• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

CLUB GIẢI TRÍ CỦA PDAVIET

HotelHoangMinh

New Member
Cái Quý nhất của con người là Cuộc Sống.!
Đời người chỉ sống có một lần Phải sống sao cho khỏi sót sa ân hân vì những năm tháng đã sống hoài sống phí
Cho khỏi hổ thẹn vì những lúc người ta cảm thấy mình Vô tâm hay quận cảm.!
Đừng ai ăn cắp bản quyền của mình nhé.! AAAAA....... Haaaaaaaaaaaaa....!
* Đã hai đêm thức trắng rùi chờ một tiếng chuông điện thoại mà chẳng có... Chỉ thấy lòng mình cứ chĩu nặng lỗi buồn mà chẳng biết em có giống mình không..!.....*
Buồn quá các bạn ơi...!

Sai lỗi chính tả tùm lum nên chắc không ai dám ăn cắp bản quyền đâu.=))=))=))
 

DreamLand

New Member
Cái Quý nhất của con người là Cuộc Sống.!
Đời người chỉ sống có một lần Phải sống sao cho khỏi sót sa ân hân vì những năm tháng đã sống hoài sống phí
Cho khỏi hổ thẹn vì những lúc người ta cảm thấy mình Vô tâm hay quận cảm.!
Đừng ai ăn cắp bản quyền của mình nhé.! AAAAA....... Haaaaaaaaaaaaa....!
* Đã hai đêm thức trắng rùi chờ một tiếng chuông điện thoại mà chẳng có... Chỉ thấy lòng mình cứ chĩu nặng lỗi buồn mà chẳng biết em có giống mình không..!.....*
Buồn quá các bạn ơi...!
Vì sao anh chán! PV cò bao nhiu thứ khiến con người chán nản nhất cũng phải trở nên yêu đời hơn, hạnh phúc hơn, PV có những thứ mà không nơi nào có! Gộp lại, anh đang bùn vì ai trên PV??? @.@
 

ThaiChienvn

New Member
Vì sao anh chán! PV cò bao nhiu thứ khiến con người chán nản nhất cũng phải trở nên yêu đời hơn, hạnh phúc hơn, PV có những thứ mà không nơi nào có! Gộp lại, anh đang bùn vì ai trên PV??? @.@
Anh buồn Vì giờ ko aicho mình tình cảm...!
Lấy được niềm tin rất khó và cũng rất dễ và dễ qua đi....!
\Ức gì tuyetha dành chút tình cảm chỉ một chút thuiiiii..!
Em biết vì sao anh nói ra những điều này không.? Vì anh mới chia tay với bạn gái cả 2 tháng nay rùi...! Vì Gia đình cô ấy không muốn cô ấy đi xa. Anh thì chưa xác định để mình tự lập trên đất Quảng em à. Cô ây ở Quảng Ngoãi........ HIiiiiiiiiiiiiiiiiii...!
Anh cũng không thích cô ấy ở chỗ cố không có lập trường. Cũng một phần do anh không tốt.
:)):)):)) kaaaaaaaa.........:)):)):))
Nói Dỡ đó đừng tin..! Anh đang sỉn roài..!
 

ThaiChienvn

New Member
* Đã hai đêm thức trắng rùi chờ một tiếng chuông điện thoại mà chẳng có... Chỉ thấy lòng mình cứ trĩu nặng lỗi buồn mà chẳng biết em có giống mình không..!.....*
Ngày 2 đưa quên nhâu sao mà lạ: Một buổi chiều buồn mình gọi điện cho em 2 đứa đã chết nặng khi hiểu ra rằng đó chính là 2 nửa dành cho mình.!
Quãng thời gian tuyệt vời anh dành cho em không nhiều nhưng cũng đủ để cho 2 đưa hạnh phúc...!:
Hạnh phúc là khi 2 đứa lang thanh tới trường..!
Là những khi em bắt anh cõng trên vai..!
Anh lại cao hứng làm thơ bài thơ Đôi Dép...!
Hạnh phúc lớn hơn là khi anh hết tiền 2 đứa phải ăn chung cây kẹo mút...!
Đã 2 tháng chôi qua rùi.....!
Mai cao hứng Nói tiếp.!
 

