăn hơn".
Nhưng bà Thuý vẫn gửi tiền, gửi ảnh của bà và viết thư nói rằng: "Hoàng Hương đừng băn khoăn". Hương càng thương bà hơn sau mỗi lần xem lại bức ảnh rất đẹp của bà chụp trước khi chồng mất 2 tháng. Thế là giờ ngoài cái xe đầu tiên đã hỏng Hương cất đi làm kỷ niệm, Hương còn hai xe lăn nữa, một của bác Thuý, một của Hội CTĐ tỉnh.
Cả phố này gọi Hương là "cô gái xe lăn" và rất trân trọng nghị lực của Hương. Mấy năm trước khi lũ lụt ở miền Trung, Hương đều gửi 20.000 đồng ra MTTQ thị xã để ủng hộ. Mới rồi khi xem tivi thấy tai hoạ sóng thần khủng khiếp ở một số nước Đông - Nam Á, Hương muốn góp ít tiền ủng hộ mà không ai chịu nhận.
Càng nghe chuyện về Hương, tôi càng thấy Hương có một bộ óc hoàn toàn tỉnh táo, thông minh, một tấm lòng nhân ái, yêu thương quý trọng mọi người. Xem phim trên truyền hình xong, Hương viết nhận xét hết sức xác đáng, khách quan về những nhân vật chính. Ngó thấy những tệ nạn xã hội qua tivi, Hương bức xúc viết ra giấy: "Cánh này không bằng mình, vì họ đã bị tật nguyền trong tâm hồn...".
Bây giờ, Hương vẫn băn khoăn về chuyện em gái út học xong trung cấp công nghệ thông tin, chưa có việc làm. Trong một bức thư đang viết cho bà Thuý, Hương viết: "Đã lâu rồi cháu không viết thư thăm bác, mong bác thông cảm cho cháu. Bác ơi, cháu đang rất buồn vì em cháu không xin được việc làm. Ước vọng của cháu là em cháu có được một công việc để bố mẹ cháu đỡ khổ. Nhưng khó lắm bác ạ, vì ước mơ chỉ là ước mơ mà thôi! Giá như bác ở gần chỗ cháu...".
Hương là thế, không lo cho mình mà chỉ lo cho những người thân; không bi quan về số phận mình, lại nao lòng trước số phận người khác. Trước khi tôi tạm biệt ngôi nhà nồng ấm, thân tình ấy, Hương đề nghị tôi chụp cho cả gia đình cô một bức ảnh. Tôi rất vui thực hiện đề nghị đó và thầm hứa sẽ làm nhiều hơn thế để bày tỏ lòng cảm phục một CON NGƯỜI - cô gái tật nguyền trên xe lăn.
 

CongVoi

Super V.I.P
Muối

Một chàng trai trẻ đến xin học một ông giáo già. Anh ta lúc nào cũng bi quan và phàn nàn về mọi khó khăn. Đối với anh, cuộc sống chỉ có những nỗi buồn, vì thế học tập cũng chẳng hứng thú gì hơn. Một lần khi chàng tai than phiền về việc mình học mãi mà không tiến bộ, người thầy im lặng lắng nghe rồi đưa cho anh một thìa muối thật đầy và một cốc nước nhỏ.

- Con cho thìa muối này vào cốc nước và uống thử đi.
Lập tức chàng trai làm theo rồi uống thử.
- Cốc nước mặn chát. Chàng trai trả lời
Người thầy lại dẫn anh ra một hồ nước gần đó và đổ một thìa muối đầy xuống nước. Bây giờ con hãy nếm thử nước trong hồ đi.
- Nước trong hồ vẫn vậy thôi, thưa thầy. Nó chẳng hề mặn lên chút nào. Chàng trai nói khi múc một ít nước dưới hồ và nếm thử.
Người thầy chậm rãi nói:
" Con của ta, ai cũng có lúc gặp khó khăn trong cuộc sống. Và những khó khăn đó giống như thìa muối này đi. Nhưng mỗi người hoà tan nó theo một cách khác nhau. Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước thì nỗi buồn không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở thành đắng chát và chẳng bao giờ học được điều gì có ích."​
 

CongVoi

Super V.I.P
Mỗi ngày một ít

Đó là một ngày mưa và đầy gió, tôi không hề muốn lái xe từ bãi biển đến ngọn núi lạnh lẽo ở hồ Arrowhead nơi mà con gái tôi - Carolyn ở. Trước đó một tuần, Carolyn đã gọi điện mời tôi đến xem những cây thủy tiên hoa vàng mà một người phụ nữ đã trồng trên những đỉnh núi. Vì thế, giờ đây, tôi đang miễn cưỡng thực hiện chuyến đi hai giờ đồng hồ.

