• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

Góc thơ văn pdaviet :D

Status
Không mở trả lời sau này.

blacktulip

New Member
...Lẽ ra anh nên trả cho em...nhiều hơn (xúc đông)

"Nước mắt ấy rơi vì một đời em...đĩ điếm!
Anh chẳng thể sẻ chia dù chỉ một nỗi niềm..."
( Gào, 29/03/07)
Mỗi con đĩ đều có một lý do vào nghề của riêng mình.... Một lý do để khóc lóc van xin và nài nỉ mỗi khi sa cơ lỡ bước.... Một lý do có thật hoặc một lý do ảo nào đó....

Đối với nó, làm đĩ, đơn giản chỉ vì tiền. Nó cần tiền và nó biết, khó có cái nghề nào cho nó đủ số tiền nó cần như nghề này.

Nó coi nó là 1 nghề, và nó ko hề xấu hổ về cái nghề mình đang làm.

Nhưng...

lý do...của nó lại là...

Gia đình nó có "truyền thống" như vậy!

Mẹ nó sinh nó ra mà thậm chí bà còn ko biết nó là sản phẩm của lần quan hệ với người đàn ông nào. Sinh ra như một sai lầm nghề nghiệp, sau khi sinh nó ra, mẹ nó ko còn sinh nở được nữa.... nêu đối với những người phụ nữ khác thì đó là một sự đau xót, nhưng với mẹ nó thì là một niềm vui.... Một mình nó bà ta đã quá đủ ngán ngẩm rồi.... Nó lớn lên trong sự thiếu thốn... thiếu cả tình cảm của mẹ, và cả vật chất..... Nhưng xui xẻo thay.... nó vẫn xinh đẹp.... Nó ko xấu xí.... Đàn bà có vốn tự có... để bán trinh tiết, thể xác, đàn bà đẹp lại có càng nhiều thứ để mài mòn.... Nó chưa từng yêu, 20 tuổi chưa từng hiểu yêu một thằng đàn ông sẽ có mùi vị gì? Hay tất cả chỉ là mùi thể xác hoà lẫn trong cái vị mặn mồ hôi nơi đầu lưỡi mỗi khi quan hệ để được trả tiền. Học hành ko đến nơi đến chốn, 15 tuổi đã bỏ học và làm nghề cùng với mẹ... Nó chẳng thể cho mình một cái nghiệp để kiếm tiền dễ hơn!

Vậy là nó chấp nhận cuộc sống như một dòng sông phẳng lặng chảy xuôi chiều...

5 năm trôi qua, có đủ để một con đĩ an phận phải chấp nhận số phận hay bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời mình.... Người ta tự hào khi kế thừa một truyền thống còn nó ... có nên đau xót khi phải đi theo một lối mòn....

Con người có những lựa chọn và nó biết cái nghề nó đang làm ko phải là một sự lựa chọn tốt nhất cho 1 thứ việc làm.... Nó chui vào một góc và bắt đầu khóc! Lần đầu tiên nó nức nở về số phận của mình, đã ko chèo lái được cuộc đời, mặc nước xuôi chiều cuốn trôi.... Phải chăng nó đã sai rồi sao???? Những lần đi khách ko phải lần nào cũng dễ dàng, chưa kể công an, bảo kê và bọn dắt mối.... hành hạ... còn là những khách hang` khiếm nhã.... Như người ta vẫn nói, có thằng nào đi "đá phò" là thằng đàn ông tử tế đâu? Nó đôi khi bị khách đánh đập, những thằng đàn ông vẫn bạo lực như vậy khi làm tình....

Có hôm, nó lết dậy trên giường mà ko sao bước đi được, cảm giác thân thể rã rời, phần dưới đau nhức ko thể tả...

Lại một ngày trôi qua của một con phò với tai nạn nghề nghiệp đây mà! Nó cười! Cười lớn dần! Rồi trong tiếng cười vỡ vụn ấy, giọt nước nào đó lăn ra từ hai khoé mi... Lần đầu tiên trong đời, nó cười mỉa mai cái nghè và cái thòi đời này....

Nó sẽ.... từ bỏ!

Nó ko muốn chịu cái sự đau đớn trên thân thể thiếu nữ.... ko muốn chịu cái sự nhục nhã ngày nối ngày thế này nữa....

Nhưng...

Ai cho nó sự can đảm để bỏ nghề???????

Ai????

Xã hội này là nơi rất dễ dàng cho sự bắt đầu.... nhưng lại quá khó khăn để kết thúc....

Nó quyết định đi tìm người đàn ông của mình, một người đàn ông mà như bao phụ nữ trên đời này vẫn có ít nhất một người.... Người đàn ông yêu nó.... Yêu nó để nó yêu chứ ko phải yêu nó như yêu một con phò....

Nó bắt đầu vẽ ra cái ảo tưởng cho đời mình.... Một điểm sáng le lói có thể bước tới từ đâu đó ở phía những người đàn ông tử tế kia, ko phải những khách hàng của nó....

Nó thay đổi nhiều, đi khách ít hơn, mặc cho bọn dắt mối cằn nhằn.... cay nghiệt chửi bới, cùng với bảo kê liên tục đe doạ.... Người ta phải liều lĩnh! Ai đó, đâu đó hay trong một bộ phim nào đó đã nói vây!

Cho đến nó khi nó quyết định bỏ nghề....Dù sao nó cũng chẳng có ràng buộc gì với cái nghề này, ngoài 1 từ "truyền thống" xót xa....

Như tất cả những con cave bỏ nghề nào khác, đều chịu đựng những cái nhìn mỉa mai của "đồng nghiệp" và sự quấy rầy của quá khứ.... Nhưng thời gian sẽ làm mọi chuyện trôi qua... Nó cắn răng chịu đựng với ý nghĩ đó và cố an ủi mình với mơ ước về một người đàn ông sẽ đến....

Phải là một đứa con gái trong sạch mới xứng đáng với một người đàn ông như thế....

Khi con người ta đã thay đổi những ước mơ về hạnh phúc xa vời... thì nó thật buồn cười chỉ có một mong ước bình thường ko xa xôi là được yêu dù chỉ một lần thôi...

Nó bắt đầu thói quen đi xem film một mình,đọc sách thường xuyên và tìm hiểu những công việc khác, trên báo.... Rồi nó tìm được một công việc ở một quán cafe, bồi bàn... Nó hài lòng với công việc đó.... Cố gắng tẩy rửa và lau chùi quá khứ của mình... thay đổi tất cả, thuê một căn phòng trọ nhỏ ở nơi mới, dùng một số điện thoại mới..... Thường xuyên ra đường ko trang điểm chứ ko loè loẹt như xưa....

Mọi thứ thay đổi đến chóng mặt và khó khăn cũng nhiều đến chóng mặt....

Một năm trôi qua...

Người đàn ông ấy vẫn chưa đến....

Cho đến một ngày, trước sinh nhât nó 1 tháng, nó nhận được một bó hoa.... người ta nói là có người tặng nó. Bó hoa hồng đẹp hơn cả trong giấc mơ của nó....Ko rõ người gửi.... Và cứ thế trong một thàng liền, những bó hoa được gửi tới nơi nó làm một cách đều đặt....

Vào ngày sinh nhật nó.... Ko còn thấy bó hoa đó xuất hiện vào buổi sáng như thường lệ, nó có chút buồn thoáng qua... Một tháng nay.... nó đã mong chờ bó hoa ấy.... và chủ nhân của những bó hoa này làm nó tò mò.... đôi khi là mong nhớ.... mong nhớ một người xa lạ....

Nó như một đứa trẻ lần đầu tiên trong đời được tặng một con búp bê đẹp....

Tối hôm đó, khi nó đóng cửa quá, vì ca trực của nó là ca trực quán cuối cùng.... Một anh chàng xuất hiện, với một bó hoa như mọi ngày trên tay.....

- Chúc em sinh nhật vui vẻ...

Nụ cười tan mây, nụ cười ngọt ngào trên đôi môi ấy làm trái tim nó tan chảy, một đứa con gái khát khao hạnh phúc bao lâu nay, giờ đây được đón nhận niềm vui thì sẵn sàng nhận lấy mà ko mảy may đề phòng....Nó im lặng, sững sờ, luống cuống ko biết phản ứng thế nào...

Vậy là.... tình yêu của nó bắt đầu như vậy đấy....

Nó chưa bao gìơ yêu và cũng ko biết yêu nhau người ta sẽ làm như thế nào và... làm gì với nhau....

Hẹn hò này, đi chơi này... nhắn tin, gọi điện thoại và còn gì nữa.... Nhiều hơn cho một sự bắt đầu...

- Sao anh lại thích em?

Anh nhìn thấy em vào ngày đầu tiên em làm ở đây! Anh là khách quen của quán.... hehe... nhưng từ khi nhìn thấy em, anh ko vào đây nữa....

- Tại sao vậy?

- Oh, anh phải nghỉ ngơi và dành thời gian để nghĩ chiến dịch cưa cẩm chứ....

Nó cười.... hạnh phúc!

Cuộc sống đơn giản vậy, hạnh phúc đến đơn giản vậy...

Một vài tháng sau.... nó chuyển về sống chung với anh.... Đối với nó, đây hẳn là 1 sự phân vân, anh ko biết quá khứ của nó.... và nó cũng ko biết sống chung với người đàn ông mình yêu chứ chưa phải là chồng thì có là đúng đắn và... giống con gái bình thường ko?

Nhưng mặc kệ!

Anh muốn thế... Và như thế thì 2 người mới có nhiều thời gian bên nhau, nhất là khi bố mẹ anh ở xa và anh lại đang sống một mình, cần 1 người phụ nữ để chăm sóc.... cần một bàn tay phủ ấm căn nhà hoang lạnh....

Lại nói về bố mẹ anh, nó nhớ chưa một lần anh nhắc đến họ.... Có vài lần nó cũng định hỏi.... nhưng nghĩ lại thì thôi... bởi nếu anh có trả lời, rồi anh hỏi về bố mẹ nó... nó sẽ trả lời thế nào?

Một đứa trẻ ko biết bố là ai? Và một bà mẹ là điếm hết thời đang sống cuộc đời nghiện ngập, rượu chè, ko hiểu đang ở nơi nào.... Trả lời như thế sao????