DreamLand

New Member
Anh buồn Vì giờ ko aicho mình tình cảm...!
Lấy được niềm tin rất khó và cũng rất dễ và dễ qua đi....!
\Ức gì tuyetha dành chút tình cảm chỉ một chút thuiiiii..!
Em biết vì sao anh nói ra những điều này không.? Vì anh mới chia tay với bạn gái cả 2 tháng nay rùi...! Vì Gia đình cô ấy không muốn cô ấy đi xa. Anh thì chưa xác định để mình tự lập trên đất Quảng em à. Cô ây ở Quảng Ngoãi........ HIiiiiiiiiiiiiiiiiii...!
Anh cũng không thích cô ấy ở chỗ cố không có lập trường. Cũng một phần do anh không tốt.
:)):)):)) kaaaaaaaa.........:)):)):))
Nói Dỡ đó đừng tin..! Anh đang sỉn roài..!
Em làm mối nak!
 

DreamLand

New Member
Thư nhà

Con trai yêu quý! Mẹ viết thư này thật chậm vì biết rằng con đọc không được nhanh lắm. Gia đình ta đã chuyển nhà rồi vì ba con đọc báo thấy nói rằng hầu hết các tai nạn xảy ra trong bán kính 20 dặm gần nhà.

Mẹ không thể cho con biết địa chỉ mới được vì gia đình chủ trước đã mang số nhà của họ đi để đỡ phải thay đổi địa chỉ. Nơi ở mới có một cái máy giặt lạ kiểu. Ngày đầu tiên, mẹ thả vào đó 4 cái áo sơ mi, giật sợi dây và chúng bị nước cuốn mất tích.

Ở đây mưa hai lần mỗi tuần. Cơn mưa đầu tiên kéo dài 3 ngày và cơn mưa thứ hai 4 ngày.

Chiếc áo con dặn mẹ gửi, dì Sue nói rằng cúc của nó sẽ làm thư quá nặng nên mẹ đã cắt hết cúc ra và bỏ vào trong túi áo.

Chị gái của con mới sinh sáng nay. Mẹ không biết đứa bé là trai hay gái nên không biết con đã trở thành cậu hay dì của nó.

Cậu John của con rơi xuống hầm ủ rượu whisky. Có mấy người định kéo cậu lên nhưng cậu đánh trả dữ dội làm họ phải bỏ ý định, còn cậu thì chết đuối. Gia đình ta đem cậu đi hoả táng và cái xác cháy 3 ngày liền.

Chiếc xe tải trong đó có 3 người bạn của con bị rơi xuống sông khi đang qua cầu. Người lái xe ngồi đằng trước thì chui được qua cửa sổ và bơi vào bờ. Hai người ngồi sau chết đuối vì không đóng được cửa hậu.

Lần này chỉ có chừng ấy tin thôi. Không có gì nghiêm trọng xảy ra cả. Nếu con không nhận được thư này, nhớ báo cho mẹ biết và mẹ sẽ gửi thư khác cho con.

Thương yêu.

Mẹ của con.
__________________
 

DreamLand

New Member

Thỏ và rùa

Thỏ và rùa chạy thi. Vừa bắt đầu, Thỏ đã phóng chạy hết tốc độ, không dám lơ là, nhưng nó sững sờ khi thấy Rùa đã đứng ở đích trước nở nụ cười chiến thắng, đeo huy chương trước ngực.

Thỏ gào lên phản đối:

- Chắc có sự nhầm lẫn, đây là một con Rùa khác đấy.

Một thành viên trong ban giám khảo trả lời:

- Đây vẫn là con Rùa cũ, chúng tôi đã kiểm tra vân chân rồi.

Thế là Thỏ tiu nghỉu ra về. Rùa nhìn theo cười và nghĩ thầm:

- Ôi anh bạn đáng thương. Chẳng có gì khác nhau giữa 2 con rùa được nhân bản vô tính đâu.
 

DreamLand

New Member

Tỷ lệ nghịch

Bố ơi! Tỷ lệ nghịch là gì vậy bố? Một người cha chân chính phải biết chinh phục trái tim con trẻ bằng trí tuệ của mình, vì ngoài cái đó họ chẳng... còn gì cả! Nhưng khốn nỗi, gánh nặng tuổi tác... Trí nhớ của tôi dạo này rất tệ!

Chẳng hạn hôm qua, vừa lĩnh lương xong tôi cùng các chiến hữu lâm trận hết một phần ba. Quên béng đi mình còn... một vợ ba con! Cái cụ thể hằng ngày như thế mà còn chẳng nhớ huống hồ những khái niệm trừu tượng kia. Nhưng tuổi tác cũng có mặt mạnh, nó luôn tỷ lệ thuận với kinh nghiệm. Khi bị bế tắc, tốt nhất nên... đánh trống lảng! Biện pháp này tôi đã sử dụng thành công không ít lần với... vợ.

