• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

Nhiệt liệt chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam 20 - 11

Status
Không mở trả lời sau này.

Anhtoitb

New Member
NHIỆT LIỆT CHÀO MỪNG

NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM 20 -11

Tất cả chúng ta, ai cũng đã từng một thời cắp sách tới trường; vẫn còn đó - y nguyên trong trái tim ta những kỷ niệm buồn vui với bạn bè - thầy cô, với sân trường - hoa nắng...

Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20 -11, cùng gửi tới các thấy cô lời chúc mừng và cùng viết về những kỷ niệm của thời cắp sách đến trường.
 

Anhtoitb

New Member
Nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20 -11, em xin gửi tới các thầy cô lời chúc mừng nhiệt liệt, kính chúc các thầy cô sức khỏe và thành đạt, ngày càng đào tạo nhiều những lớp trò giỏi (ít nhất là giỏi như tụi em...)
 

Anhtoitb

New Member
Thưa cô, em sẽ là một cô giáo - không - nhàn - nhã


Chiều hôm qua, cô ghé nhà em chơi. Cô nói với mẹ em: “Cho nó thi sư phạm đi, nhàn nhã, không nặng đầu óc, tha hồ có thời gian chăm sóc gia đình!”

Mười năm trước, chị gái em cũng được học lớp cô. Cô dạy không cần nhìn sách mà vẫn chuẩn từng dấu chấm, dấu phẩy. Những ví dụ, những liên hệ... chị Hà kể lại em thấy trùng khít, dù đã 10 năm! Trí nhớ của cô thật tuyệt vời! Nhưng cô ơi, thời chị em chưa có cừu Dolly, chưa có điện thoại di động. 30 năm qua Bill Gates đã làm thay đổi cả thế giới. Nhưng bài giảng của cô 30 năm qua hầu như không khác một từ. Cô cũng chưa từng lướt web, chưa từng thử đặt chân lên cái xa lộ thông tin vĩ đại Internet.

Và thật buồn khi cô không phải là số ít! Bởi vì trong các bài giảng Địa lý, chúng em chẳng bao giờ được nghe những ví dụ về sóng thần. Trong các tiết Lịch sử, không ai nhắc tới trùm khủng bố Osama Bin Laden. Trong giờ Vật lý không có chuyện công nghệ điện thoại di động, chuyện tàu Thần Châu 6 bay vào vũ trụ... Trường học biến thành một ốc đảo của sự lạc hậu.

Vậy thì cô ơi, nếu làm một giáo viên cập nhập tri thức thì đâu có nhàn!

Thấy em lên mạng, cô bảo em “chát chít nhảm nhí”. Tờ báo H2T có một bài em rất tâm đắc, đưa cho cô, cô không đọc, cô bảo là “báo trẻ con”. Mỗi ngày, nếu cô bỏ chút thời gian để hiểu xem tụi trẻ con của mình đang làm gì, thích gì, đang nói như thế nào?

Hôm nọ bạn Hải chậm đóng học phí. Cô nhắc hai lần rồi cho loa phát thanh đọc tên bạn ấy trước toàn trường. Bạn ấy xấu hổ lắm. Nhưng nếu cô tới chơi nhà bạn ấy thì cô sẽ biết mẹ bạn ấy đang phải chạy thận nhân tạo trong bệnh viện.

Bạn Trà nhuộm tóc hoe hoe và không làm bài tập về nhà. Cô mắng bạn ấy gần hết 1 tiết học. Bạn ấy càng im lặng, cô càng mắng dữ. Cô có biết đêm nào bạn ấy cũng khóc vì ba mẹ bạn ấy sắp bỏ nhau chưa?

Cô nhỉ, làm một giáo viên hiểu học sinh thì đâu có nhàn?

Trong tiết dạy thi giáo viên giỏi cô đã cho tụi em xem phim, đóng kịch, thảo luận nhóm. Tiết học vui quá trời. Bài học hôm đó chúng em vẫn còn nhớ như in. Nhưng cô bảo “mệt lắm”. Cô dạy chúng em rằng Truyện Kiều là một áng văn bất hủ, nhưng cô bỏ nhỏ với bạn bè là chưa đọc hết Truyện Kiều. Cô dạy về Victor Hugo nhưng cô chưa đọc hết Nhà Thờ Đức Bà Pari.