Đến khi tôi thấy sương mù đã dày đặc trên con đường đầy gió thì đã quá xa để quay trở lại, thế là tôi nhích chiếc xe đi từng bước đến đầu đường cao tốc đến nhà con gái tôi. Sau khi lái tiếp mười phút, tôi cũng đến nơi. Tôi và Carolyn bắt đầu lên núi.

Chúng tôi trở lại con đường núi, trông sương mù như một tấm màn dày. Không có gì đáng để làm điều này, tôi nghĩ. Nhưng đã quá muộn để quay lại. Chúng tôi đi xuống một con đường hẹp vào nơi đỗ xe cạnh một nhà thờ đá nhỏ bé. Sương mù tan dần và những tia nắng mặt trời ẩm ướt, xám xịt đang cố gắng xuyên thủng tấm màn sương đó.

Carolyn ra khỏi xe và tôi miễn cưỡng theo nó. Con đường mòn dẫn chúng tôi đến một nơi đầy những ngọn thông. Màu xanh đen vĩnh cữu đó bao hàm chúng tôi và ngọn núi dốc phía bên phải.

Sự yên tĩnh hiền lành của nơi này dần dần làm tôi thoải mái. Ngay lúc đó, lúc đi vào một khúc quanh, tôi đã há hốc mồm ngạc nhiên. Từ đỉnh núi, trải dài xuống là các khe núi và thung lũng, giữa những hàng cây và bụi rậm, theo địa thế vùng là những dòng sông hoa thủy tiên vàng rực. Đủ loại sắc vàng, từ màu vàng nhợt nhạt của ngà voi đến vàng đậm của chanh hay vàng chói lọi nhất của cá hồi màu cam, đều đang rực rỡ như một tấm thảm trước mắt chúng tôi.

Dường như mặt trời khẽ nghiêng và rót vàng trên những dòng sông xuống sườn núi. Tại trung tâm của sắc màu hoang dã này là một thác nước đổ xuống màu xanh tía. Xuyên suốt khu vườn là những bậc thềm nhỏ trầm ngâm nằm trang nhã với những cụm tulip đỏ hồng. Và dường như sự phồn vinh của những sắc màu nơi đây là chưa đủ, trên ngọn những cây thủy tiên còn có những chú chim phương Tây đến vui đùa, chiếc ngực màu đỏ thẫm và cánh màu xanh ngọc của chúng như những trang sức châu báu lấp lánh.

Hàng loạt những câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi. Ai đã tạo nên khu vườn đẹp tuyệt vời đến như thế? Tại sao? Tại sao lại ở đây, tại nơi không có lối đi vào thế này? Bằng cách nào?
Khi đến ngôi nhà ở giữa khu vườn đó, chúng tôi thấy một tấm bảng: "Trả lời những câu hỏi mà tôi biết bạn đang thắc mắc".

Câu trả lời thứ nhất là một người phụ nữ bằng hai tay, hai chân và bộ óc nhỏ bé. Câu thứ hai là một lần một ít. Thứ ba là bắt đầu năm 1985.

Trên đường trở về tôi im lặng. Tôi đang dao động vì những gì tôi nhìn thấy. "Bà ta đã thay đổi thế giới", cuối cùng tôi lên tiếng. "Một hạt giống cho thời gian. Nghĩ xem. Bà ấy đã bắt đầu cách nay gần 40 năm. Và thế giới luôn khác biệt và tốt hơn vì bà ta đã làm một điều thật nhỏ với lòng kiên định của mình".

Sự kinh ngạc vẫn chưa hết trong tôi: "Tưởng tượng xem - nếu mẹ có một ước vọng và làm việc vì nó, chỉ một ít mỗi ngày thôi trong suốt những năm qua, thì hôm nay mẹ được gì nào?". Carolyn nghiêng nhìn sang tôi mỉm cười. "Bắt đầu ngày mai đi", nó bảo. "Tốt hơn hết, hãy bắt đầu hôm nay".​
 

CongVoi

Super V.I.P
Tất cả sức mạnh


Có một cậu bé đang chơi ở đống cát trước sân. Khi đào một đường hầm trong đống cát, cậu bé đụng phải một tảng đá lớn. Cậu bé liền tìm cách đẩy nó ra khỏi đống cát.

Cậu bé dùng đủ mọi cách, cố hết sức lực nhưng rốt cuộc vẫn không thể đẩy được tảng đá ra khỏi đống cát. Đã vậy bàn tay của cậu còn bị trầy xước, rướm máu. Cậu bật khóc rấm rứt trong thất vọng.

Người bố ngồi trong nhà lặng lẽ theo dõi mọi chuyện. Và khi cậu bé bật khóc, người bố bước tới: "Con trai, tại sao con không dùng hết sức mạnh của mình?".

Cậu bé thổn thức đáp: "Có mà! Con đã dùng hết sức rồi mà bố!".

"Không, con trai - người bố nhẹ nhàng nói - Con đã không dùng đến tất cả sức mạnh của con. Con đã không nhờ bố giúp".