- Vào lấy cho bố cái giẻ khô!

Tôi cố tập trung suy nghĩ đến... hạn hán cả mặt mày!

- Giẻ đây... Tỷ lệ nghịch là gì vậy bố?

Tôi lùng bùng lúng búng:

- Người ta nói... hai đại lượng tỷ lệ nghịch với nhau khi...

- Thế... đại lượng là gì vậy bố?

Thật hỏng bét! Cái thằng chẳng... MC chút nào cả, cứ dồn dập hỏi. Khốn nỗi ngay lúc mình cần, chó không chịu sủa, điện thoại im re! Một lần nữa đành phải phát huy kinh nghiệm, tôi nghiêm mặt gằn gằn:

- Con hỏi ba cái chuyện vớ vẩn đó để làm gì? Học thuộc bài chưa?

- Thuộc rồi bố ạ! Chuyện này đâu phải vớ vẩn. Mai con học tới rồi, cô giáo bảo về soạn bài trước. Bố ơi!... Tỷ lệ nghịch là gì vậy bố?

Không thể phục chế được kiến thức hàn lâm đã bị chôn vùi, đành phải sử dụng tri thức hiện đại để giải quyết vấn đề này, bằng không...! Tôi đằng hắng:

- Thế này nhé... Đại khái như vầy, một cái tăng lên làm cái khác giảm đi. Hai cái đó nó tỷ lệ nghịch với nhau. Hiểu chưa?!

Tôi lấm lét theo dõi biến chuyển trên gương mặt cu cậu. Nó chau mày suy nghĩ rất lung. Cơ hội có vẻ đang thuộc về mình, tôi tiếp tục:

- Chưa hiểu à! Bây giờ bố ví dụ nhé. Khi hai người nói chuyện với nhau, người này nói càng nhiều ắt người kia nói...

- Càng ít!... Như bố và mẹ vậy, phải không?

Cái thằng... thông minh không chịu được! Đúng là con của mình...

- Bây giờ con hiểu rồi chứ gì?

Cu cậu mặt mày tươi rói gật đầu lia lịa. Tôi thừa thắng xông lên:

- Thử cho một ví dụ xem nào!

- Bố càng vui mẹ càng buồn và ngược lại...

Tôi giật mình cảnh giác:

- Sao con lại nói thế! Bố và mẹ luôn... đồng cảm với nhau mà.

- Không đâu! Như hôm qua bố đi nhậu mặt mày tươi rói, mẹ lại cau cau có có! Còn bữa trước mẹ đi siêu thị về hớn ha hớn hở khoe bộ đồ mới, bố cứ tắc lưỡi hít hà hoài...

Không nên để trẻ con sa đà vào những việc vặt vãnh trong gia đình, tôi e hèm cắt ngang:

- Cái đó chỉ nhất thời thôi. Bây giờ con mở rộng ra ngoài xã hội coi.

Đúng như đã dự báo, cu cậu tịt ngòi ngay!

- Thế này nhé! Lương của bố mẹ chỉ bấy nhiêu, nếu xăng lên giá thì cái gì sẽ giảm bớt đi?

- Bố phải giảm hút thuốc...

- Nếu vẫn chưa đủ thì sao?

- Mẹ phải giảm... xoa kem.

Cái thằng thật bất hiếu! Nó đè ngay bố mẹ mình ra mà cắt...

- Giả sử còn thiếu?

Thằng con tôi hoàn toàn có khả năng làm... cán bộ! Cu cậu chỉ táo bạo quyết đoán khi quyền lợi bị xâm phạm là của kẻ khác. Còn đến phiên mình nó cứ lừng khà lừng khừng...

- Bí rồi phải không?

- Thì con bớt... tiền ăn sáng vậy.

- Chính xác!

Tôi hể hả cười thay quần áo đi làm. Thằng bé vẫn tiu nghỉu ngồi ở góc sân. Vừa định đẩy chiếc xe ra, nó bỗng gọi giật lại:

- Nhưng nếu lương tăng, bố phải tăng lại tiền ăn sáng cho con bố nhé!

Đắn đo một lúc, tôi xuống giọng:

- Không được! Quan hệ tỷ lệ thuận rất ít khi xảy ra... Lương tăng không chừng bố con mình lại phải giảm nữa đấy!