Dù vẫn biết là anh sẽ biết hết dù sớm hay muộn.... nhưng nó vẫn ko thể mở lời nói về cái cuộc đời xưa cũ mà nó đang cố gắng rũ bỏ.....

Trước khi chuyển về sống chung, 2 đứa đi mua sắm rất nhiều vật dụng... vẽ ra một viễn cảnh của tình yêu hoàn hảo....

Nó nhoè mắt, cay lòng:

- Anh tốt với em quá!

Anh cười:

- Anh ko tốt đâu...

- ko sao, em sẽ yêu anh, cho dù anh là người xấu đi chăng nữa...

...................

Ngày nó chuyển đến sống chung với anh, đồ đạc ko có gì nhiều ngoài vali quần áo, những thứ khác nó đã để lại căn nhà trọ vì anh nói, ở nhà anh cái gì cũng có, ko nên đem đi cho lủng củng và mệt mỏi....

Buổi sáng hôm ấy, trời mưa... mây xám xít và ko khí u ám nặng nề.... chỉ có nó là điểm sáng duy nhất của thời tiết ảm đạm ko có mặt trời ấy.... Nó vui vì được bắt đầu một cuộc đời làm người thực sự....

Đêm đó, là đêm đầu tiên của nó và anh.... Rất lâu.... rất lâu từ khi 2 người yêu nhau....

Tấm ga giường....

Một người đàn ông...

Chiếc chăn mong manh....

Ánh đèn đỏ..

Mùi mồ hôi nồng nàn...

Bàn tay to lớn lướt trên cơ thể co quoắp....

Đã từ bao giờ xa vời với nó...

Nay lại trở về....

Và lại là.... với người đàn ông mà nó yêu.....

Miên man với suy nghĩ hạnh phúc và cảm giác tuyệt vời đang trải qua....

Sau khi làm chuyện đó.... nó thấy anh quay lưng đứng dậy.... mặc quần áo...

Nó cười:

- Anh ngốc thế... sao phải mặc đồ nhanh vậy!

Anh lạnh lùng ko nói gì....

Mặc đồ tử tế, quay lưng lại đến tận khi đó vẫn chẳng nói gì thêm với nó.... Sau khi xong xuôi, anh rút trong ví ra 1 tập tiền...

Rồi ném vào mặt nó... khi nó còn đang trần truồng ở trên giường, phủ lên thân thể con gái là một tấm chăn nhỏ, đủ để tiền lướt qua da làm nó lạnh.... Nó hoàn toàn ko hiểu điều gì đang xảy ra, thế giới như sụp đổ, cánh cửa một cuộc đời đóng khép.... Nó shock đến mức ko nói được câu nào, chỉ biết im lặng.... đờ đẫn như vậy nhìn anh.

- Nhiều hơn một đêm của cô ngủ với bố tôi chứ?

- Anh... anh...

- Tôi chỉ muốn xem cô ngủ với bố tôi như thế nào .... Người cha đáng thương của tôi đã bị cô làm mù mắt..... Tôi chỉ muốn xem.... khả năng làm điếm của cô thế nào thôi....

- Anh.... anh...

- Một con điếm suốt đời chỉ là 1 con đĩ ko hơn. Cầm tiền và cút khỏi đây....

- Anh...

- Tôi muốn tất cả cái lũ điếm như cô, và nhất là cô, phải chịu cái cảnh mà mẹ tôi phải chịu.... Nhục nhã vì bị ruồng bỏ.... Nhục nhã rõ chưa? Cầm tiền và xéo đi.... Con điếm!

Nó cười lớn....


Nó cười sằng sặc....

Nước mắt nó ào át tuôn trào...

Đôi môi ướt đẫm...

Nó cắn môi....

giữ nguyên cái bộ dạng trần truồng đó...

Nhặt...

Nhặt...

Nhặt những đồng tiền bán thân xác mà anh vừa trả nó....

Anh ta quay đi... ko nhìn...

- Bố anh là ai?

- Là người bằng tuổi bố cô, là cái lão già mà cô đã cặp kè và làm si mê suốt 4 tháng trời, để ông ta đòi bỏ vợ. Đuổi vợ ra khỏi nhà, và bà ấy là mẹ tôi, gần 50 tuổi mà phải xách vali ra khỏi nhà và đi tự tử vì nhục! Là mẹ tôi! Là mẹ tôi! Cô hiểu chưa? COn đĩ! - Anh gào lên, nước mắt anh trào ra... nỗi tức giận và niềm căn phẫn ứa lên mạnh mẽ - Tôi thậm chí đã ko về kịp để nhìn mẹ lần cuối, chỉ vì cô đấy, con đĩ!

- Em ko biết bố em bao nhiêu tuổi - Nó cười.... môi cắn môi.... máu chảy ra hoà cùng dòng nước mắt tan - Em chưa từng phá hoại hạnh phúc của ai.... chưa từng!

- Một con đĩ như cô, thì làm sao biết mình đã ngủ với bao nhiêu người? LÀm sao biết mình đã phá nát bao nhiêu cuộc đời chứ? Khốn nạn! Đồ điếm! Đồ chó cái!

Nước mắt ... dù đã kìm nén.... vẫn tuôn ra ko ngừng... lông mi đẫm nước..... má đỏ.... môi ướt máu.... nó cười....

- Tất cả chỉ là giả dối hả anh?

- Tôi chắc sẽ yêu cô! Tôi tưởng tôi đã yêu cô! Đã quên đi mục đích tiếp cận cô của tôi, những gì cô thể hiện quá tuyệt vời, sự che dấu hoàn hảo! Nhưng .... rồi... trên giường cô cũng chỉ là con đĩ thôi....Tôi ko thể quên! Một con đĩ giết mẹ tôi, nó ám ảnh tôi!

- Vậy là.... anh sẽ yêu em.... như anh đã trót yêu em.... nếu như....em .... ko phải là một con đĩ.... phải ko?

Anh quay đi......

Không khí căn phòng đêm đầu tiên này.... đầy máu và nước mắt.... tràn ngập nỗi đau....

Nó đứng dậy .... cầm số tiền của anh trên tay... giơ lên... ngang mặt.... cười và nói với anh: "Nhiều hơn em được trả cho một đêm!"

... Mặc quần áo.... kéo nốt đống quần áo mới xếp vào tủ trong sung sướng và hạnh phúc sáng nay.... Nó nhét vào vali và kéo lết đi....

- Cám ơn anh!

Người đàn ông gục xuống! Anh ta khóc....

Cánh cửa kéo ra rồi đóng sầm.... Trời lại đổ mưa....

Nó lết vali bước đi trên đường ước, nước mưa tát vào mặt nó rát và nước mắt làm nó buốt giá, môi cắn bật máu giờ đây xót.... chảy tan trong nước mưa những giọt máu đỏ.... Nó cầm nắm tiền trên tay.......

Kiệt sức và đau đớn!

.................

Sáng hôm sau, người ta tìm thấy xác một người con gái, với giọt máu ở khoé môi.... nước mắt 2 dòng khô trên đôi mắt nhắm u sầu.... Cô ấy đã chết.... Cổ tay hằn vết và máu chảy đẫm áo....

Một cái chết đau đớn và oan uổng!

.............

Nó lết trong cái đêm mưa bão đau xót ấy.... Nỗi đau đã làm tiếng cười của nó bật nước....Nó quỳ xuống một góc khuất ... bên mái hiên của căn nhà bên ngõ vắng.... Lục lọi đống đồ đạc mà nó đem theo.... Hôp dao cạo mua cho anh.... để anh cạo râu.... Nó nghĩ vậy khi mua... và vui lắm, cái cảm giác được chăm sóc cho anh như cho chồng mình.....Mở quyển sổ nhật ký nó mua ... với ước mơ hồn nhiên ghi chép lại những ngày sống chung của cả hai mà nó vốn nghĩ sẽ rất hạnh phúc..... Nó rạch 1 vế nhỏ trên ngón trỏ của tay phải và bắt đầu viết.... trong nước mắt... trong nước mưa... trong máu.... trái tim nó... vỡ nát theo từng dòng chữ đớn đau....

...................

Người ta nhìn anh, khi anh đến đồn công an để nhận xác và khai báo.... Nhìn anh như nhìn một con ác thú giết người....

Anh lặng lẽ khai những gì mà người ta hỏi....

....................

Đám tang của nó chỉ có một mình anh!

Ko phải là đám tang mà chỉ là một nắm đất chôn người chết, được đào xới lên và thả cái xác xuống... cắm một vài nén hương... bia mộ là những dòng chữ trống rỗng...

Một cái tên như bao cái tên...

...................

Bức thư tuyệt mệnh vàvà chiếc vali của nó... nằm im lìm ở góc nhà... Anh ko hề đụng đến....

..........................................

Một buổi sáng, anh giật mình bởi tin nhắn: " Tao lại thấy bố mày cặp kè với con kia rồi đấy!"

Anh bàng hoàng....

Gọi điện thoại lại cho bạn!

- Uh, đúng rồi, tên thế mà... nhưng nó bỏ làm ở đó lâu rồi, bỏ từ trước khi mày về nước cơ!

Thế còn những tấm ảnh thì sao? Anh cảm giác như mình sắp nổ tung. Mở những cái ảnh chụp cha mình và cô gái đó.... Anh chợt rùng mình.... Vì những bức ảnh đó.... ko có rõ mặt.....người con gái kia... chỉ 1 mái tóc giống nhau.... 1 cái tên giống nhau.... 1 chỗ làm mới.... giống nhau!

Anh chạy đến góc phòng, đôi bàn tay run rẩy.... cầm bức thư...

Nước mắt trào ra... lăn lóc trong trái tim anh hoảng loạn, đôi môi run... hàm răng va đập.... những tiếng nấc ko thành lời....Một bức thư đẫm máu... viết băằn máu và viết bằng một trái tim đau...

" Anh à, em nói thật mà! Em chưa từng phá hoại hạnh phúc của ai! Em biết anh nhầm lẫn.... Nhưng em ko thể giải thích... vì anh nói đúng....em chỉ là một con đĩ! Em ước gì, em được sinh ra 1 lần nữa! Một lần trong sạch chưa bao giờ trải thân đĩ điếm....