Nói rồi người bố cúi xuống bới tảng đá ra, nhấc lên và vứt đi chỗ khác.

* * *

Bạn thân mến, bạn là người có cá tính mạnh mẽ? Bạn rất tự lập? Điều đó thật đáng quí! Nhưng bạn đang có những "tảng đá lớn" cần phải giải quyết. Và bạn nhận thấy mình không đủ khả năng để loại bỏ nó?

Trong cuộc sống không phải lúc nào người ta cũng có thể tự mình làm được hết mọi việc. Sức mạnh của mỗi chúng ta còn nằm ở những người thân, bạn bè - những người luôn quan tâm, lo lắng và sẵn lòng giúp đỡ chúng ta.​
 

CongVoi

Super V.I.P
Như cánh chim bay


Bàn tay túa mồ hôi, ly nước lạnh đã làm dịu cơn khát nhưng không làm giảm được sự căng thẳng vốn có trong không khí ngày thi đấu hôm nay tại giải Olympic Trẻ Toàn Quốc. Sào đang ở mức 17feet, cao hơn thành tích tốt nhất của anh 3 inch. Michael Stone đang đương đầu vớI một ngày gian nan nhất trong sự nghiệp nhảy sào của mình. Nhưng đây cũng chính là ngày Michael Stone thực hiện giấc mơ mình tìm kiếm bấy lâu nay...



Michael còn nhớ, ngày bé anh toàn mơ được bay. Mẹ Michael kể bao nhiêu là chuyện về bay lượn khi anh lớn dần. Những câu chuyện kể về một vùng đất được nhìn từ trên cao, đầy màu sắc và niềm đam mê. Nhưng cũng có một giấc mơ luôn lặp lại, Michael thấy mình đang chạy trên đường làng, cảm nhận được các viên đá dưới chân, chạy xuống dải lúa mì vàng óng, anh vượt lên chuyến xe lửa đang băng qua cánh đồng đầy gió. Hít một hơi thật sâu, Michael bay bổng lên khỏi mặt đất, tung cánh lên như chim đại bàng.

Cha anh, thì ngược lại, không phải là người mơ mộng. Bert Stone là người rất thực tế. Khẩu hiệu của ông là: Nếu mình mơ ước điều gì thì phải lao động để đạt được điều ấy! Và từ năm 14 tuổI, Michael đã nỗ lực luyện tập môn nhảy sào vì theo cậu đây là cách tốt nhất để thực hiện ước mơ bay.

Michael đang là một trong hai đấu thủ cuối cùng ở vòng chung kết cuộc thi nhảy sào tạI Olympic Trẻ Toàn Quốc. Anh vượt qua mức sào 17 feet 2 inch và 17 feet 4 inch, và giờ là lượt nhảy đợt cuối. Nếu thất bại, anh sẽ chỉ xếp thứ hai. Không có gì phải xấu hổ nhưng Michael không cho phép mình nghĩ đến việc không chiếm vị trí cao nhất.

Lăn một vòng rồi thực hiện động tác xuất phát, anh biết mình đang đi trên đường chạy quan trọng nhất trong cuộc đời. Lần này dường như đường chạy hơi khác. Anh thoáng giật mình và rồi có cảm giác như đang chạm vào đống cỏ khô ẩm ướt. Mức sào đã được nâng cao hơn 1inch. Chỉ 1 inch cao hơn kỷ lục quốc gia. Quá căng. Michael bắt đầu thấy hồi hộp, chính xác là sợ hãi. Và rồi từ đâu đó, từ sâu thẳm trong tâm hồn, anh mường tượng thấy mẹ trong giờ khắc này. Rất đơn giản. Ngày trước mẹ luôn dặn khi cảm thấy căng thẳng, lo lắng, hoặc khiếp sợ thì hãy hít thật sau vào.

Anh đã làm như thế, vừa thả lỏng, vừa nhẹ nhàng gác sào lên chân mình, bắt đầu. Im lặng đến ngạt thở. Khi nghe tiếng hót xa xăm của những chú chim cổ đỏ bay lượn trên cao, anh biết đã đến lúc mình bay.

Lúc bắt đầu chạy nước rút, anh cảm thấy như mình trở về những gì rất quen thuộc . Mặt đất dưới chân giống con đường làng, những viên đá những mảng bụi và dải đồng lúa mì vàng óng. Anh hít một hơi thật sâu, và bắt đầu bay, bay lên mà không cần gắng sức, bay lên như anh đã từng mơ trong giấc mơ ngày bé. Chỉ có điều anh biết lần này không phải là mơ. Đây là thật. Michael bay vút lên dũng mãnh như một chú đại bàng.