 

DreamLand

New Member
Ôi! Điện thoại di động

Đại Văn Mỗ là tay chơi đủ loại, sau này chơi cả điện thoại di động (ĐTDĐ). Hiệu nào, kiểu nào mới nhất Mỗ đều sưu tập. Hôm nay mới mua cái V.Fone có quay phim 60 phút, Mỗ sẽ làm video clip người tình bốc lửa, với dự định sau này sẽ đưa lên mạng nếu em bỏ anh trai già theo kép nhí.

Sau khi trăm phần trăm rượu X.O có pha huyết tôm hùm, Đ.V.Mỗ dò số, bấm máy. Bên đầu máy kia vừa có tiếng "Alô" thì Mỗ liền nói ngay:

- Đến khách sạn Hải Dê, phòng 35 đường...

Ra lệnh xong, Mỗ cúp máy trước cặp mắt thán phục của chiến hữu nhậu. Mỗ nhún vai chứng tỏ mình đã từng có những cuộc hẹn như thế.

Đúng hẹn, Mỗ đến ngay khách sạn, lấy phòng và nằm chờ. Một lát sau, có tiếng gõ cửa.

Mỗ nói vọng ra:

- Vào đi em!

Mỗ đứng dậy, dang hai tay ra chào đón. Nhưng khi cửa mở, Mỗ lắp bắp:

- Ủa... em...

Trước mặt Mỗ thay vì một em mảnh mai, lại là thân hình đồ sộ của vợ. Bà Mỗ ỏn ẻn:

- Sao hôm nay anh lại hẹn lên khách sạn vậy?

Nhanh trí, Mỗ đáp:

- Lâu lâu đổi không khí cho nó sung vậy mà...

Khi xem lại điện thoại, Mỗ mới biết mình bấm nhầm số: Thay vì bấm số điện thoại em gái, Mỗ lại bấm nhầm số của gấu mẹ.

Bài học thứ nhất: Phải xem kỹ số trước khi gọi.

oOo

Mỗ thường xuyên nhận được những cú điện thoại bất ngờ vì số ĐTDĐ của Mỗ thuộc loại số đẹp.

- Alô anh... đó hả?

- Không phải! - Mỗ gắt.

- Thôi xạo hoài.

- Cô lộn số rồi.

Cụp...

Một lát sau, điện thoại lại reo vang. Mỗ gắt:

- Tôi đã bảo cô lộn số rồi.

- Vậy anh là ai?

- Tôi phải khai tên với cô sao?

- Tôi muốn biết anh là ai?

- Đây là nhà tang lễ, có bán cả quan tài. Mua một tặng một, cô đặt mấy cái?

Thế là máy tắt cái cụp!

* Bài học thứ tư: Gặp những kẻ hỏi han sỗ sàng, ta cứ nói là nơi bán quan tài hoặc nhà tang lễ là xong.

oOo

Trước đó không lâu, Mỗ bị một trận gần khùng với bà vợ cũng vì cái điện thoại không có nắp đậy.

Đang xem chương trình TV "Người gầy giảm béo", bà Mỗ nhận được điện thoại của ông Mỗ gọi. Bà biết chồng bà hay "ngẫu hứng" trong tình yêu lắm nên không lấy làm ngạc nhiên. Bà bấm máy trả lời:

- Alô... alô... gì đó... anh?

Bà Mỗ "Alô, álồ..." liên tục, nhưng không nghe ông Mỗ trả lời. Bỗng dưng bà nghe giọng cô gái ỏn ẻn:

- Chắc sợ vợ lắm hả?

Bà Mỗ nghe tiếng ông Mỗ trả lời:

- Còn khuya. Chỉ cần anh hét một tiếng là bả rét liền... Anh là chúa tể trong gia đình, là vua, là sếp...

Bực mình, bà Mỗ tắt máy điện thoại. Giận lắm, nên bà Mỗ kiên trì ngồi đợi chồng về. Khi Mỗ vừa về đến nhà, bà Mỗ nổ liền:

- Kính chào chúa tể sơn lâm, kính chào ông vua, kính chào sếp... tôi nghe tiếng ông là tôi rét liền... Nổ với mấy con bán bia ôm cho dữ há... Sao không đi luôn đi!

Mỗ ngớ ra:

- Ủa, sao em biết vậy...?