Cô ạ, làm một giáo viên có giờ dạy chất lượng cao thì đâu có nhàn?

Cô ạ, chị em làm bên quảng cáo, ngày nào cũng phải học, ngày nào cũng đọc sách, ngày nào cũng loay hoay tìm một cách diễn đạt mới. Cô nói đùa rằng nghề của chị em là nghề bán chất xám, cô cũng nói đùa rằng nghề giáo viên là nghề bán cháo phổi. Tại sao cháo phổi lại không kèm chất xám?

Có một câu nói rằng: Đào tạo một người đàn ông, chúng ta được một con người. Đào tạo một người phụ nữ chúng ta được một gia đình. Và đào tạo một giáo viên, chúng ta được cả một thế hệ.

Thưa cô, sang năm em vẫn thi sư phạm. Vì em yêu nghề này. Và em sẽ phấn đấu để là một nhà giáo bận rộn, không ngày nào nhàn!
 

Anhtoitb

New Member
Ai hỏi em hoa gì đẹp nhất
Em trả lời : đẹp nhất- hoa sen
Ai hỏi em nghề gì cao quý nhất
Em trả lời là nghề giáo viên
Bởi cô dạy em từ nét chữ đầu tiên
Từ cách nói năng đến những bài toán khó
Những bài văn chưa thành câu thành chữ
Cũng được cô sửa lỗi chấm bài
Và những hôm giá lạnh đến tê người
Vẫn thấy cô miệt mài tới lớp
...
Suốt đời này em chẳng thế nào quên
Kỹ sư tâm hồn - người đó chính là cô!
 

Badamgiak23

Super V.I.P
"Hôm qua em tới trường mẹ dắt tay từng bước,hôm nay mẹ lên nương 1 mình em tới lớp,hương rừng thơm đồi vắng,nước suối trong thầm thì,cọ xòe ô che nắng,dâm mát đường em đi..."

"Ai nâng cánh ước mơ cho em,là thầy cô không quản ngày đêm,ai dạy dỗ chúng em lên người,là thầy cô em yêu quý suốt đời..."

"Khi thầy viết bảng,bụi phấn rơi rơi,có hạt bụi nào,rơi trên bục giảng,có hạt bụi nào,rơi trên tóc thầy..."

"Cô giáo em người xinh xinh,cô hay cười mắt cô long lanh..."


Chúc tất cả các thầy cô những lời chúc tốt đẹp nhất từ tận đáy lòng của đứa học trò nhỏ này !
 

Anhtoitb

New Member
Ấu thơ trong tôi- là kỷ niệm về bạn và cô
>>>>>>>>>>>


Giữa năm lớp 6, lớp tớ có cô giáo dạy Văn mới. Cô tên Hải. Khi cô bước vào lớp, tụi trò nhỏ đều ồ lên thán phục: cô cao lớn như một cầu thủ bóng rổ, đôi vai hơi ngang và mái tóc cắt ngắn khiến cô trông hết sức đặc biệt. Cô viết lên bảng tựa đề bài học mới, rồi chia ô bảng bằng những đường vạch thẳng tắp. Các câu thơ hay, ý nghĩa của chúng được đổ đầy vào những ô vuông, như một trò chơi xếp hình. Những bài học ngắn gọn và vô cùng hứng thú. Giờ học Văn kể từ nay không còn là một cực hình với tớ.

Là con trai, nhưng vì một tật nhỏ ở tim, tớ hơi yếu ớt. Tớ học khá, nhưng thứ hạng của tớ cứ thua nhỏ Linh là do điểm số môn Văn tệ không chịu được. Một hôm, cô Hải bỗng nói: “Bạn nào xung phong đọc diễn cảm bài đọc, cô tính vào điểm kiểm tra miệng!” Nhanh như chớp, nhỏ Linh vụt đưa tay lên. Đứng trước lớp, Linh bắt đầu đọc câu chuyện cổ tích bằng chất giọng thật mê ly. “Tốt lắm, 10 điểm!”- Cô Hải khen ngợi, cho thẳng điểm vào sổ. Mắt tớ hoa lên. Điểm mười môn Văn. Chỉ cần đọc thật to, rõ và diễn cảm thôi sao?