Anh biết cha mẹ cũng đang mỉm cười, có khi phá ra cười. Anh đâu biết rằng cha anh đang ôm chầm lấy mẹ anh mà khóc. Phải. Cái ông Bert Stone vẫn bảo : "Nếu mình mơ ước điều gì thì phải lao động để đạt được điều ấy! " đang khóc rinh rích với những giọt nước mắt tuyệt vời: những giọt nước mắt tự hào. Michael vượt qua mức 17 feet 6.5 inch - đạt kỷ lục Olympic Trẻ quốc gia và thế giới.

Giờ đây, không chỉ nước Mỹ mà cả thế giới đều biết tới anh, cảm phục anh và nhiều người xem anh là thần tượng, là tấm gương để noi theo.Tại sao vậy?

Chắc chắn không phải vì anh là người vừa lập kỷ lục thế giới, cũng không phải anh là người tăng mức sào lên 9.5inch. Đơn giản lắm, anh là một người mù.
 

Huycl2507

New Member
Sống và hãy sống!

Bây giờ tôi không cần gì nữa, chỉ một chỗ để nghỉ ngơi, tôi đã mệt mỏi sau bao năm...

Đã lâu lắm rồi, ở một nơi nọ có một cây táo to. Hằng ngày có một cậu bé rất thích đến chơi với cây táo. Thời gian qua đi và cậu bé trưởng thành, cậu bé không còn chơi với cây táo như ngày xưa nữa.
Một ngày, cậu bé trở lại chỗ cây táo. Cây táo buồn rầu nói: “Đến đây chơi với tôi”. “Tôi không còn là con nít nữa, tôi không thích chơi quanh gốc cây nữa” - cậu bé trả lời - “Tôi cần đồ chơi và tôi cần tiền để mua chúng”. “Xin lỗi, nhưng tôi không có tiền... nhưng cậu có thể bứt những trái táo của tôi đem bán chúng đi, và cậu sẽ có tiền”. Cậu bé rất cảm động và vui vẻ bứt tất cả những trái táo mang đi. Từ đó cậu bé không trở lại nữa.
Cây táo buồn lắm và một ngày kia cậu bé - bây giờ đã là một thanh niên- trở lại. Cây táo rất xúc động. “Đến chơi với tôi” - cây táo nói. “Tôi không có thời gian để chơi, tôi phải làm việc nuôi gia đình. Chúng tôi cần một ngôi nhà để trú thân, ông có giúp được tôi không?”. “Xin lỗi, nhưng tôi không có nhà. Nhưng anh có thể chặt cành của tôi để làm nhà cho anh”. Và thế là anh thanh niên vui vẻ chặt hết những cành cây táo mang đi. Cây táo rất vui vì thấy anh ta hạnh phúc.
Rồi một ngày mùa hè nóng bức, cậu bé - bây giờ đã là một trung niên-trở lại và cây táo lại rất vui. “Đến chơi với tôi” - cây táo nói. “Tôi buồn quá vì tôi sắp già rồi, tôi muốn đi du ngoạn trên biển để thư giãn. Ông có thể cho tôi một cái du thuyền được không?” - người trung niên nói. “Hãy lấy thân tôi để làm thuyền cho anh” - cây táo trả lời. Và người trung niên đã chặt thân cây táo làm một cái thuyền. Ông ta đi rất xa và không xuất hiện trong một thời gian dài.
Cuối cùng, sau nhiều năm cậu bé - bây giờ đã là một ông lão - cũng trở lại. “Tôi thực sự không còn gì cho cậu... ngoại trừ duy nhất một thứ sót lại đó là ụ rễ đang chết của tôi” - cây táo nói trong nước mắt. “Bây giờ tôi không cần gì nữa, chỉ một chỗ để nghỉ ngơi, tôi đã mệt mỏi sau bao năm” - ông lão nói. “Tốt rồi! Thế thì gốc cây già là nơi khá tốt để dựa lưng thư giãn, hãy đến đây, ngồi xuống và nghỉ ngơi” - cây táo năn nỉ. Ông lão ngồi xuống, cây táo rất vui và mỉm cười trong nước mắt.

Đây là câu chuyện dành cho mọi người. Cây táo giống như cha mẹ chúng ta vậy. Khi còn trẻ, ta thích chơi với bố, mẹ. Khi trưởng thành, ta ra đi và chỉ trở lại khi cần gì đó hoặc khi gặp trở ngại trong cuộc sống. Bất luận thế nào, cha mẹ vẫn luôn chờ ta và cho ta tất cả những gì có thể để làm ta hạnh phúc. Bạn có thể nghĩ cậu bé đối xử tàn nhẫn với cây táo, nhưng đó là cách mà tất cả chúng ta đang làm với cha mẹ mình.
 

CongVoi

Super V.I.P
Giấc mơ

Đó là một cuộc chạy đua tại địa phương - cuộc đua mà chúng tôi đã phải tập luyện gian khổ để được tham dự. Vết thương mới nhất ở chân của tôi vẫn chưa kịp lành. Thật sự tôi đã phải tự đấu tranh xem mình có nên tham gia cuộc đua không. Nhưng cuối cùng thì tôi cũng đang chuẩn bị tham dự vòng chạy 3,200m.