Sáng dậy kiểm tra lại điện thoại thì Mỗ mới biết là do ĐTDĐ không có nắp mà Mỗ lại quên khóa máy, nhét vào túi quần: Vô tình, Mỗ chạm vào nút gọi nhanh cài đặt riêng số của bà Mỗ, nên bà Mỗ nhận được điện thoại.

* Bài học thứ hai: Nên khóa máy ĐTDĐ khi dùng loại không có nắp đậy.

oOo

Nhưng cũng có những lúc ông Mỗ bị oan, oan tình mà không thể biện bạch được...

Đêm đó là một đêm khá tình tứ của hai vợ chồng Mỗ. Cả hai đang ở giai đoạn khúc dạo đầu thì ĐTDĐ lại reo. Vừa cầm máy lên thì Mỗ đã nghe giọng nói của một người con gái từ đầu dây bên kia:

- Anh ơi, anh tha lỗi cho em. Em biết làm vậy là sai lầm, nhưng hoàn cảnh đưa đẩy...

- Alô, cô tìm ai?

- Anh đừng giận em. Em biết đúng là anh rồi, anh đừng giả bộ là không phải anh nha...

Mỗ tắt máy. Một lát sau chuông điện thoại lại reo vang. Không biết là ai, Mỗ bật máy, và vẫn giọng cô ấy khóc ào ạt từ bên kia đầu dây:

- Tại sao anh nỡ bỏ em...

Cô gái ấy vừa nói vừa khóc. Bắt đầu thấy lạ, Mỗ cứ để máy nghe. Một lúc sau, cô gái nói:

- Chiều nay, anh cho em gặp ở chỗ cũ nhé, lúc 5 giờ...

Mỗ gật gù:

- Ờ, 5 giờ chiều mai, chỗ cũ.

Bà Mỗ nghe ông Mỗ hẹn, bèn đay nghiến:

- Ông hẹn với con nào vậy hả?

- Ai mà biết con nào! Mình hẹn để nó yên tâm, khỏi gọi cho mình nữa. Chắc lộn số rồi...

Thuyết phục, thề thốt mãi, ông Mỗ mới yên thân được với bà Mỗ.

* Bài học thứ ba: Không nên mở máy di động ở những nơi riêng tư, nhất là khi đi toa-lét.

 

DreamLand

New Member

Đêm thứ 1.001

Nàng Sêhêrazat đã kéo dài được cuộc sống của mình suốt 1.000 đêm qua những chuyện kể vô cùng hấp dẫn. Thế nhưng đến đêm thứ 1.001...

Vua Saria háo hức:

- Thế rồi việc đó ra sao?

Nàng Sêhêrazat mỉm cười:

- Tâu bệ hạ! Họ lại... cải cách!

Nhà vua ngạc nhiên:

- Sao lại thế?! Sêhêrazat! Nàng có biết trong chuyện này họ đã cải cách bao nhiêu lần không?

- Thưa... thiếp không nhớ rõ lắm ạ!

Nhà vua ngao ngán:

- Hơn chục lần rồi!... Thôi được, lần này kết quả tốt đẹp chứ?

- Bẩm... vẫn như xưa ạ!

- Chán thật! Nàng hãy kết thúc đi rồi qua chuyện khác.

Sêhêrazat bối rối! Quả tình câu chuyện chưa có hồi kết thúc.

- Bệ hạ! Ngài không thích ư?

- Cứ đổi nửa vời mãi như thế này... phải giải quyết căn cơ và triệt để...

- Vậy... Theo ý của ngài...?

Vua Saria nghiến răng:

- Hãy đem bọn học trò dốt nát ra chém sạch. Chất lượng giáo dục ắt sẽ lên thôi!

- Không được đâu! Chúng chỉ học những gì thầy dạy, nào có lỗi lầm chi.

- Vậy thì đem các thầy...

- Cũng không được. Họ chỉ thực hiện theo những chỉ đạo từ trên.

- Đúng rồi! "Nhà dột từ nóc"... Hãy lôi tuốt tuồn tuột ra...

Sêhêrazat hoảng hốt:

- Tuyệt đối không được... Tâu bệ hạ!

- Sao lại không?

- Nếu làm thế thì còn ai làm... hiệu trưởng!

Bây giờ đến phiên nhà vua bối rối:

- Vậy... cấp cao hơn thì sao?

Nàng Sêhêrazat thở dài sườn sượt:

- Càng không được. Ở đó, họ "nghiêm túc kiểm điểm, rút kinh nghiệm..." là xong!