Anh à, anh đúng.... anh ko sai.....

Nhưng có một điều anh sai....

Số tiền anh trả cho em.... ko đủ..... ko đủ.... cho một tình yêu.....

Lẽ ra... anh nên trả em nhiều hơn.... "

...........................

Những nỗi đau dồn dập lên một cuộc đời và nhiều con người.... vì một người đàn ông mà 2 người đàn bà phải chết.... Người đàn ông kia đã mất vợ.... Và con của ông ta.... đã vô tình giết chết một người con gái yêu mình.....

Nó đã cố gắng quên quá khứ, để học cách yêu một người nhưng nó vẫn được trả tiền vì yêu người đó! Vì đơn giản... nó chỉ là một con đĩ!

Một con đĩ!

Quá khứ quay lại... giơ bàn tay tử thần bóp nghẹt con tim yếu đuối!

" Anh đã ko cho phép mình yêu em! Anh đã để em ra đi.... vì anh có một trái tim... quá .... hẹp hòi..."

CHj GAO
 

blacktulip

New Member
Kẻ rao bán mùa thu

Vĩnh mất. Ngày đưa Vĩnh, những người bạn ôm lấy tôi để tôi có thể đứng vững. Hà ghì vai tôi, òa khóc “Nghi ơi, mày khóc đi!”. Tôi ngẩn ngơ nhìn Hà rồi nhìn quanh như người mất hồn. Giây phút đó, tôi không nhớ tại sao mình lại đứng giữa nghĩa trang. Những vòng tay bạn bè siết chặt.

Vĩnh không kịp gặp tôi. Vĩnh đang trên đường trở về. Tai nạn không tàn phá khuôn mặt thân quen của Vĩnh, chỉ một vết bầm trên thái dương. Nhưng nó mang Vĩnh đi mãi. Mỗi khi nghĩ đến điều đó, rằng Vĩnh đã mất rồi, thì nụ cười tươi tắn của Vĩnh lại chập chờn trước mặt tôi, giọng Vĩnh run rẩy trong điện thoại vang lên bên tai tôi “Nghi ơi, Vĩnh sắp về đây!”. Chỗ trống của Vĩnh xoáy vào lòng một vết thương thật sâu. Tôi chắc không gì có thể hàn gắn nổi. Đó là một tâm trạng đau đớn và ngẩn ngơ đến tột cùng. Nhưng tôi không thể khóc.

Cả nhóm chia tay nhau ở bên cạnh tôi. Không được để tôi ở một mình quá lâu, Hà bảo vậy. Nhưng tôi cảm thấy còn kinh khủng hơn cảm giác ở một mình. Hà cứ gặp tôi, nhìn thấy tôi im lặng không nói một câu thì òa khóc và lặp lại điệp khúc cũ “Nghi, tao xin mày, mày khóc đi!”. Tôi rất sợ nghe câu ấy! Đó là một cảm giác trống hoảnh trong lòng, không biết mình nên làm thế nào đây và quên mất tại sao mình phải khóc.

Rồi cũng qua. Tôi đứng dậy, bước đi sau một khoảng thời gian dài không hé môi một câu. Bạn bè nhìn tôi một cách ngạc nhiên, không ai bảo ai vẫn bám tôi từng bước một. Rõ ràng tôi bình tĩnh đến bất thường.

Tôi ngồi bên bàn chải tóc. Vĩnh ạ, Nghi lại phải đi tiếp thôi, dù không có Vĩnh. Tôi thì thầm một mình. Cây xương rồng Vĩnh tặng để trên bệ cửa sổ đâm một cái lá mới non nớt, rung rinh. Tôi nhìn bức ảnh của cả nhóm đặt trên bàn. Vĩnh đứng cạnh tôi, nhíu mày tinh nghịch. Tôi mỉm cười. Tất cả những hình ảnh hiện về, va mạnh vào vết thương trong lòng. Tôi sực tỉnh, lấy tấm ảnh ra và cất vào album. Không biết mình đang cố chôn chặt hay cất giữ kỉ niệm. Cái khung cũ, tôi lồng bức ảnh “Mùa thu vàng” cắt ra từ trên báo. Mọi thứ mang màu vàng – là cái màu úa tàn buồn bã nhưng không hề chết. Và tôi tự nở một nụ cười. Có lẽ Vĩnh sẽ thấy vui khi thấy tôi không đau đớn và vật vã. Đó là một nụ cười không hề giống nụ cười.


- Chào anh!

- Chào cô! – Người thanh niên ngẩng lên, mỉm cười. Phảng phất một nét gì đó thật tinh nghịch.

Tôi chỉ tay vào chậu cúc vàng rực rỡ:

- Tôi muốn mua cái này!

Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi, vui mừng:

- A, hóa ra cô muốn mua mùa thu!

Tôi nheo mắt nhìn anh ta ngạc nhiên:

- Mùa thu? Bây giờ là mùa xuân, đây là chợ hoa Tết!

Anh ta nhún vai:

- Thế cho nên tôi mới rao bán mùa thu!

- Thế đấy! – Tôi không quan tâm lắm. Có thể trước đây những câu nói kì quặc của anh ta làm cho tôi tò mò và cảm thấy thú vị. Nhưng bây giờ thì không. Tôi đang bận rộn với nhiều suy tính. Tôi chỉ đang nghĩ đến Vĩnh…

Anh ta bê chậu cúc tôi chỉ ra khỏi đám hoa bày la liệt, chỉnh sửa lại cho gọn ghẽ.

- Một mình cô chở sao? Rất nặng đấy!

Tôi luống cuống nhìn mình yếu ớt rồi lại đưa mắt sang cái chậu hoa to tương. Anh ta mỉm cười, xoa bàn tay đất cát vào cái quần Jeans rách bươm:

- Tôi sẽ chở giúp cô, không thêm tiền công đâu! Khuyến mãi cho người mua mùa thu đầu tiên! được chứ?

Tôi nghe giọng mình run rẩy, hàm ơn và nhẹ như gió “Vậy … làm ơn! Tôi muốn đưa nó ra nghĩa trang!”. Anh ta giật mình, quay sang nhìn tôi, khó hiểu. Rồi như bâng quơ, anh ta nói nhỏ, nhưng tôi có thể nghe thấy được “Trời lạnh và buồn như mắt cô!”. Tôi ngẩn ra. Không hiểu sao cảm giác không giống như những lần khác, dửng dưng và thương hại cho những câu làm quen hoa mĩ và sáo rỗng. Nó giống như một làn khói ấm bay lên giữa ngày khiến lòng chợt cảm thấy bình yên. Anh ta vừa cột chậu hoa sau yên xe vừa huýt sáo một bài ca vui nhộn. Không dưng tôi mỉm cười.


Người thanh niên mơ màng ấy chạy song song bên tôi, trên con đường có rất nhiều cây chò nâu với những cành lá run rẩy trong gió cuối năm lành lạnh. Vĩnh nằm trên một khu đồi cao nhìn bao quát thành phố, thấy được cả đồi dã quì và rừng thông reo. Thi thoảng anh ta có nhìn lén tôi, cái nhìn kì lạ nhưng tuyệt nhiên không nói một lời. Những bông cúc vàng sau lưng anh ta rung rinh nhè nhẹ.

- Chào cô! Tôi đã xong nhiệm vụ! – Anh ta vừa nói vừa liếc tấm ảnh của Vĩnh trên bia, sau khi đặt chậu hoa xuống nhẹ nhàng bên cạnh Vĩnh.

- Cảm ơn anh!

- Không có gì! – Anh ta phẩy tay lơ đãng rồi men theo những ngôi mộ đi ra chỗ dựng xe. Tôi nhìn theo một lát. Nhận ra cuộc sống vẫn có nhiều người tốt.

Nghĩa trang vắng tanh. Những ngày cuối năm người ta ở nhà dọn dẹp, phải gần chiều ba mươi mới ra thăm mộ người thân. Tôi ngồi thì thầm với Vĩnh. Khói hương run rẩy bay lên và nhẹ nhàng một mùi thơm ấm áp quanh tôi. Trước đây, mỗi mùa tết, cả nhóm thường hẹn nhau đi chợ hoa. Vĩnh luôn mua cho tôi một chậu cúc vàng, năm nào cũng vậy. “Vĩnh à, ngày mai mọi người vẫn sẽ đi chợ hoa, lần đầu tiên không có Vĩnh. Chắc sẽ lại có những giọt nước mắt và những kỉ niệm thôi. Nghi sợ lắm! Hôm nay Nghi và Vĩnh ngắm hoa tết trước vậy!”. Tôi quàng lại chiếc khăn len, ngẩng lên trông thấy nụ cười của Vĩnh thật ấm, dù nó được khảm vào bia đá lạnh toát.

oOo

Người thanh niên vẫn đứng chờ rất lâu ở con đường trải nhựa dẫn ra khỏi nghĩa trang. Khi tôi bước ra, anh ta đang nhổ cỏ cho một ngôi mộ hoang trên lối. Anh ta gãi đầu lúng túng:

- Bây giờ trong nghĩa trang vắng quá! Tôi lo cô sẽ sợ…

Tôi bật cười, muốn cho anh ta biết rằng có những ngày mưa lạnh và vắng hơn thế này gấp mấy lần kia, tôi vẫn hay ngồi thì thầm bên Vĩnh. Vĩnh bảo trời mưa rất buồn, buồn có thể chết mất, nhất là ở cái xứ này. Tôi không muốn để Vĩnh một mình. Nhưng tôi lại nhẹ nhàng bảo:

- Cảm ơn anh!

- Cậu ấy…là người yêu của cô? – Anh ta ngập ngừng rồi nhận ra mình hỏi câu không nên hỏi - Ồ, không, tôi xin lỗi!

- Không sao! Người yêu à? – Tôi chợt run rẩy khi nghe tiếng mình lạnh lùng nói về Vĩnh – Những người yêu nhau thì không bỏ nhau mà đi, đúng không ?

- Tôi không biết ! – Tiếng anh ta vang lên bên cạnh tôi, rành mạch – Có nhiều thứ không thuộc phạm trù sắp xếp của con người !

- Tôi biết chứ!