"Chuẩn bị... sẵn sàng...". Tiếng súng lệnh vang lên và chúng tôi xuất phát. Những đứa con gái khác đều chạy trước tôi. Tôi nhận ra rằng mình đang cà nhắc một cách đáng xấu hổ ở đằng sau mọi người và càng ngày tôi càng bị tụt lại phía sau.

Người chạy đầu tiên đã về đích trước tôi đến hai vòng chạy. "Hoan hô!" Đám đông hét lớn. Đó là tiếng hoan hô lớn nhất mà tôi từng nghe ở một cuộc đua.

"Có lẽ mình nên bỏ cuộc," tôi thầm nghĩ khi đang cà nhắc từng bước.

"Những người kia thật không muốn chờ cho đến khi mình chạy tới đích". Nhưng cuối cùng thì tôi cũng quyết định chạy tiếp. Hai vòng chạy cuối cùng tôi đã chạy trong đau đớn. Trong phút chốc, tôi quyết định không tham gia chạy vào năm tới. Vì dù cho cái chân đau của tôi có khỏi hay không, tôi cũng không thể thắng nổi cô bé đã thắng tôi đến hai lần.

Khi tới đích, tôi nghe vang tiếng hoan hô - cũng lớn như lần trước khi cô bé kia tới đích. "Gì đây?" Tôi tự hỏi. Tôi quay lại nhìn và thấy bọn con trai đang chuẩn bị vào vòng chạy. "Đúng rồi, họ đang hoan hô mấy đứa con trai".

Tôi liền chạy thẳng vào nhà tắm thì có một cô gái đâm sầm vào tôi. "Chao, bạn thật là dũng cảm!" cô gái nói với tôi.

Tôi nghĩ thầm "Dũng cảm ư? Cô này chắc nhầm mình với ai rồi. Tôi thua mà!"

"Nếu là tôi, tôi đã không thể chạy nổi hai dặm như bạn vừa làm. Tôi chắc mình sẽ bỏ cuộc ngay từ vòng đầu tiên. Chân bạn có sao không? Chúng tôi đã hoan hô cổ vũ bạn lúc nãy. Bạn có nghe không?", cô gái tiếp lời.

Tôi không thể tin nổi. Một người lạ hoắc hoan hô tôi - không phải vì cô ấy muốn tôi thắng, mà vì cô ấy muốn tôi tiếp tục mà không bỏ cuộc. Tôi đã lấy lại được niềm hy vọng. Tôi quyết định sẽ tham gia kỳ thi đấu năm tới. Chính cô gái ấy đã trao lại cho tôi ước mơ của mình.

Vào hôm đó tôi học được hai điều: Thứ nhất, một chút thân ái và tin tưởng vào người khác có thể làm thay đổi người đó rất nhiều. Thứ hai, sức mạnh và dũng khí không phải luôn được đo bằng những huy chương và chiến thắng. Chúng được đo bằng những thử thách mà chúng ta vượt qua được. Những người mạnh nhất không phải lúc nào cũng là những người thắng cuộc mà có khi là những người không bỏ cuộc khi họ đã thua.​
 

CongVoi

Super V.I.P
Đường ray sắt

Kẽm , gang , quặng sắt được ném vào lò nung đỏ , nung dưới cái nóng hàng ngàn độ cho chúng quện vào nhau , tan chảy ra , những gì cứng rắn , tinh túy nhất được chắt lọc kết tinh vào trong những thanh thép đỏ rực ...Từ trong máy ép , những thanh thép nóng rực lần lượt xuất hiện và định hình .Thanh ray xe lửa ra đời cũng như vậy.

Cả cuộc đời từ khi sinh ra cho đến lúc kết thúc, Đường Ray làm mỗi công việc , đó là gánh trên mình những chuyến tàu hàng chục tấn . Những chuyến tàu đến rồi đi , chở trên mình nó bao nhiêu con người , già , trẻ , gái , trai , người ta chỉ quan tâm đến những con tàu, những sân ga chứ hình như ít ai để ý đến Đường Ray . Đường Ray cứ đứng đó trong cô đơn , lặng im . Hai thanh ray luôn song song cùng nhau làm nên những nhịp cầu đưa đón những con tàu ....Nó đã chứng kiến bao câu chuyện : Một người mẹ lưng đã còng run run cầm tay người con trai lần cuối lên đường nhập ngũ , chàng trai trẻ kia vui mừng biết bao khi tàu dừng là cô gái đang đứng trên sân ga đón anh , một kẻ lang thang ngồi cô đơn ngồi trên sân ga 1 mình với niềm vui khấp khởi cùng với cành đào trên tay trong cơn mưa phùn lạnh lẽo của buối chiều cuối năm đợi chuyến tàu cuối cùng để về mái nhà thân yêu ấm áp đoàn tụ cùng gia đình .....