Tớ bắt đầu chú ý đến những bài thơ, những đoạn trích sẽ học. ở nhà, tớ đứng trước gương, gào to bài đọc, lên bổng xuống trầm, tay chân ra điệu bộ thật hấp dẫn. Tuy nhiên, cứ đến tiết Văn, cô Hải hỏi xem ai xung phong lên đọc diễn cảm lấy điểm, thì bao nhiêu nhuệ khí trong tớ mất sạch. Tớ nhìn các bạn lên đọc, kiếm điểm 8, điểm 9 ngon lành mà tiếc rẻ quá chừng. Chỉ cần một cái liếc mắt, nhỏ Linh hiểu cả, nó hích vào be sườn tớ:“Kìa, xung phong đi chứ!”. Đến lần thứ ba bị hích, tớ xung phong lên bảng. Tụi con trai ồ lên. Xưa nay, chỉ có tụi con gái hăng hái kiếm điểm kiểu này thôi. Tớ lê từng bước lên bảng, bìa quyển sách giáo khoa nhâm nhấp mồ hôi. Bài học hôm ấy phân tích một bài thơ về những cây dừa. Tớ nhìn xuống phía dưới, thấy vô số những đôi mắt đen nhánh nhìn tớ đăm đăm. Tớ bắt đầu đọc to câu thơ đầu tiên. Mấy nhỏ con gái phía dưới bụm miệng, cười khúc khích. Nhưng tớ nghĩ: “Mấy điểm cũng được. Nhưng mình sẽ không làm cô thất vọng!” Tới đoạn cây dừa vươn lên từ trong đạn bom, tớ liền ngồi thụp xuống, vươn hai tay lên cao, rồi từ từ đứng dậy. Tới đoạn tả dòng sông, tớ uốn éo thân người. Bàn tay dập dờn làm cá, làm tôm bơi lội. Các bạn lặng đi vì kinh ngạc. Thình lình, tất cả phá lên thành một trận cười rộn rã, vui vẻ. Trái tim yếu ớt của tớ đột nhiên không chịu nổi nữa. Tớ chỉ kịp nhìn thấy chung quanh quay cuồng trước khi ngã lộn từ trên bục gỗ xuống sàn.

Tớ nằm viện Tim khá lâu. Cô Hải và nhỏ Linh ngày nào cũng đến thăm. Cô giáo “bóng rổ” mang tới những quyển sách rất đẹp. Cũng chính cô Hải với nhỏ Linh kêu gọi các bạn trong trường và một số nhà hảo tâm đóng góp tiền, giúp ba má lo chi phí mổ tim cho tớ.

Sau khi bình phục, tớ trở lại lớp học. Thật tuyệt diệu khi được học Văn với cô giáo cao lớn mạnh mẽ mà mình yêu quý, được ngồi cạnh một nhỏ bạn láu lỉnh tinh khôn. Cho đến khi lớn, tớ vẫn hào hứng với những bài văn được đọc diễn cảm. Bởi tớ biết, những giọng nói khiến ta xúc động luôn vang lên từ những trái tim chân thành, tràn ngập yêu thương.

 

Anhtoitb

New Member
Một chút kỷ niệm ngày đi học

Hồi học lớp sáu, trong đám con trai chơi chung, tôi được tín nhiệm giao chức thủ quỹ. Trong nhóm, thằng Hòa cận khiến tôi cáu hơn cả. Lần nào đóng quỹ nó cũng than thở sao nộp tiền nhiều quá. Tôi mang chuyện thằng Hòa keo kiệt kể oang oang trong nhóm. Trên đường đi học về, Hòa cận chặn đường tôi, gầm gừ: “Mày dám nói xấu tao nghe!” Tôi sửng cồ lên: “Mày không phải vậy, hả?”. Thằng bạn lùi lại, nói vừa đủ cho tôi nghe thấy: “Có lúc mày biết tay tao. Đợi đó!”

Một hôm, trái banh của nhóm trúng kẽm gai bị rách. Trưởng nhóm kêu tôi chi tiền quỹ đi mua một trái mới. Tôi đi lòng vòng khắp mấy cửa hàng bán đồ thể thao, toát mồ hôi hột nhận ra có gom hết quỹ cũng không đủ mua một trái, dù loại xoàng nhất.

Chán nản, tôi rẽ hẻm tắt về nhà. Ở một cửa tiệm mới mở, rất đông người chen chúc. Tôi tò mò thò đầu vào. Ở đó, hàng thể thao xuất khẩu còn thừa được đem về bán rẻ. Bên cạnh từng thùng giày dép, quần áo chất đống, có một túi lưới chất đầy những quả banh da, loại mà bọn tôi chỉ mới nhìn thấy trên TV. Tôi hỏi giá, và sướng ù tai: Chỉ có 30 ngàn đồng một quả, bóng hàng hiệu hẳn hoi!