- Cô thấy buồn lắm phải không? – Anh ta rời mắt khỏi những hàng thông dọc lối đi, nhìn thẳng tôi, đôi mắt trong veo.

Tôi không đáp, cố gắng thoát khỏi ánh mắt ấy và yên lặng đi bên cạnh anh ta. Gió thổi lành lạnh.

- Những người khác, họ có thể khóc ! Còn cô, đôi mắt cô vô hồn !

Tôi giật mình. Điều này tôi nghe rất nhiều lần, từ Hà, từ nhóm bạn. Mọi người thầm thì với nhau: “Từ ngày Vĩnh mất, Nghi như chết đi một phần. Nó nói cười thản nhiên nhưng không có cảm xúc, tựa một cái máy ấy!”. Rồi thôi. Họ chỉ âm thầm lo lắng cho tôi. Chưa ai nói thẳng với tôi như anh ta – gã con trai bán hoa tết tôi mới gặp này. Nghẹn ngào, tôi muốn gào to lên, anh thì hiểu quái gì về tôi mà nói thế. Chỉ có Vĩnh thôi, giờ thì Vĩnh đi rồi ...

Giọng anh ta vẫn đều đều:

- Như cô gọi là nỗi đau bị đóng băng. Nó đóng băng mãi trong tim cô, không thể tan ra nên từ trái tim ấy không thể nhú lên một mầm cây nào được...

Tôi nấc lên.

- Tôi thích gọi những chậu cúc vàng là mùa thu. Cũng buồn cười nhỉ?! Mai vào đào tượng trưng cho mùa xuân, cúc vàng như một sự còn lại của mùa thu. Nhưng không mùa tết nào có thể thiếu hoa cúc. Nếu không có cúc vàng, mùa xuân sẽ thiếu đi hương sắc, nhưng nếu chỉ có cúc vàng thì không thể gọi là mùa xuân được. Trong cuộc sống, sự tươi mới, thay đổi là mùa xuân, còn những nỗi buồn là mùa thu...

Nước mắt rơi xuống, nóng bỏng hai gò má.

- ... Chúng ta cần biết dung hòa. Những kỉ niệm buồn của ngày hôm qua chúng ta cần nhớ, những cũng phải mở cửa ra cho mùa xuân đến...

- Tôi rất sợ mình sẽ quên Vĩnh! – Tôi nói, giọng nhòe nhoẹt nước mắt.

Giọng anh ta trầm xuống, lặp lại câu nói ban nãy, nhưng bây giờ tôi mới cảm nhận được nó hàm chứa những gì:

- Bởi thế, đời cần những kẻ đi rao bán mùa thu...

Rồi anh ta vụt nhìn xa xăm, đến ngọn đồi khác bên kia nghĩa trang, nơi rừng thông vi vu trong gió lạnh:

- Cô biết không, em gái tôi nằm ở trên đấy. Nhà tôi chỉ có hai anh em. Ba mẹ mất, nó nghỉ học làm mọi việc để nuôi tôi học đại học đang dang dở. Ngày trước tôi đang học tổng hợp Văn đấy chứ! Nhưng một hôm về khuya nó bị tai nạn, rồi mất.

Tôi òa khóc, khóc rất tô. Anh ta miên man trong dòng tâm sự:

- Em tôi sợ nhất là tôi bỏ học. Giờ tôi chỉ làm công việc này tạm thời thôi, khi nào có điều kiện, tôi sẽ đi học trở lại…

Anh ta quay sang nhìn tôi, dịu dàng:

- Chết có nghĩa là bắt đầu một cuộc sống tốt đẹp hơn, cô có nghĩ vậy không? Lúc ấy tôi cũng đã khóc rất nhiều, và bây giờ, tôi có thể cười một cách thật sự! Cô cứ khóc đi! Rồi cũng thế. Cậu ấy không muốn cô cứ giam mình trong những kí ức như vậy đâu, tôi chắc chắn đấy!

Tôi thổn thức, ngồi gục xuống vệ đá. Anh ta ngồi xuống bên cạnh, lặng yên. Như thế rất lâu. Chỉ có tiếng gió và tiếng tôi nức nở trong khu nghĩa trang vắng lặng.


Tôi tần ngần trong tiếng nấc:

- Anh có thể đưa tôi đi thăm em gái anh, được không?

- Tại sao không?! Nhưng hãy chờ đến ngày mai, nhé? – Anh ta mỉm cười. Ngưng một lát, rồi giọng anh thật lạ, man mác, tan vào chiều cuối năm:

- Tôi cũng muốn mang mùa thu đến cho nó!

Tôi quệt nước mắt:

- Ừ! Ngày mai!

Một trái thông già rơi xuống va vào nền đường, kêu một tiếng khô khốc.

oOo

Dắt xe ra khỏi nghĩa trang, anh hít một hơi dài, quay sang nhìn tôi:

- Mùa xuân đến, gần lắm rồi! Thôi chào cô nhé, chắc ông chủ đang mắng tôi ở nhà! – Anh kéo tay ga – Hẹn gặp cô ngày mai, chỗ tôi làm. Buổi sáng, có lẽ lúc ấy tôi rảnh tay hơn.

Tôi ngẩn ra một chút rồi gọi với theo:

- Xin lỗi, tôi chưa biết tên anh?!

Anh ta quay lại, nhìn tôi một lát rồi mỉm cười. Nụ cười thật dịu dàng và đôi mắt trong veo màu nâu ấm:

- Cứ gọi tôi là kẻ rao bán mùa thu!


(Truyện ngắn - Nguyễn Thiên Ngân)
 

blacktulip

New Member
EM KHÔNG BIẾT KHÓC

Rầm ... rầm ..

Két .... ét .. ét ...

Á......á......á....á ...

Chị ơi... chị tỉnh lại đi....Chị ! tỉnh lại đi... chị , ko thể chết đc.. làm sao thế này ? Em sẽ ko bao giờ tha thứ cho hắn.. em ............sẽ trả thù !

.........................................

_Em đau ko ?

_Có .

_Đau lắm ko ?

_Đau lắm !

_Tại sao em ko khóc ?

_Em ko biết khóc ..

Bàn tay Tuấn rớm máu , dựng chiếc SH khỏi nền đường rải đầy đá nhọn .Cậu đỡ Chi đứng lên, với đôi bàn chân lấm bụi và dòng máu đỏ chảy xuống từ đầu gối cô. Răng cắn chặt lấy môi , chống tay lên xe và ngồi lên ấy ... Người ta có thể thấy cô đau, nhưng ko thể thấy cô khóc .

Những mối tình thường bắt đầu ngẫu nhiên và ko ngờ tới .. Người ta yêu nhau là vì cần nhau để sống, còn Chi yêu Tuấn là vì cô muốn trả những nỗi đau .....................

Cách đây 2 tháng :

_Tôi ngồi đây được chứ ?

_Tự nhiên

_Anh là Tuấn đúng không ?

_Sao em biết ?

_Hì, anh quá nổi tiếng mà .

_Thế à ?

_Tôi làm bạn anh được chứ ?

_Oh, em là một cô gái rất đặc biệt , em gan lắm, nếu anh từ chối thì sao ?

_Tôi cũng ko biết , nhưng tôi sẽ có cách để làm anh thix tôi ..

Chi đứng dậy, ra khỏi chiếc ghế đó, để lại một nụ cười đầy khiêu khích và tờ giấy nhỏ đặt dưới ly Tonic, có ghi số dt của cô ... Tuấn chỉ biết nhìn theo bóng cô khuất xa ra khỏi quán bar đó , cầm tờ giấy và cười vu vơ ...

Tình yêu chớm nở bằng những mối quan hệ bất ngờ mà ít khi ai nghĩ nó đến với mình mà ko có mục đích .. Khổ thay, những thằng con trai vốn sẵn đào hoa lại thích những đứa con gái có cá tính chứ ko thíx những nàng dịu dàng, thuỳ mị ... Chi _ là một cô gái có cá tính .. và Tuấn _ là một chàng trai đào hoa ...Sự kết hợp này ko phải từ trên trời rơi xuống, đừng nhầm tưởng đó là 1` sự ngẫu nhiên . Tất cả đều phải có cái giá của nó ...

2 ngày sau, cậu gọi điện cho Chi . 1 tuần sau, họ chính thức wen nhau bằng 1 bản hợp đồng có thời hạn . Và trong đó, điều khoản cuối cùng là :" Khi 1 chiếc lá rời khỏi cây, chúng ta sẽ chia tay ".

Tuấn thường hỏi cô về điều khoản đó, Chi chỉ nhìn vào mắt cậu :

_Ko phải là lá tự nhiên đâu, anh yêu ạ !

Sương vẫn trải dài trên từng con phố , gió vẫn thổi từng cơn lạnh giá 1 chiều tà .. Hà Nội vẫn sáng đèn , chiếu xuống góc phố với những đợt lá rơi lả tả .. mà sao... họ vẫn ko chia tay .

Những chuyến đi dài , những cái nắm tay mê mải , những nụ hôn thơ dại , những mảnh tình chóng phai ... Người ta vẫn thường mong tình yêu lâu dài , vẫn thường mơ một tình yêu vĩnh cửu .... nhưng với Chi , khi ánh đèn pha chiếc SH vụt tắt trước mắt cô , là khi tình yêu của cô dừng lại , bắt đầu nung nấu những ý định xa vời mà đôi khi cô ko biết mình đang tự làm đau chính mình trong đó ...

Thu Hà Nội long lanh bằng mùi hoa sữa nồng nàn đằm thắm . Dưới mắt những con người Hà Nội,. hay nói đúng hơn là dưới mắt 1 chàng trai Hà Thành như Tuấn, Chi là một cô gái Sài thành đẹp, mạnh mẽ.. và cứng cỏi đến lạ thường .. chỉ vì cô chưa bao giờ khóc , chưa 1 lần, dù đau tâm hồn hay đau thể xác ..., ánh mắt cô vẫn long lanh ko bao giờ ngấn nước .Có ai đó bảo rằng, yêu là phải có nước mắt thì tình mới đậm sâu .. vậy mà :

_Anh sẽ bỏ em để đi với 1 cô gái khác .

_Thật sao ?

_Lúc đó, em sẽ buồn chứ ?

_Chắc chắn .