Vua Saria nhăn nhó một hồi:

- Nếu thế... ai chịu trách nhiệm đây?

- Bẩm không ai cả!

- Sao lại không! Tình hình rối beng lên như thế này mà chẳng ai chịu trách nhiệm sao?!...

Sêhêrazat! Ta nhớ nàng từng kể trong ngành này có nhiều người trách nhiệm lắm mà!

- Vâng, chính vì thế nên rất khó... Tập thể mà!

Nhà vua vò đầu bứt... rứt! Bỗng ngài "yé" lên một tiếng thật lớn:

- Sêhêrazat! Nàng kể rằng ở xứ này có cái câu gì đó... Đại thể như "Con hư tại mẹ, tại cha... Tại ông, tại bà... chú, cậu, dì, cô...!". Có phải thế không?

- Tâu bệ hạ, đúng thế! Ý của ngài là...?

Vua Saria vuốt râu đắc ý:

- Thế thì phải rồi. Cứ đem bọn... phụ huynh ra chém tất là xong!

Nàng Sêhêrazat thở dài:

- Đừng!... Họ khổ lắm. Cho con đi học bị hành hạ đủ điều! Nào là sáng đưa, trưa đón, chiều chờ. Cả ngày quần quật, đêm về lại phải nai lưng ra làm bài giúp con! Chưa kể phải chạy vạy lo toan đủ... "phí"!

Saria nước mắt đầm đìa, nấc lên:

- Vậy... ta phải làm sao bây giờ?

- Ngài là vua... xin cứ quyết!

Sau một lúc trầm tư, nhà vua thở dài:

- Sêhêrazat! Câu chuyện giáo dục này do chính nàng bày ra. Có phải thế không?

Khẽ đảo mắt lưỡng lự, nàng Sêhêrazat nhè nhẹ gật đầu.

- Vậy nàng hãy giải quyết đi!

- Tâu bệ hạ! Quả tình nó như nồi canh hẹ... Hãy cho phép thiếp một thời gian!

- Không được! Nàng chỉ còn một ơn huệ cuối cùng! Hãy kết thúc câu chuyện này sao cho có hậu, bằng không...!

Saria gằn giọng trong lúc Sêhêrazat vô cùng bối rối. Bỗng ngài quát lên:

- Nói ngay!

- Dạ... Vâng! Xin bệ hạ nghe tiếp: "Sau đó họ lại... đổi mới...!"...

Nhà vua khoát tay, lắc đầu.

***

Nhìn bọn lính lôi Sêhêrazat ra ngoài, vua Saria bùi ngùi:

- Sêhêrazat! Ta cùng nàng đã trải qua 1.000 đêm. Dẫu sao cũng có chút cảm tình. Nhưng lỗi tại nàng. Bày ra cho lắm bây giờ không biết thu xếp lại ra sao. Thôi thì kiếp sau nhớ đừng dính vào câu chuyện giáo dục nữa nhé!
 

DreamLand

New Member
Giá như

Trời sáng bét, cả nhà cụ lớn mới thức dậy. "Hôm nay sao dậy muộn thế nhỉ?", mọi người trong nhà đều thắc mắc. Đến gần trưa mới phát hiện cái đồng hồ báo thức của nhà là con gà trống thiến bị mất.

Cụ lớn phu nhân bèn dán cáo thị mất gà. Chưa đầy giờ sau đã có chục người đem gà đến, quả quyết là gà trống thiến của cụ lớn.

Cụ lớn phu nhân tuy trông thấy trong số gà đó vẫn có những con chưa bị thiến nhưng bà cũng nhận hết và thầm nghĩ: "Giá như mất con bò nhỉ!".

Ngày thứ hai

Gia đình cụ lớn lại dán cáo thị nơi cửa phủ thông báo phủ bị mất con bò. Chưa được nửa ngày đã thấy cả chục người dắt đến chục con bò, đực có cái có nhưng ai cũng chắc chắn đây là bò cụ lớn bị mất.

Cụ lớn phu nhân đành nhận hết nhưng lòng lại không vui, nghĩ mà tiếc: "Giá như cái tivi trong phòng thằng Hai nhà mình bị mất thì sao nhỉ!"

Ngày thứ ba

Phòng cậu Hai của cụ lớn không hiểu tại sao lại bị trộm chôm mất chiếc tivi màu nội địa và cáo thị lại dán ở cửa phủ. Đến cuối ngày thì có cả chục người chạy đến, khệ nệ trên tay là những chiếc tivi nhập khẩu mới toanh và ai cũng đoan chắc đây mới chính là tivi của cậu Hai nhà cụ lớn bị mất.