***

Cả nhóm trầm trồ ngắm nghía trái banh, phỏng đoán: “Chắc là mắc dữ lắm!” – Tôi bỗng vọt miệng: “Chứ sao! Hết sạch tiền quỹ rồi đó!” Mọi người gật gù. Riêng Hòa cận gườm gườm ngó qua tôi, tia nhìn khiến tôi chột dạ.

Càng ngày, tôi càng được tín nhiệm, được toàn quyền thu chi. Sau các trận đá banh hay chơi điện tử, cả đám kéo đi ăn chè. Lâu lâu lại đi coi phim. Tôi phát hiện một bí mật nhỏ: Ở một số nơi, nếu mua số lượng nhiều, tôi sẽ được giảm giá. 12 thằng nhóc vào quán ăn chè, tôi chỉ phải trả tiền 10 ly. Vé coi phim mua theo nhóm, tôi được giảm 10%. Khi trình thẻ học sinh, giá lại còn được giảm thêm chút nữa. Cho đến một hôm, đếm lại, tôi bàng hoàng nhận ra số tiền dư đã lên tới 300 ngàn đồng. Giấu riêng món tiền thì tôi không dám. Nhưng nếu nói thật, nhỡ mọi người cho rằng lâu nay tôi lừa dối. Đột nhiên, tôi rơi vô thế kẹt.

Nhóm con trai chuẩn bị tham dự giải đá banh khối sáu. Các bạn đóng tiền để tôi mua giày. Ở cửa tiệm bán hàng xuất khẩu, giá giày chỉ bằng một nửa so với nơi khác. Khi tôi vác giày ra, đột nhiên đụng mặt Hòa cận. Nó ngạc nhiên: “Mày biết chỗ này sao?” Tôi nín thinh. Ông bán hàng vui vẻ trả lời thay: “Khách quen đấy, cậu ấy toàn tới mua đồ cho đội banh!”

Tôi vác túi giày về, lòng nặng trĩu. Bỗng dưng, Hòa cận chạy lên, đề nghị khuân phụ bao giày. Tôi gạt phăng: “Khỏi cần làm bộ. Mày muốn kể gì về tao với các bạn thì kể!” Hòa cận bỗng bật cười: “Tao không nói gì đâu!” Im lặng hồi lâu, tôi mới kể hết với thằng bạn về cái bẫy tai hại tự mình sập vào. Hòa gục gặc: “Ai chẳng có lúc tham tiền. Nhưng tao biết, mày sẽ không làm gì sai!”

Họp nhóm, tôi thông báo đầy đủ mọi khoản thu quỹ và chi xài, nói cả về số tiền dư. Các bạn ngạc nhiên đôi chút, nhưng chẳng ai nghĩ xấu về tôi. Đội bóng lớp tôi giành giải nhất, tiền thưởng lại được giao cho tôi quản lý. Thật thoải mái khi mọi thứ trở nên đơn giản, không có gì phải tính toán khuất tất. Và thật may mắn khi bên tôi có một người sẵn lòng tha thứ, nhẹ nhàng giúp tôi vượt qua chính mình, như cậu bạn thân Hòa cận.
 

Anhtoitb

New Member
Đò đưa câu ví câu hò
Đò thầy chẳng ví chẳng hò ai ơi
Nước sông in áng mây trời
Vàng thu hoa cúc , hạ phơi phượng hồng
Con đò thầy đưa qua sông
Tóc thêm sợi trắng quản công bao ngày
tuổi xanh đến hôm nay
Nếp nhăn trên trán mỗi ngày nhiều hơn!
Trải bao khó nhọc không sờn
Thầy như người mẹ sớm hôm tảo tần
Con sang đò ngập ngừng chân
Đưa đò thầy lại chuyên cần yêu thương
Xa thầy như xa quê hương
Mãi in trong dạ tình thương của thầy
 