Mỗi chuyến tàu 1 khác nhau và hành khách đi trên đó cũng có những tâm trạng khác nhau , có những vui niềm vui sum họp có kẻ lại buồn nỗi buồn chia ly .. với họ thì Đường Ray có lúc như ngắn lại nhưng cũng có lúc lại dài ra . xa tít . Qua bao cánh đồng bao la , qua những đường hầm sâu hun hút , qua những cây cầu dài , bao giờ hai thanh ray cũng vẫn cùng nhau , song óng và luôn đồng hành . Có một điều , càng nhiều chuyến tàu đi qua , Đường Ray càng bóng lên , đang lại và dưới cái nắng chói chang của buối trưa hè hay dưới ánh trăng dịu êm của bầu trời mùa thu , Đường Ray loáng lên một cách kiêu hãnh .Không sáng lấp lánh và đắt tiền như những viên kim cương , không bóng lóang và trong suốt như pha lê , chỉ là một thanh sắt đơn giản nhưng nếu như ai để ý sẽ thấy cái đẹp lạ lùng và đặc biệt của nó .​
 

Huycl2507

New Member
Từ một câu chuyện

“Một sinh viên đang theo học tại học viện Y không may mắc chứng bệnh tim đang cần được giải phẩu, một cuộc giải phẫu lớn. Nhưng tại thôn quê, cha mẹ tuổi cao sức yếu đã không đủ khả năng chi trả khoản tiền khá lón này.” Đấy là nội dung của bức thư do chính tay cô gái viết được dán trên bảng thông báo của trường.

Mọi người xúm xít lại đọc và ai nấy đều trích một ít từ tiền tiêu vặt của mình để giúp đỡ cô sinh viên nghèo này. Với tấm lòng nhân ái của rất nhiều sinh viên trong trường cũng như những người biết chuyện, cô gái đã được cứu sống.
Trong cuộc sống thường nhật hôm nay. Bạn có thể bắt gặp không ít những mẩu chuyện như thế này, bạn sẽ làm gì?

Cuộc sống của cái thế giới hôm nay luôn tồn tại 2 mặt: có yêu có ghét, có ánh hào quang mà cũng có sự đen tối. Có người vung tiền như nước nhưng trong khi đó có người sống lam lũ, cơm không đủ no, áo không đủ ấm. Đối diện với nhưng hoàn cảnh khó khăn cần giúp đỡ, bạn sẽ làm gì? Bỏ mặc? Hay dang rộng vòng tay nhân ái? Mỗi người mỗi cách. Nhưng có mộf điều có thể khẳng định là bạn đã dang rộng đôi tay của mình, quan tâm đến người khác thì chắc chắn bạn sẽ được một món quà vô giá: Hạnh phúc. Vâng, hạnh phúc không chỉ đến với người được giúp đõ mà còn đến với bạn nữa.

Thật đơn giản, bạn chỉ cần nhịn ăn vặt một vài bữa, nhịn một bữa xem phim thế là bạn có thể góp sức mình để cứu giúp những hoàn cảnh khó khăn. Đã có biết bao tấm lòng nhân ái, có biết bao cánh tay dang rộng và đã có biết bao bệnh nhân nghèo khỏi bệnh, có biết bao trẻ em nghèo được cắp sách đến trường. Vâng, cuộc sống hôm nay đầy ấp tình người và nếu như, mỗi người trong chúng ta đều hiến một giọt máu từ trái tim nhân ái, thế giới chắc chắn tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.
 

CongVoi

Super V.I.P
Nên và không nên

Bạn không nên lo lắng vì sự lo lắng là một trong những hành động làm con người làm việc kém năng suất nhất.


Bạn không nên sợ hãi, vì hầu hết những gì bạn sợ hãi sẽ không bao giờ trôi qua. Bạn không nên mang trong lòng sự đố kỵ, bởi vì chúng là những gánh nặng luôn trĩu oằn trong cuộc đời của bạn.

Bạn nên đối diện với mỗi vấn đề khi chúng đến. Dù bất cứ chúng là gì, bạn đều có thể giải quyết.

Bạn không nên lên giường đi ngủ với những rắc rối, bởi vì chúng sẽ làm cho bạn mất ngủ và trằn trọc thêm thôi... Bạn không nên "vay mượn" những ý tưởng của người khác. Những gì thuộc về người khác sẽ được họ hiểu thấu đáo hơn là bạn.
Bạn không nên cố gắng hồi tưởng lại ngày hôm qua vì dù là xấu hay tốt, nó cũng sẽ không bao giờ trở lại. Hãy tập trung vào những gì đang diễn ra trong cuộc đời của bạn và hạnh phúc với điều đó ngay bây giờ!