_Em ... có khóc ko ?

_Không .

_Tại sao ?

_Em ... không biết khóc ..

_Em sẽ không đổ 1 gịot nước mắt nào vì anh sao ?

_Có lẽ thế .

_Kể cả khi chúng mình chia tay .?

_Khi ấy ... chúa sẽ quyết định ...

Một tháng, rồi 2 tháng .. rồi nửa năm sau.. nó đã vượt qua thời hạn mà Tuấn wen 1 cô gái ... và một sự thật rằng cậu đã yêu Chi thật lòng .. Yêu hơn cả những người mà cậu yêu trước đó ... Ở Chi, có 1 sức mạnh mà ko bao giờ tìm kiếm đc ... còn cô, vẫn chỉ như thế , vẫn dửng dưng, yêu mờ nhạt.. và ko bao giờ khóc .. Dù với những cô gái khác, những việc Tuấn làm có thể khiến người ta bật khóc bất cứ lúc nào, nhưng với Chi thì ko thể ..

_Chi này , em có bí mật gì muốn nói với anh ko ?

_Ko.

_Vậy anh sẽ nói nhá .

_Ừ .

_Anh yêu em .

_....(ánh mắt mơ hồ nhìn cậu )

_Em sẽ ở bên anh mãi chứ ?

_....(tay cô nằm gọn trong tay cậu )

_Em này, em có yêu anh ko ?

_Rồi... chúa sẽ quyết định . (làn môi mềm lấp láy , nụ cười nhỏ nhẹ rạng ngời , cô nhìn thẳng về phía chân trời và nói thế )

Ai đó đã bảo rằng, tình yêu sẽ hoá giải đc hận thù .Ta đau những cơn đau ko phải trên thể xác mình, đau những gì ko phải do mình gánh chịu ... đó mới chính là đau . Chi đang đau như thế ,mọi thứ đối với cô trong lúc này chỉ là thù hận và những thủ đoạn để trả những mối thù đó ..Nhưng hình như cô đã ko làm được.. vì mỗi người đều có 1 trái tim , 1 trái tim để đập .. 1 nhịp đập để yêu ..

Trong căn nhà ngoại thành hà Nội, ngọn lửa trong chiếc lò sưởi có vẻ cháy nhẹ hơn, nó làm người ta cảm thấy lạnh .. Chi là người đề nghị Tuấn chở cô lên đây , một ngày mùa đông buốt giá .. khuôn mặt cô hôm ấy ko còn tươi cười , ánh mắt ko còn long lanh như trước ... chỉ một chữ "buồn" in đậm trên gương mặt 20 đầy tham vọng .. cô chạy ra phía cửa , hứng lấy hết những cơn gió mùa đông bắc đang thổi ồ ạt tạt mạnh vào mình .. Tuấn chạy ra , kéo tay cô vào , cô giật manh bàn tay ấy , nhìn thẳng vào chiếc cây phía trước mặt , Tuấn đứng lại với cô :

_Em vào trong đi , trời lạnh lắm, nhỡ ốm thì sao ?

_...(miệng cô thở dốc )

_Em sao thế ? em sắp chết cóng rồi kìa .

_Lá ... lá rơi rồi Tuấn ạh !.

_Em nói cái gì ?

_Lá rơi rồi .. và .. chúng ta chia tay đi ...

_Nó .. làm ột trò đùa đúng ko ?

_Ngay từ lúc bắt đầu , anh đã là trò chơi của em rồi !

_Và sự thật là .... ?

_Em trả thù anh !

_..........

_Anh ko tin phải ko ? Anh ko tin em là em chị Phương đúng ko ?, anh ko tin là chị Phương đã bị tai nạn vào cái đêm hôm đó cách đây hơn nửa năm, anh ko tin là chị ấy đã phải sống đời sống thực vật và chắc cũng ko tin , chị ấy đã chết tối hôm qua .l Chị ấy đã chống chọi hơn nửa năm qua, và chị ấy đã thua rồi , chỉ vì anh, anh bỏ chị ấy

_.......

_Tại sao anh lại bỏ chị ấy , trong khi chị ấy đã mang trong mình gịot máu của anh , tại sao thế Tuấn .. anh đào hoa đến mức ấy cơ à ? Trả lời đi .

_Chỉ cần em nói tất cả những điều em nói nãy giờ là 1 trò đùa , anh sẽ coi như mình chưa nghe thấy gì cả .

_Ko ! Em đã muốn đùa, nhưng ....

_Em đến với anh ... là để trả thù ?

_Đúng, và bây giờ em sẽ đi ... anh yêu em mà ., đúng ko ? , đó là cách trả thù tốt nhất .

_Tại sao thế Chi ?

_Nếu anh hiểu đc nỗi đau mất chị, anh sẽ ko hỏi như thế ..

Những bước chân nặng nề, bước đi trong gió , khoảng ko gian đang sáng bỗng âm u đến kì lạ .. lẻ loi 1 bóng hình , lá rơi ngày 1 nhiều , gió thổi heo hút trên con đường vắng tình yêu ... Tuấn chạy theo Chi ... giữ lại bờ vai đang run ấy :

_Một ngày nữa thôi Chi ... 1 ngày nữa thôi .. rồ anh sẽ để em đi ..

_Sẽ thay đổi đc gì à ?

_Làm người yêu anh 1 ngày nữa thôi ..anh xin em đấy !

_Chúng ta còn 23 tiếng , 59 phút, 52 giây ..

_Cám ơn em ..!

.....................

Họ bên nhau , suốt ngày hôm đó ... Chi cười nhiều hơn , nhìn Tuấn nhiều hon, ôm cậu nhiều hơn .. vì chỉ khi kim đồng hồ chỉ 5h sáng, ho sẽ ko còn cơ hội bên nhau nữa ...Bằng những jì cô đã làm gần 1 năm qua, ko cho phép cô ở bên cậu nhiều hơn thế ...Họ hát cho nhau nghe, nấu cho nhau ăn , kể cho nhau những bí mật ... nằm cạnh nhau ... giữa khoảng sân rộng , nhìn lên bầu trời :

_Nếu được chọn 1 lần nữa , anh vẫn yêu anh chứ ?

_Ừ..

_Có hận em ko ?

_Ko

_Tại sao ?

_Vì em làm đúng, anh có tội ..

_Em lạnh quá , anh ôm em chặt thêm chút đc ko ?

Cậu siết chặt vòng tay hơn :

_Em thix ăn gì nhất ?

_Kem, còn anh ??

_Những món em nấu .

_Sao anh chê em nấu dở ..?

_Nhưng anh thích, vì là của em ..

_Em xấu nhất cái gì ?

_Bàn tay, tay em xấu tệ ..

_Sao anh thích nắm ?

_Vì ấm, nhóc ạh ! Còn anh xấu nhất cái gì ?

_Đ0ể nghĩ xem nào ... anh chẳng có jì xấu cả, anh hoàn hảo .. hot boy mà .

_Thật á ?

_Ừ ..

_Chúng mình chơi trò nói thật nhá .

_Ừ

_Em tắm lâu nhất là bao lâu ?

_3 tiếng., còn anh ?

_5 tiếng, vì anh ngủ trong đó ...

_Anh xem phim đó chưa ?

_Rồi, còn em ?

_Chưa ..

_Em ... em đã bao giờ khóc chưa ?

_Rồi .

_Vậy tại sao em ko bao giờ khópc vì anh, anh ko đáng phải ko ?

_Ko .. vì em ... em .. khóc ra máu

_....(lặng người đi )

_Em ko muốn anh thấy máu em chảy ra từ mắt , em ko muốn anh ghê tởm em ..

_Ko đâu, ngốc ạh ... nói cho em một bí bật nhé, em là người đầu tiên làm anh khóc đấy ..

_Hứa đi, ko bao giờ đc khóc nữa nhá .

_Em , có yêu anh ko ?

Mặt Trời ló ngang qua sườn núi, 2 tâm hồn bay lên khỏi 2 thân xác đã đóng băng ...Khuôn mặt họ rất thanh thản , bàn tay Tuấn vẫn ôm chặt lấy cơ thể Chi , đầu Chi vẫn dựa vào người cậu .. trên khuôn mặt 1 người vẫn còn in 2 dòng máu đá hoá băng .. Lần đầu tiên .. biết khóc ... chết bên nhau , khi thù hận ko còn ... Mùa đông vẫn còn lạnh lắm , biết ko ?:

_Nếu được sống 1 lần nữa , anh sẽ làm gì ?

_Làm nước mắt của em .

_Sao lại thế ?

_Vì sẽ ở trong em mãi mãi , bao giờ nước mắt em chảy , mình sẽ ở bên nhau ..

_Mùa đông sẽ hết chứ anh ?

_Ừ, sẽ ko còn lạnh nữa ..

_Anh ngốc quá, nói cho anh 1 bí mật nhé , ... em .. yêu anh ... !


Apple
 

blacktulip

New Member
MÁU TRÊN VAI ANH, LÀ CỦA EM ĐẤY

_Tốt nhất là từ nay chúng ta ko nên gặp nhau nữa .

_Anh nói gì thế ?

_Chia tay đi ..

_Huy !

_Cô đừng gọi tên tôi như thế... mọi chuyện kết thúc rồi

_Tại sao ?

_Cô nghĩ là tại sao ..

_Em ko làm gì cả, em thật sự ko làm gì cả .. anh ..

_Thế còn chuyện cô ngủ với thằng bạn tôi cũng ko là gì cả đúng ko ?

_Huy, em ...em

_Cô hiểu rồi chứ .. cuối cùng thì ...tôi đã yêu một con đĩ ...coi như tôi đã nhầm

_Em.. em .. huy à, trời ơi, em phải nói gì đây ( bàn tay cô níu chặt lấy cách tay cậu )

_Bỏ ra đi ..

Những ngón tay từ từ đc gỡ ra khỏi tay áo cậu .. cô thờ thẫn gục xuống nền đường ... những bước chân vội vã bước lên chiếc mes .. lao thẳng đi .. bỏ lại một người dưới ngọn đèn đường chói rọi và những hàng nước mắt ướt đẫm mi ..