Cụ lớn phu nhân đành nhận hết nhưng lại nghĩ thầm: "Giá như nhà mình bị mất chiếc ôtô!".

Ngày thứ tư

Gia đình cụ lớn lại bị trộm "viếng", lấy mất chiếc ôtô, cáo thị lại dán nơi cửa phủ. Đến cuối ngày thì có chục người chạy đến trên những chiếc xe ôtô mới bóng lộn và ai cũng gào lên rằng đây mới chính là ôtô nhà cụ lớn bị mất.

Cụ lớn phu nhân đành nhận hết nhưng lại lo lo: "Giá như mình có thể nói là cụ lớn nhà mình đã bị mất ghế..."

Ngày cuối cùng

Quả thật, cụ lớn đã bị mất cái ghế làm quan. Ai đó biết tin đã dán cáo thị trả lại của rơi nơi cửa phủ. Chưa đầy 20 phút sau đã có một hàng người rồng rắn xin nhận lại gà, bò, tivi, ôtô đã bị đánh rơi.

Cụ lớn phu nhân đành giao trả lại từng món, lòng xót xa: "Giá như nhà mình hôm ấy không bị mất con gà nhỉ!".
 

Nguyen_Minh

New Member
Up nào
Chuyện... giọt sữa

Hai giọt sữa gặp nhau trong 1 bình sữa vào ngày đẹp trời nọ. Cái bình đang lắc lư theo điệu salsa, bachata làm cả hai đều ngất ngây và cùng uốn éo, giật lắc. "Oh salsaaaaaaaaaaa! Oh sexyyyyyyyyyy!" Sự đụng chạm ban đầu từ vô tình dần chuyển sang bản năng thúc giục. Họ yêu nhau say đắm và quyết định cưới nhau. Một thời gian sau, giọt sữa cái mới đề nghị với giọt sữa đực 1 chuyện quan trọng: "Anh ơi, mình có con đi". Giọt sữa đực buồn rầu đáp: "Xin lỗi em, anh là sữa đã tiệt trùng rồiiiii".
 

Nguyen_Minh

New Member
Tiếc

Tại một kỳ thi của trường Y, giáo sư hỏi một sinh viên:

- Với loại thuốc này anh sẽ cho bệnh nhân uống với liều lượng bao nhiêu

- Dạ, ba thìa ạ.

Sau vài phút thấy thầy im lặng, thí sinh nọ dè dặt hỏi:

- Thưa giáo sư, em muốn trả lời lại.

Ông giáo sư nhìn đồng hồ rồi nói:

- Tôi rất lấy làm tiếc, bệnh nhân đó đã tắt thở.
 

Nguyen_Minh

New Member
Châm ngôn thời @

1. Tôi cưỡng lại được trước mọi thứ, trừ những cám dỗ.

2. Có tiền thì sướng hơn là nghèo, nếu xét về mặt tài chính.

3. Tôi nghĩ là tôi nên bắt đầu đọc thơ Shakespeare. Nhưng rồi tôi nghĩ lại, tại sao tôi phải làm thế? Hắn ta chưa bao giờ đọc một bài thơ nào của tôi cả.

4. Tôi từng có nhiều ham muốn, ham muốn quá nhiều thứ. Bây giờ tôi chỉ có một ham muốn, là làm sao loại bỏ được những ham muốn đó.