Bạn hãy là một người biết lắng nghe, bởi chỉ khi bạn lắng nghe, bạn sẽ được nghe người khác lắng nghe bạn.

Bạn không nên trở thành nên sa lầy vào thất bại, bởi vì 90% những trường hợp đó chỉ làm bắt rễ lòng tự thương hại mình và sẽ cản trở hành động tích cực.

Bạn hãy nghĩ đến những niềm vui, đừng bao giờ bỏ qua dù là những niềm vui bé nhỏ nào đấy, bởi vì nhiều niềm vui nhỏ sẽ cộng lại thành một niềm vui lớn.​
 

CongVoi

Super V.I.P
Hãy ngẩng cao đầu


Khi còn là một đứa bé 15 tháng tuổi, tôi đoán chắc tôi cũng vô tư và hồn nhiên như trăm ngàn trẻ con khác trên thế gian này, cho đến một ngày tôi gặp phải cái tai nạn khủng khiếp ấy. Tôi vấp ngã! Một cú ngã đau và để lại thương tích cả đời.


Tôi trựơt chân và té úp mặt vào một con thỏ thủy tinh, những mảnh vỡ đã ghim sâu vào mắt khiến tôi không còn nhìn thấy. Để cứu vãn con mắt bị thương, các bác sĩ đã tìm cách chắp nối tròng mắt không còn nguyên vẹn, kết quả để lại một vết thẹo thật lớn giữa lòng mắt vốn trước kia xanh thẳm.

Trải qua những cố gắng vô ích nhằm cứu lại con mắt tật nguyền, mẹ tôi nói, các bác sĩ cho biết, nếu tôi thay thế con mắt thật của mình bằng mắt giả, khả năng khuôn mặt có thể bị biến dạng cùng với thời gian. Vì thế tôi đã trưởng thành mang theo trên đường đời con mắt xấu xí, mù lòa, và mờ đục vì những vết thẹo. Rồi thì cũng chính con mắt định mệnh đã ảnh hưởng đến cả cuộc đời sau này của tôi.

Mỗi bước chân đi đều kèm theo cái cúi đầu mặc cảm. Tôi không muốn mọi người nhìn thấy dung mạo xấu xí của mình. Nhiều lúc có những người vô ý nhận xét hoặc hỏi han một cách thiếu tế nhị về vết thương của tôi, tôi lại đau! Mỗi khi cùng bọn trẻ chơi đùa, tôi luôn luôn phải đóng vai quỷ dữ. Tôi lớn lên mang theo bên mình ý nghĩ mọi người nhìn mình với ánh mắt ghê tởm, như thể là lỗi của tôi. Tôi luôn mặc cảm mình là người dị dạng.

Mẹ tôi hiểu được và ngay từ lúc tôi còn bé xíu, người vẫn thường ôm tôi trong cánh tay, vuốt ve mái tóc và nói: "Hãy ngẩng cao đầu con ạ và nhìn thẳng vào cuộc đời. Rồi mọi người sẽ nhìn thấy cái đẹp nơi tâm hồn con". Câu nói trở thành châm ngôn sống của tôi và tôi vịn vào nó để đi tới.

Tôi hiểu câu nói của mẹ tôi qua nhiều giai đoạn khác nhau. Lúc còn bé, tôi nghĩ câu nói của người mang ý nghĩa: "Hãy cẩn thận kẻo lại vấp ngã, phải ngẩng đầu để ý những bước đi phía trước". Lớn lên, tôi nhận ra khi tôi không né tránh mọi người và gần gũi họ, họ sẽ yêu thích và không xa lánh tôi. "Hãy để mọi người khám phá khuôn mặt con, để họ nhận ra sự duyên dáng và nét đẹp phía sau con mắt bất hạnh ấy", thì ra ý của mẹ tôi là vậỵ

Vào trung học, tôi được bạn bè yêu mến. Tôi thành công trong cả lãnh vực học tập lẫn sinh hoạt cộng đồng. Tôi còn được bình chọn làm lớp trưởng. Tuy nhiên dường như trong sâu thẳm tâm hồn, nỗi ám ảnh mình xấu xí cứ lởn vởn. Tôi chẳng đòi hỏi gì, chỉ muốn mình được bình thường như mọi người. Nhiều lần không kềm được cảm xúc, tôi chạy về nhà, oà khóc với mẹ. Nâng cằm tôi và bằng ánh mắt thương yêu, người bảo: "Hãy can đảm lên con ạ, ngẩng cao đầu và đối diện với cuộc sống. Hãy tự tin để mọi người nhìn thấy nét đẹp không phải chỉ ở hình dáng bên ngoài".