_Cám ơn anh, em đã làm được rồi ... em đã làm anh rời xa em đc rồi .. đi đi Huy, đừng trở lại nữa .. thế giới của anh, ko thuộc về nơi em .. em xin lỗi ..

...........................

2 ngày trước :

_Tôi nghe nói bô cô đang bị ung thư gan đúng ko ?

_Sao bác biết ạ ?

_Chuyện đó ko phải việc của cô.. và bây giơ cô đang cần tiền để chữa trị cho ông ấy ?

_Vâng ..

_Cầm số tiền này và rời xa thằg con trai tôi ra .. nó đủ để cô đưa ông ấy sang nước ngoài .. sự nghiệp của thằng con trai tôi, nó còn dài lắm, .. cô hiểu chứ ?

_.........

_Sao, ít à ?

_Dạ ko, đủ rồi .. cám ơn bác , ...con trai của bác , sẽ ko còn dính líu gì đến cháu nữa (một nụ cười nở trong hai hàng nước mắt )

...............................

Chi là sinh viên năm 2 Học viện Hàng không , nhà cô rất nghèo .. cô chỉ cầu mong với những kiến thức của mình sẽ đủ để vực cả gia đình dậy khỏi sự túng thiếu ấy .. thế rồi, gặp đc Huy trong một lần tình cờ giao lưu với học viện Quan hệ Quốc Tế, Huy là một cậu quí tử có tiếng, tương lai kế thừa cả một tập đoàn lớn .. và, hai người yêu nhau .. vượt qua những rào cản của hoàn cảnh .. vượt qua những cái nhìn tù túng của người ngoaà và sự chê bai về Chi ... dù là cô rất đẹp .. nhưng cái nghèo, nó lấp đầy mắt người ta ...

Và thế, gia đình Huy biết .. vẫn cái điệu môn đăng hộ đối mà chia rẽ tình cảm lứa đôi ... Vung những đồng tiên bạc bẽo để bắt Chi phải bỏ Huy, vì bố ... Chi căn răng ôm nhục mà nhận lấy những đồng tiền ấy .. nó nhục nhã lắm .. nhưng thà cứu cha mình .. từ bỏ tình yêu của bản thân, cô chấp nhận .. vì Chi là đứa con có hiếu !!

Bố Chi được điều trị trong một bệnh viện lớn ... dù tiền viện phí đã đủ nhưng phải lo cho cuộc sống của bản thân, cô phải làm tất cả mọi việc .. và cuộc đời thật trớ trêu, cô đã đi vào cái nghề đó .. cái nghề mà trước khi bỏ cô , Huy đã gọi cô như thế .... một con đĩ ..

Nuốt nước ,mắt vào trong, nhận lấy đồng tiền bẩn thỉu sau cái thân xác bị hành hạ tả tơi .. những giọt mồ hôi nhuốm mùi cơ thể ... những vết máu đỏ trên nền gra giường trắng .. những bao cao su dai dẳng nỗi đau .. đời con gái .. bị vết đen bám lấy .. một đứa con gái , đã ko còn trinh trắng .. đứa con gái , trở thành đi điếm vì cuộc sống quá khó khăn... Có ai đó bảo đừng bao giờ đổ thừa cho hoàn cảnh .. nhưng đừng bảo rằng, hoàn cảnh ko ép buộc con người , phải ko ???

Mặt Chi đã đủ dày để nghe những lời đàm tiếu, dẫu biết rằng nó chẳng hay ho gì .. wen với những ánh mắt nhìn mình xỉa xói, wen với những câu bâng đùa của bọn con trai thèm hàng đói dục .. Chi, ko còn biết đau nữa rồi .. có lẽ vì đã đau nhiều quá ..

Và cái tin Chi làm đĩ, nó đến tai Huy ... phản ứng đầu tiên của cậu là ngồi im ... và bật cười, một nụ cười đầy khinh bỉ, nụ cười rẻ mạt dành cho con người rẻ mạt mà cậu nghĩ .. cậu nghĩ rằng Chi cũng là thứ con gái qua đường, chơi xong rồi ném, ném ko đc thì cho đứa khác cũng chẳng sao ... Huy hận Chi , hận cô đã làm tổn thương trái tim lần đầu biết yêu sâu đậm ..

Huy đến tìm Chi vào một đêm lạnh .. trời ko sao .. chỉ sáng bằng cái ánh đèn hắt hiu hôm cậu xua đuổi cô khỏi bàn tay ấy .. 1h sáng ... những cái đập cửa nhẹ nhàng ...Chi bước ra với chiếc váy trắng và khoác thêm áo sơ mi dài dài , mái toc xoã dài vẫn như ngày ấy, chỉ có điều hao gầy và tiều tuỵ đi nhiều ... cô sững sờ khi nhìn thấy cậu .. bàn tay run giữ lấy thanh cửa .. ánh mắt nhìn nhau ko nói lời nào .. Huy gạt tay cô ra, đi thẳng vào trong, vẫn cái ko gian nồng ấm ấy ... cậu ngồi xuống ghế, chỗ mà cậu vẫn hay ngồi đợi cô ..., đặt chiếc chìa khoá xe lên bàn , nhìn cô chốc lát :

_Anh.. anh đến có chuyện gì ..

_Tôi tưởng một người trong nghề như cô thì ko cần phải hỏi chứ .

_Tôi ko hiểu ..

_1 đêm , bao nhiêu ?

_anh nói cái gì ..

_Tôi cần cô 1 đêm đấy ..

_Xin lỗi, hôm nay tôi mệt ..

_Tưởng cô cần tiền trên hết chứ ?

_Tôi ko cần anh đến đây để sỉ vả tôi như thế, có gì thì nói thẳng ra ..

Huy đứng dậy, đi về phía cửa ... kéo tay Chi vào, đóng sầm lấy cánh cửa ấy , siết chặt hai bờ vai cô lại ...

, đẩy cô xuống chiếc giường trắng ấy .. và :

_Đối với một người như cô, có cần phải nhẹ nhàng ko ..?

Chi chỉ biết mở tròn hai mắt nhìn Huy, đã ko còn là người mà cô yêu thắm thiết .. ko còn là người luôn bao vệ cho cô.. giờ trước mắt Chi, Huy là người khách, một torng những người khách trong đêm bắt cô phải phục vụ ...cậu xé toang chiếc sơ mi mỏng manh trên người cô ...gỡ hai sợi dây trên chiếc váy .. và lột trần tấm thân ấy .. cậu nhìn đăm đăm vào cơ thể cô .. còn cô, nhắm chặt mắt lại .. toàn thân buông lỏng .. để Huy muốn làm gì thì làm ...

Cậu hôn cô ấy, hôn từ trên trán xuống , và đôi khi, nếm đc vị mặt trên đôi mắt đang nhắm chặt kia ... những chiếc hôn hờ hững, những nụ hôn .. ko chứa đựng tình yêu .....Chợt, chi mở mắt ra :

_Có cần hàng ko ... nếu anh sợ ... tôi bẩn ?

_.....

_Sao thế , anh muốn thì tôi phục vụ tận tình ..

Huy ghì hai bàn tay Chi xuống giường .. 1 giọt , 2 giọt .. và những vết máu lan trên nền giường trắng ... nó đỏ ..

4h sáng, Huy tỉnh dậy ... tung chăn bước ra khỏi giường .. với lấy chiếc áo văng trên sàn .. rút từ trong bóp, 2 tờ 100USD, quăng vào giường, như vung tiền cho một đứa ăn xin ..Chi lẳng lặng làm ngơ .. cho đến khi, nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô chạy .. cô mở mắt , nắm lấy 2 tờ giấy ấy .. khóc thầm trong màn đêm còn cô quạnh ..

2 tuần sau, người ta rút ống thở oxi từ trong miệng bố cô ra .. người ta trùm tấm vải trắng lên người ông ấy, người ta giữ cô lại .. người ta mang bố cô đi .. khi ông ấy ko còn hơi thở .. Tiếng kêu gào trong bệnh viện ,, khóc than cho người cha ra đi quá sớm, hay khóc vì sự cố gắng của mình ko còn ý nghĩa nữa đâu .. Chi như hoàn toàn sụp đổ .. cô thấy tội cho chính mình, cho cuộc đời nhục nhã bất công. cho tình yêu đã ko còn nhịp đập.. cho cái màng trinh, nó đã rách mất rồi , cho đời con gái, ko còn lại jì trong trắng .. !!!

.......................................................................

_Con bé ấy nó bỏ mày chưa ?

_Bố nói cái gì ?

_Thì cái con Chi gì ấy, tao đưa tiền cho nó, bảo nó bỏ mày đi, xem ra con này cũng thích tiền nhỉ ..

_Bố nói cái gì ?

_Thằng này điếc à, đã bảo là tao đưa tiền cho nó để nó bỏ mày

.........................................................

_Cô ra ngay đi, tôi có chuyện cần nói ..

_Chuyện gì nữa, tôi ko còn làm nghề ấy nữa đâu, muốn gì thì đi tìm người khác .

_Ko phải chuyện ấy ..

_Chứ chuyện gì ?

_Sao.. sao em lại lừa anh ?

_Tôi lừa anh chuyện gì .. à mà quên, tất cả những việc từ trước đến giờ, anh đều coi như tôi phản bội anh mà phải ko?

_Chi, do bố anh đúng ko ?

_.....

_Do bố anh dúng ko, em nói đi ..

_Ko, do tôi, do tôi muốn vậy ..

_Anh xin lỗi mà Chi, anh đã làm tổn thương em rồi, em ra đây đi đc ko ?

_Điều cuối cùng tôi muốn nói với anh là.. từ lúc đầu, tôi đến với anh, chỉ vì tiền, tôi là đứa con gái vì tiền mà bất chấp tất cả.. ngay cả việc làm đĩ đấy .. anh thấy chưa .. vì thế .. tránh xa tôi ra, đối với tôi lúc này anh ko còn giá trị lợi dụng nữa, tất cả hết rồi , hiểu ko ? Anh về đi, đừng lảng vảng trước nhà tôi nữa, tôi thật sự ... ko muốn nhìn thấy anh .

_Em nói đủ chưa, ?

_Đủ rồi ..