5. Vì tình yêu, người phụ nữ sẵn sàng hy sinh mình, còn đàn ông thì sẵn sàng hy sinh những người phụ nữ khác.

6. Nếu ta phải trả tiền cho người đẹp thì người đẹp ấy chẳng đáng giá một xu.

7. Tôi không hiểu dịch cúm gia cầm có ảnh hưởng thế nào tới những tin vịt?

8. Câu nói "không" vẫn là phương tiện tránh thai truyền thống tốt nhất.

9. Cái cười thành thực nhất là cười ruồi.

10. Thà để họ cười ta hơn là để họ khóc ta.

11. Thà nhận một ít tiền hơn là lời "cảm ơn nhiều".

12. Rượu vang có lợi cho sức khỏe, còn sức khỏe cần để uống rượu vodka.

13. Tất cả những gì báo chí viết đều là sự thật trăm phần trăm, ngoại trừ những sự cố mà quý vị trực tiếp chứng kiến.

14. Báo chí nói cho độc giả biết điều mà người ta không hiểu và dạy cho hiểu điều mà người ta không biết.

15. Báo lá cải có ích ở chỗ chúng dạy ta không nên tin vào chúng.

16. Trí tuệ nhân tạo chẳng là gì so với sự ngốc nghếch tự nhiên.

17. Người thông thái viết những câu châm ngôn, kẻ ngu dốt lặp lại chúng.

18. Người hiểu biết thì nói chuyện với anh, người thông thái thì lắng nghe anh.

19. Cho anh ta một con cá, anh ta sẽ ăn trong một ngày. Dạy anh ta câu cá, anh ta sẽ không làm phiền anh suốt một tuần.

20. Mỗi khi tôi buộc phải chọn lựa giữa hai tật xấu, tôi thường chọn cái mà tôi chưa bao giờ được thử.



(Sưu tầm)
 

Nguyen_Minh

New Member
Ngày khai trường

Sau buổi lễ tựu trường, thầy hiệu trưởng đi một vòng quanh các lớp để kiểm tra ý thức học tập của học sinh. Đột nhiên, nghe thấy tiếng ồn khủng khiếp phát ra từ một phòng học, ông liền chạy vào và thấy cậu trai cao nhất lớp đang hò hét to mồm nhất.

Ông hiệu trưởng tóm lấy cậu trai nọ, lôi lên phòng giám hiệu, quát cho một trận và bắt ngồi ở đó đến khi nào cậu ta chịu xin lỗi.

Trở lại phòng học, thầy hiệu trưởng lập lại trật tự và lên lớp cho các học sinh một hồi về sự quan trọng của ý thức kỷ luật. Sau hơn nửa giờ, ông hỏi:

- Bây giờ có ai muốn nói gì nữa không?

Một nữ sinh đứng lên, lí nhí:

- Thưa thầy, xin thầy vui lòng trả lại giáo viên cho chúng em!
 

Nguyen_Minh

New Member
Vì một năm chỉ có 365 ngày...

Không phải lỗi của sinh viên khi bị thi trượt vì một năm CHỈ CÓ 365 ngày.

Một năm điển hình cho sinh viên:

1. Những ngày thứ 7 - 52 ngày thứ 7 trong một năm, ai cũng biết là ngày này để sinh viên chúng ta nghỉ ngơi, "khám phá thế giới", vậy là 365 - 52 còn lại 313 ngày.

2. Kỳ nghỉ hè - 50 ngày tiếp theo. Thời tiết nóng, ai mà học được cơ chứ, tắm biển và đi chơi mới là nghỉ hè. Suy ra, còn lại 263 ngày.

3. 8h ngủ nghê mỗi ngày, cộng lại hết thành ra là mất 30 ngày trong năm, nghĩa là còn lại 141 ngày.

4. Mỗi ngày dành 1h cho chơi thể thao, đi chơi, relax (rất tốt cho sức khoẻ), nghĩa là một năm mất 15 ngày, còn lại 126 ngày.

5. 2 giờ trong ngày cho ăn uống và những thú ẩm thực khác (có hơi ít cho các chị em không nhỉ?), vậy một năm là 30 ngày, số ngày còn lại là 96.

6. Mất mỗi ngày thêm 1 giờ cho giao tiếp nói chuyện với mọi người (lại đánh giá thấp chị em rồi đấy), một năm là 15 ngày, số ngày còn lại là 81 ngày.

7. Số ngày dành cho những kỳ thi, kiểm tra mỗi năm: Ít nhất là 35 ngày, số ngày còn lại là 46.

8. Những kỳ nghỉ lễ, lễ hội trong năm (Noel, Tết, 1-5...) khoảng 40 ngày, nghĩa là còn 6 ngày.

9. 3 ngày cho ủ ê buồn bã trong năm (chưa kể hội những người đang yêu, cả tuần là còn ít), còn 3 ngày.

10. Xem phim truyện, sách báo nhẹ nhàng mỗi ngày vài mươi phút, mất toi một năm hết 2 ngày, còn lại 1 ngày.

11. Ngày còn lại đúng ngay ngày sinh nhật bạn, sao bạn lại có thể học được ngày đấy cơ chứ???

Giờ thì chúng ta đã hiểu tại ra một chân lý: Làm sao sinh viên có thể KHÔNG trượt được cơ chứ. Suy ra, KHÔNG THI TRƯỢT KHÔNG LÀ SINH VIÊN.
 
Top