Rồi tôi gặp anh ấy, người sau này trở thành chồng của tôi, chúng tôi đã nhìn vào mắt nhau và anh ấy nói: "Em rất đẹp, cả về dung mạo lẫn tâm hồn". Và tôi tin điều đó là thật. Tình yêu của mẹ tôi, của chồng tôi đã đem lại cho tôi sự tự tin và can đảm để bỏ lại sau mình nỗi mặc cảm đã từng theo tôi suốt cả khoảng đời khôn lớn. Tôi khắc phục được cảm giác tự ti và tin rằng cuộc đời vẫn đẹp, tôi vẫn may mắn và tôi biết san sẻ niềm hạnh phúc của mình với thế giới xung quanh.

"Hãy ngẩng cao đầu", câu nói giờ đây đã thành lẽ sống trong gia đình nhỏ của tôi. Tôi vẫn thường khuyên bảo các con mình hãy mạnh dạn lên. Món quà quý giá mẹ tôi để lại đã trở thành di sản được truyền nối cho những thế hệ kế tiếp.​
 

CongVoi

Super V.I.P
Hãy mãi là chính mình...



Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai có đủ may mắn để nhận ra rằng mình có thể tuyệt vời đến thế nào. Nhưng điều đó không có nghĩa là "vầng hào quang" quanh bạn không chói sáng.


Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai có đủ thông minh để hình dung ra một ngày nào đó mình sẽ có mặt trong hàng "top". Nhưng điều đó không có nghĩa là bạn không thể trở thành nhân vật đứng đầu.

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai mặc cho những người trong mộng của bạn vẫn chưa xuất hiện để cùng bạn chia sẽ những điều kì diệu trong cuộc sống. Nhưng điều đó không có nghĩa là người ấy không bao giờ đến.

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai có thể tạo ra một sự cạnh tranh hoàn hảo. Nhưng điều đó không có nghĩa là bạn phải kìm hãm "sự vươn lên" của chính mình.

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai có thể bộc lộ cho bạn thấy họ có thể yêu bạn như bạn luôn "mơ" về...Nhưng điều đó không có nghĩa là bạn phải ngừng mơ về họ.

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi bạn xứng đáng với tất cả những gì tốt nhất. Nhưng, cuộc sống không hẳn là công bằnng với tất cả mọi người.

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai một khi bạn chưa tìm được "hoàng tử " của đời mình, thì không có nghĩa là bạn chưa thể là một "nữ hoàng".

Có những điều trong cuộc sống dường như bất động mãi với thời gian, nhưng không vì thế mà ta cần phải "ra sức" để khiến nó vận hành.

Hãy chỉ việc tỏa sáng, hãy không ngừng vươn lên, hãy hy vọng và nguyện cầu... Hãy luôn la chính mình như bạn vốn có.
 

Huycl2507

New Member
Từ những điều vụn vặt

- Tôi thường thích lắng nghe và ghi nhanh bất cứ những gì thú vị. “Đây là một con mắt dửng dưng sẽ nhìn một người một cách vụn vặt, như là: anh ta là một vũ công tồi, anh ta không giỏi vật lý, quần áo anh ta không hợp “mốt”…
Song một con mắt yêu thương lại nhìn thấy toàn bộ một con người, tin tưởng vào những tiềm năng của người ấy, và chính niềm tin này sẽ giúp cho cây đơm hoa kết trái...”.
* “Trên thế giới này không có người nào lại không thú vị cả. Lỗi của bạn khi không khám phá ra thế giới thú vị của họ.
* “Bạn đừng bao giờ la mắng người khác, bởi vì việc đó sẽ chẳng đem lại lợi ích gì cả. Đơn giản là nó sẽ không thể thấm vào đầu của một người đang ở độ tuổi mới lớn. Một bé gái mười tám tuổi có thể đã nghe la mắng rồi, nhưng một bé trai hoặc một người đàn ông sẽ không bao giờ chịu nghe những lời la mắng cho đến tận ngày cuối của mình. Bạn nên nói một cách bình tĩnh với anh ta mà thôi...”.
* “Ngay từ khi mới sinh ra, mỗi chúng ta được trao tặng hai món quà quan trọng nhất có thể làm chúng ta hạnh phúc: tình yêu của cha mẹ và nền văn hóa của những thế hệ trước. Nhưng chúng ta phải biết cách sở hữu những món quà này.
* “Một gia đình cứ dính chặt vào nhau thì không thể nào hạnh phúc được. Hai người hạnh phúc khi họ là đồng minh của nhau trong sự nhận thức về thế giới...”.
* “Tình yêu, dù không được đáp lại hay là được đáp lại, cũng đem lại hạnh phúc như nhau. Nó dạy một người hiểu một người khác cũng như những sắc thái tâm trạng của anh ta. Nó dạy người ta thế nào là tình yêu. Nó là một bức tranh vẽ bằng màu nước sẽ sống mãi trong bảo tàng cuộc sống của mỗi người”.
 
Status
Không mở trả lời sau này.
Top