Tít... tít .. tít ... chiếc dt vừa gập vào .. thì cánh cửa nhà Chi cũng đúng lúc mở toang ra .. nhìn theo bóng Huy khuất xa, cô chạy theo, chạy thật nhanh và ôm chầm lấy cậu ấy ... ..những lời phũ phàng đó, ko đủ để lừa dối 1 tình yêu

_1 lần thôi, lân cuối ... đừng quay lại Huy .. đừng nói gì cả .!

Những tiếng nấc, những tiếng ho sảng đau lòng .. cô vội bỏ Huy ra.. và quay nhanh mặt đi .. Huy vẫn đứng đó, một phút .. và những bước chân vô tình bắt đầu bước chậm .. khoảng cách ấy .. càng ngày càng xa. như là, ko còn bên nhau vậy

Vê đến nhà, tự nhiên Huy thấy áo mình ướt ướt ... cởi áo ra .. và .. những vết máu trên bờ vai mình .. nó đỏ thẫm .. ko có vết thương, là là những vết máu ... Và nhớ lại lúc Chi ôm cậu .. cô ấy .. ho ...

Tiếng cửa nhà đập inh ỏi mà ko có bóng người ra ... bàn chân đạp mạnh vào cửa, nó bật tung ra .. chạy đến bên giường, và Chi đã nằm đó ..bên những viên thuốc vung vãi .. và bàn tay đầm đìa máu từ khoé miệng .. ánh mắt ko còn trong trẻo, khuôn mặt ko còn tươi sáng như ngày nào ...Huy gục xuống bên cô :

_Chi à, nhìn anh nào, em làm sao thế này ..

_Huy ... em mệt quá ...

_Em lạnh wá, anh đưa em đến bệnh viện ..

_Ko kịp nữa đâu .. di căn.. ung thư gan ... của bố .. ko kịp nữa rồi .. anh ở bên em một lát thôi đc ko ?

_Anh sẽ bên em mãi mãi mà .. , đừng sợ, anh sẽ đưa em đi

_Ko .. anh này .. đêm hôm đó

_Em đừng nói nữa

_Em .. hôm đó là em tự nguyện .. anh còn yêu em chứ

_Anh .. anh vẫn yêu em từ trước đến giờ mà..

_Chắc chắn chứ ?

_Uh

_Anh à, cái áo đó, giữ nhé.. vì.. còn máu của em ..

_Chi .. em ko đc bỏ anh .. ko đc ..........Chi à ..

Một ánh sao vụt tắt trên bầu trời .. hoàng hôn chưa tỉnh giấc ... bóng em khuất xa.. để lại trên vai anh, là những vết mau chưa mờ !!
__________________

Apple
 

blacktulip

New Member
CHUỘT BẠCH

Chat box hiện lên bất ngờ , bất ngờ như cái kiểu lần đầu gặp nhau vậy ... chữ BUZZ màu đỏ đập thẳng vào mắt Linh, một nụ cười hé nở trên khuôn mặt rạng ngời của cái tuổi 18... Tuấn đấy, người cô yêu đấy ... 1năm chat với nhau trên mạng, 2 lần gặp mặt , những cuôc điện thọai đêm gần 2 tiếng đồng hồ .. tất cả , hình thành nên một tình yêu đơn phương của một cô bé đã in hằn nhiều vết thương trong tâm hồn trong sáng ... yêu, thật sự yêu ... đây ko còn chỉ là một cảm giác đơn thuần là thích .. nó ... là tình yêu

BUZZ

White_mouse : đang làm gì thế ?

Kani : đang chat thôi , dạo này ông bận lắm à, sao ko thấy online ?

White_mouse : uh

Kani : ờ

White_mouse : bà này, tôi vào Sài Gòn rồi ?

Kani : thế àh, Hà Nội lạnh wá chịu ko nổi hả ?

White_mouse : ko, tôi có chuyện, vào gặp người yêu tí ...

Kani : uh, gặp người yêu à, thương nhau wá nhờ

White_mouse : tôi muốn nói với bà cái này .

Kani : uh, cứ nói đi, tôi nghe đây ...

White_mouse : thật sự là tôi chỉ muốn tốt cho bà , tôi ko muốn bà wen biết một thằng như tôi, dù là tôi coi bà là một người bạn thân, bà hiểu ko ?

Kani : ông nói cái wái gì thế, thì từ trc đến giờ ông vẫn chỉ coi tôi là bạn thân đấy thôi , mà sao hôm nay nói lạ thế , tôi ko hiểu ?

Kani : này

Kani : sao ko nói gì thế ?

BUZZ

Kani : này ông bị cái gì thế hả, out à ?

Kani : ê , ông đừng có khùng nha ..

Kani : way , way .. ê bị jì dzạ ?

White_mouse : tôi nghiện rồi .

Kani : dạo này đùa kiểu mới à, tôi ko thix thế đâu ..

White_mouse : đó là lí do vì sao tôi phải vào Sg, gia đình và bạn bè .. buồn cười thật, lúc mình gặp chuyện đều lảng tránh .. bà có biết mấy hôm nay gặp con người yêu tôi, nói với nó chuyện đó, nó sợ và trốn tránh tôi đến mức nào .. người tôi cần nhất lúc này là nó, thế mà ...

Kani : và bây giờ ông cũng muốn tôi như những người đấy, bỏ mặc ông chứ gì ..

White_mouse : bà nghĩ mình sẽ yên ổn khi wen một thằng nghiện như tôi sao ?

Kani : ko bao giờ có chuyện đó , tối nay tôi cần gặp ông , ngay tối nay , 7h tại wán cũ.. ko nói nhiều

White_mouse : tốt thôi, gặp tôi lần cuối cũng đc . tôi biết bà tốt với tôi lắm ..

Kani : tại sao lúc nào ông cũng nghĩ là tôi đối với ông chỉ là bạn, tại sao lúc nào ông cũng nghĩ như thế .. ông có biết là tôi ..

White_mouse : ko cần nói nữa, tôi hiểu rồi , nhưng .. tôi chỉ biết cám ơn bà vì tình cảm đã dành cho tôi 1 năm wa .. cám ơn vì đã cho tôi một người bạn như bà

...

Net cafê vắng ... nhấm nháp vị đắng của những giọt cafê ko đường .. nền nhạc âm ỉ bên tai như muốn làm đau một trái tim đang quặn thắt .. nửa năm trước , tại wán cafê này, tại chỗ ngồi này, tại góc nhìn này , họ gặp nhau lần đầu tiên ... lúc ấy, cafê ngọt ngào là thế .. còn bây giờ , chỉ còn là khuôn mặt lạnh băng và cái đắng ngắt ko chỉ của cafe ..

_ Bà đợi tôi lâu chưa ?

_ Đến rồi đấy à ?

Tuấn ngồi xuống một cách nhẹ nhàn(print image)g .. hàng tóc che khuất nửa khuôn mặt xác xơ , gầy hơn so với trc .. xanh xao và tiều tụy đi nhiều ... họ im lặng, khoảng trống không gian ko thể nào gỡ bỏ .. ánh đèn mờ ảo ko thể che khuất ánh mắt Linh nhìn thẳng vào mặt Tuấn .. đó .. ko phải là xoi mói .. đó .. ko phải là khinh bỉ .. đó .. ko phải là ghê sợ .. mà là cảm thông ..

Linh hiểu một điều, đối với một công tử nhà giàu sớm bước vào đời như Tuấn , việc sa ngã cũng là điều ko thể tránh khỏi, nhưng ko ngờ nó lại nhanh đến thế , Tuấn còn wá trẻ, 21 tuổi , vẫn còn là trẻ đúng ko ?

Tuấn cố lảng mặt sang chỗ khác, cố che khuất đi những nét thay đổi đau đầu in sâu trên thân xác cậu . Cậu ko dám quay lại nhìn , ko dám đối mặt với cô gái mà cậu từng thờ ơ từ khi biết rằng cô ấy dành cho cậu một tình cảm đặc biệt .. đôi khi liếc nhẹ lên, thấy Linh vẫn nhìn mình đắm đuối .. Tuấn ..thấy ngại

_ Có chuyện gì bà nói nhanh đi .

_ Bao giờ thế ?

_ Bao giờ gì ?

_ Chuyện ấy ?

_ Bà ko nên biết nhiều đâu, nếu như chỉ có vậy thì tôi về đây ..

Tuấn kéo chiếc ghế, đứng dậy và bước ra, vừa lướt ngang qua mặt Linh thì sựng lại bởi câu mà cô ấy nói :

_ Tôi sẽ ko bỏ ông đâu.. tôi .. tôi sẽ giúp ông ..

_ Tôi đi đây , bà về sau nhá

_ Thật đấy .. tôi sẽ bên cạnh ông trong lúc này .. với tư cách .. là một người bạn , đc ko ?

_ Ko cần bà thương hại đâu

_ Tôi ko thương hại, chưa bao giờ ...để tôi giúp ông đc ko ?

...Ngôi nhà 2 phòng ngủ, đầy đủ tiện nghi , nằm sâu trong hẻm nhỏ .. Tuấn nghiện, đúng .. nhưng chưa bao giờ cậu tàn tạ vật vạ vì tiền thuốc .. vì ... thật sự câu đâu có thiếu tiền, chỉ là cậu muốn dứt ra khỏi nó .. dù bây giờ, đối với cậu, tiền bạc ko thành vấn đề , nhưng nếu sau này ko còn làm ra tiền nữa thì sẽ ra sao, hay cũng chỉ giống như mấy thằng lê la đầu đường xó chợ, tìm đủ mọi cách để có tiền mua thuốc ...

Linh bỏ tất cả để đến ở với Tuấn .. "Ở" .. nó ko giống như một cô gái bỏ nhà theo trai .. nó ko mù quáng như thế .. vì .. chỉ có Linh mới hiểu, cô đang làm cái gì ..

Những tháng ngày ấy , đối với cả Linh lẫn Tuấn .. là thời gian thảm hại và cũng hạnh phúc nhất .. những lần Tuấn lên cơn , nhìn thân xác cào cấu và quằn quại vì cơn .. Linh chỉ còn biết nuốt nước mắt vào trong, giữ chặt cậu lại , dùng những sợi dây xích nặng trịch trói tay chân cậu vào một góc ... ko những Tuấn đau, Linh còn đau hơn Tuấn , có những hôm vì ko chịu đuợc, Tuấn đập phá và đánh cả Linh, những vết bầm tím trên tay chân và thân thể , những vết máu lăn dài trên khóe miệng .. Linh dấu .. Tuấn ko biết, vì sau những lần ấy, cậu tỉnh lại và ko còn nhớ gì cả .. 1 tháng trôi qua, mọi việc vẫn diễn ra bình thường như chu kì của nó .. Tuấn đã bớt những cơn đau, còn Linh ngày càng đau thêm vì những vết đánh .. nhưng chỉ cần thấy Tuấn dần dứt bỏ đc thứ thuốc trắng ấy , cô lại thấy hạnh phúc ...

Rồi, có một lần Linh ko có ở nhà, Tuấn lên cơn và chạy đi mua thuốc .. Linh về kịp và chạy theo cậu, rất may là đã cản đc, nhưng từ đó, đám bán thuốc có mối hiềm khích với cô ..

Tuấn thường nói cậu rất thích chuột bạch .. nó xinh xắn và trong trắng như người yêu cũ của cậu .. cậu có nuôi một con chuột bạch ấy trong nhà, chăm sóc cho nó hết mực, nhưng vì một lần lên cơn đập phá, cậu đã lỡ tay giết chết nó .. từ đó, Tuấn ko nuôi nữa, và nhiều lần Linh thấy cậu buồn ôm con chuột bằng bông trên tay và mân mê nó .. Sinh nhật cậu,Linh mua một con chuột bằng thủy tinh đặt vào phòng cậu .. cậu nói đó là con chuột đẹp nhất mà cậu thấy .. cậu giữ rất kĩ.. cậu bảo món quà ấy lúc nào cũng phải đem theo ...

3 tháng sau .. Tuấn hòan tòan dứt bỏ đc ma túy ... đó cũng là lúc một tình yêu chớm nở trong lòng cậu với Linh .. đấy ko còn là lòng cảm phục và biết ơn, cậu biết là cậu yêu cô thật rồi ... thế nhưng chưa một lần nào là cậu nói đc 3 tiếng ấy với cô .. vì cậu nghĩ chắc là cô hiểu ,nhưng đâu ngờ 3 tiếng ấy đối với Linh nó quan trọng đến mức nào ...

_Bà về Hà Nội với tôi nhé !

_ Làm gì ?

_ Tôi muốn có bà đi cùng đc ko ?

_ Nếu ko thì sao ?

_ Thì tôi sẽ bắt cóc bà ..

_ Thử đi ..

_ Tôi đặt vé rồi , ngày mai, chuyến bay lúc 7h tối .. tôi sẽ đến trước, bà chuẩn bị đi nhé .. tôi muốn đón bà ở đó

_ Ông hay nhờ, sao lúc nào ông cũng sắp đặt mọi thứ, nếu tôi ko đồng ý thì sao

_Tôi biết bà sẽ đồng ý , bà ..

_Ê, tui cấm ông ko đc nói mấy chữ đó .. tự hiểu đc rồi ..

5h chiều, Tuấn đến sân bay , hành lí đem theo chỉ là chiếc balo và cả một niềm hạnh phúc chờ đợi ...

5h30, Linh đón taxi từ nhà đến sân bay ...

5h45' , đi đc nửa đường thì cô chợt nhớ còn để wên một thứ rất wan trọng , con chuột bằng thủy tinh .. " Tôi thích lắm , nhất định bà phải mang theo cho tôi " ...cô cho xe quay đầu lại ..., chạy thật nhanh vào phòng ... cầm con chuột trên tay thật chặt ...vừa quay lại thì ...một khúc cây to đập vào đầu , con chuột trên tay rơi xỏang xuống nền sàn, vỡ tan tành .. máu từ 2 bên đầu chảy xuống ...ko còn kịp kêu la ... mắt lịm dần từ từ ..... Linh gục xuống, tay đập vào những mảnh thủy tinh .. máu lan đầy trên nền ... bọn người buôn thuốc ấy đấm đá liên tục vào người cô ... cô vẫn còn cảm giác đau, nhưng ko hòan tòan bất tỉnh ...bàn tay còn lại che những mảnh thủy tinh còn lại .. dù nó đã vỡ ... và rồi , một chiếc ghế gỗ giáng thẳng vào mặt cô ... tiếng á thất thanh vang lên, bọn người ấy giật mình và bỏ chạy .. lần này thì thật sự nằm xuống .. tay chân như bất động, đầu nhói đau .. máu cứ chảy liên hồi làm ướt áo ... hơi thở trút nặng như muốn đứt ... cố gắng ... lấy chiếc dt từ trong túi quần ....:

_ Alo, chị nghe em nói ... em là ... là bạn của anh Tuấn , anh Tuấn đang ở sân bay , chị hãy đến đó, nói với anh ấy là Linh ko đến đc .. em ...

Tít tít tít .....


Chiếc đồng hồ trên tay Tuấn rung từng giây nghe dồn dập ...

_ Anh Tuấn !

_ Linh ... ơ sao cô

_ Con bé ấy ko đến đâu .... nó chán anh rồi, nó bảo là anh đi đi .. nó ko đến đâu ..

_ Tôi ko tin !

Tuấn lấy dt và bấm gọi liên tục nhưng ko có người trả lời ...

_Anh thấy chưa, nó ko đến đâu ...

Tuấn quay ngoắt đi và vào trong, đến quầy sóat vé, cậu vẫn còn ngỏanh lại, vẻ mặt nuối tiếc.. những bước nặng nề như ko muốn nhấc lên khỏi nền đất ... chợt, dt rung lên

_Alo, Linh à, bà đang ở đâu thế ? Có nhanh lên ko, sao lúc nào bà cũng chậm chạp thế hả ?

_ Xin lỗi, cậu là bạn của cô bé này đúng ko, cô ấy đang ở bệnh viện, tình trạng rất nghiệm trọng, cậu đến đc ko ...

Chạy thật nhanh ra phía cửa ... mọi thứ như ngừng lại để nhường chỗ cho cậu đi .. rất nhanh , nhanh đến nỗi người ta tưởng như cậu đã biến mất sau 1 tích tắc ... Tuấn thấy Linh, nằm trên chiêc giường trắng, chiếc áo màu trắng ... mọi thứ xung quanh đều trắng, chỉ có dòng máu trên đầu cô là đỏ thẫm ... và mảnh thủy tinh đặt trên bàn bê bết máu ..... nắm chặt lấy bàn tay cô ...

_ Linh, bà làm sao thế này ?


_ Sao ông ko đi đi .. tôi .. tôi xin lỗi ..

_ Bà phải xin lỗi tôi, ko phải bằng lời nói ..

_ Tôi biết làm sao bây giờ , tôi chỉ còn biết nói thôi ...

_ Đừng như thế, bà nói nhanh lên đc ko, sao cứ thở dốc như thế ...

_ Em .. em sẽ ko chết phải ko ? Vì em còn yêu anh mà .. em đã thề khi nào em còn sống em sẽ còn yêu anh, sao bây giờ em còn yêu anh mà em có cảm giác như sắp chết thế này..

_ Nói bậy, sao bà thích nói bậy thế hả ..

_ Anh bỏ cách xưng hô như thế đc ko .. anh à, đừng khóc chứ, Tuấn ko bao giờ đc khóc ...em ghét nước mắt lắm ..

_ Đừng nói nữa, bà ... em sẽ ko làm sao hết .. em đã hứa là sẽ đi với anh mà .. em từng nói em ko bao giờ thất hứa, anh tin em ... em sẽ ko nói dối mà phải ko ..

_ Em nói dối anh đấy ... em luôn luôn thất hứa với người khác .. anh coi như em lừa anh đấy đc ko ?

_ Chẳng lẽ em yêu anh cũng là nói dối ?

_ Giá như em có thể nói dối đc điều đó, giá như em chưa từng yêu anh ...

_ Em còn nhớ có lần em hỏi anh, giữ em và con chuột, anh sẽ chọn ai .. và lúc đó anh đã nói đùa là anh sẽ chọn con chuột .. nhưng bây giờ, anh đổi lại đc ko ... anh chọn em đc ko ? Em ở lại với anh, em cố gắng lên đc ko ... em nói gì đi, đừng im nữa ...

_ Em lạnh quá ..., con chuột .. nó vỡ rồi .. em xin lỗi ... em ko thể đền cho anh con khác ....làm sao bây giờ ?

_ Anh ko cần nó nữa ... anh cần em ... anh ... anh yêu em .. Linh...

Bàn tay rơi ra khỏi tay cậu, nhẹ nhàng và bất ngờ đến đau tim .... và cuối cùng, cô đã nghe đc câu đó ... và cuối cùng ... tình yêu ko còn chỉ đơn phương như cô từng ước ...

Ánh sáng bay lên, ngôi sao sáng tỏ .. chỉ có tình yêu ... làm người ta sống lại .. Tạm biệt !
Nhìn lên bầu trời .. mây xô xát
Nhìn xuống mặt đất .. tình tràn lan

Apple
 

AnhTu

Super V.I.P
:(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)((
Cái này mà giải trí gì, giết người không dao
 

XuanLam

New Member
Trời ơi giết người không dao.:(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)((
 

hlp

New Member
hic..con bé nó ung thư..thì nó ho ra máu chứ sao..truyện nó hay thế làm mình nổi da gà(mỗi lần lạnh hay cảm thấy 1 cái j cảm động..hay hay..thì e lại thế...) truyện hay quá......
 

Huycl2507

New Member
Tình & tiền , chỉ 1 chữ chán , 1 tình yêu đẹp sẽ không có kết thúc tốt:(:(:(:(

Tiền chắc có mang lại hạnh phúc cho bạn ??? Và không có tiền chắc gì bạn đã hạnh phúc :-?:-?:-?:-?:-?
 

hcqp

New Member
Một câu chuyện thật cảm động! Cuộc đời là thế! Tình yêu là thế!... Cảm ơn người Pot bài nhé!
 

AnhTu

Super V.I.P
"Tại sao yêu nhau không đến được với nhau, để giờ đây hai ta phải khổ đau. Tại sao không thể tha thứ cho nhau...một lần"
:(( :(( :((
 
Status
Không mở trả lời sau này.
Top