Anhtoitb

New Member
Ký ức về thầy

Thầy thường bảo lớp 12 rồi đấy! Gom góp nhiều chưa những kiến thức vào đời!
Ghế nhà trường mười hai năm dài rộng, mười hai năm kiến thức vẫn mênh mông.
Ngưỡng cửa cuộc đời chắn ngang cuộc rong chơi, không thể mãi là dđan` chim non rúc đầu vào cánh mẹ.Vì em hiểu cuộc đời là thế.Bão táp phong ba thử thách cánh chim xanh.
Ngày mai... ngày mai... thầy ơi. khách sang sông biết bao giờ trở lại.Khoảng lặng dòng sông , khoảng lặng mộng mơ! Săp cập bến rồi , ăm ắp những âu loăm ắp vấn vương con đò một thuở.
Lòng nhắc lòng sẽ có ngày trở lại .
Tiếng gọi "Đò ơi" ngân vọng mãi đôi bờ!
 

Anhtoitb

New Member
“Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại”...

... để tôi, để Bạn, để những ai đã xa quãng thời gian đẹp nhất của đời người - tuổi học trò – có thể sống lại những kỷ niệm mà cố tìm kiếm ta vẫn không sao có được.

Tháng 11 khơi gợi trong ta nhiều kỷ niệm. Có lẽ không một ai trong chúng ta lại có thể quên được ngày 20 tháng 11 - ngày Nhà Giáo Việt Nam – ngày tôn vinh, ghi Công những đóng góp to lớn và cả thầm lặng của những Người Cô, Người Thầy đã nhọc lòng cống hiến cho một nền Giáo Dục Việt Nam.


Để thể hiện tấm lòng biết ơn chân thành, xin được gửi đến toàn thể các bạn lời của những ca khúc để mang đến cho các bạn những giai điệu đẹp nhất về người Thầy, góp thêm một cánh hoa PDAVIET.NET vào giữa rừng hoa tri ân trong ngày nhà giáo.


"Về lại trường xưa với bao kỷ niệm
Bóng dáng cô thầy vấn vương không rời.
Một thời tuổi thơ trôi theo cánh phượng
Lời thấy cô vọng mãi
Con nhớ cô thầy dìu dắt con nên người nên con bay khắp phương trời.
Bây giờ con về thăm ngôi trường xưa dạt dào hơn trước.
Con tìm cô thầy sau bao nhiêu năm tóc bạc phơ.
Con về thăm ôi sân trường xưa một thời mơ ước.
Cô thầy đâu rồi, nghe trong tim con vang tiếng cô thầy. "
 

Anhtoitb

New Member
Cánh hoa PDAVIET.NET dâng tặng thầy cô

BÔNG HỒNG TẶNG CÔ

Sáng tác: Trần Quang Huy
Trình bày: Cadillac

Em trồng giàn bông truớc cửa nhà em
Em dành một cây cho cô giáo hiền
Giàn bông lên, đua chen sắc huơng.
Nhưng ngạt ngào thơm là cây bông hồng.

Cây bông hồng, em trồng tặng cô
Cánh hoa hồng tươi như khoe ngày hội
Mát dịu mùi huơng, như tình thuơng mến
Cô dành cho chúng em.
Cây bông hồng, tấm lòng em đó.
Dâng lên tặng cô, đôi tay mẹ hiền
Đôi tay ân cần dịu êm.

Cây bông hồng, em trồng tặng cô
Cánh hoa hồng tươi như khoe ngày hội
Mát dịu mùi huơng, như tình thuơng mến
Cô dành cho chúng em.
Cây bông hồng, tấm lòng em đó.
Dâng lên tặng cô, đôi tay mẹ hiền
Đôi tay ân cần dịu êm
 

Anhtoitb

New Member
Cánh hoa PDAVIET.NET trong rừng hoa tri ân dâng tặng thầy cô

NGƯỜI THẦY

Sáng tác : Nguyễn Nhất Huy

Người thầy vần lặng lẽ đi về sớm trưa
Từng ngày giọt mồ hôi rơi nhẹ trang giấy,
để em đến bên bờ ước mơ
Rồi năm tháng sông dài gió mưa
Cành hoa trắng vẫn lung linh trong vườn xưa

Người thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa
Dòng đời từng ngày qua êm đềm trôi mãi
Chiều trên phố bao người đón đưa
Dòng sông vắng bây giờ gió mưa
Còn ai nhớ, ai quên con đò xưa ....

Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi,
có hay bao mùa lá rơi
Thầy đã đến như muôn ngàn tia nắng,
sáng soi bước em trong cuộc đời
Vẫn nhớ những khi trời mưa rơi
Vẫn chiếc áo xưa choàng đôi vai
Thầy vẫn đi, buồn vui lặng lẽ ...

Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi
Tóc xanh bây giờ đã phai
Thầy vẫn đứng bên sân trường năm ấy
Dõi theo bước em trong cuộc đời
Dẫu đếm hết sao trời đêm nay
Dẫu đếm hết lá mùa thu rơi
Nhưng ngàn năm, làm sao
em đếm hết công ơn người thầy ....

Dẫu đếm hết sao trời đêm nay
Dẫu đếm hết lá mùa thu rơi
Nhưng ngàn năm, làm sao
em đếm hết công ơn người thầy
....
 

Anhtoitb

New Member
Thơ về thấy cô

Thầy Và Chuyến Đò Xưa

Lặng xuôi năm tháng êm trôi
Con đò kể chuyện một thời rất xưa
Rằng người chèo chống đón đưa
Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều

Bay lên tựa những cánh diều
Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên
Rời xa bến nước quên tên
Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười

Giọt sương rơi mặn bên đời
Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông
Mắt thầy mòn mỏi xa trông
Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian...
 

Anhtoitb

New Member
Thơ về thấy cô

Con Với Thầy

Con với thầy
Người dưng nước lã
Con với thầy
Khác nhau thế hệ

Đã nhiều lần tôi tự hỏi mình
Mười mấy ngàn ngày không gặp lại
Những thầy giáo dạy tôi ngày thơ dại
Vẫn bên tôi dằng dặc hành trình

Vẫn theo tôi những lời động viên
Mỗi khi tôi lầm lỡ
Vẫn theo tôi những lời nhắc nhở
Mỗi khi tôi tìm được vinh quang...

Qua buồn vui, qua những thăng trầm
Câu trả lời sáng lên lấp lánh
Với tôi thầy ký thác
Thầy gửi tôi khát vọng người cha

Đường vẫn dài và xa
Thầy giáo cũ đón tôi từng bước!
Từng bước một tôi bước
Với kỷ niệm thầy tôi...
 

Anhtoitb

New Member
Thơ về trường cũ

Nhớ Trường Xưa

Ngó trời xanh thấy chim về chốn cũ
Ta ước mình được trở lại trường xưa
Qua bao năm bên xứ người xa lạ
Trong cô đơn ao ước một ngày về.

Khi vẫn biết người xưa không còn nữa
Và bạn bè mỗi đứa một phương trời
Thầy cô cũ dần rời xa bục giảng
Tôi trở về với kỷ niệm thân thương.

Ôi! Ghế đá ngày nào tôi vẫn đợi
Chắc rêu phong theo dòng chảy cuộc đời
Phượng ủ rũ theo mùa hạ vương vấn
Ve đầu hè khẽ gọi mùa chia tay.

Đôi mắt nai tuổi trăng tròn thuở ấy
Tôi muốn nhìn như những lúc còn thơ
Tiềng guốc đưa dọc hành lang cuối dãy
Mang yêu thương trong buổi mới vào trường.

Tuy tất cả đã lùi vào quá khứ
Với thời gian còn lại được những gì
Nhưng tấm lòng của người con xa xứ
Luôn hướng về trường cũ ở quê hương.

Tôi lặng lẽ gởi vào những câu thơ
Niềm yêu thương êm ái chẳng bến bờ
Nét mực khô lệ chảy dài trên má
Biết bao giờ được trở lại trường xưa.
 

Anhtoitb

New Member
Thơ về thấy cô

Lời Ru Của Thầy

Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu mây
Con sông của mẹ đường cày của cha

Bắt đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em
Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm
Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!

Thầy không ru đủ nghìn câu
Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời
Tuổi thơ em có một thời
Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm

Như ru ánh lửa trong hồn
Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây
Thầy ru hết cả mê say
Mong cho trọn ước mơ đầy của em.

Mẹ ru em ngủ tròn đêm
Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày
Trong em hạt chữ xếp dày
Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm

Từ trong vòm mát ngôi trường
Xin lời ru được dẫn đường em đi
(Con đường thầy ngỡ đôi khi
Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)

Hẳn là thầy cũng già thôi
Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em
Thì dù phấn trắng bảng đen
Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình.
 

Anhtoitb

New Member
Thơ về thấy cô

Dấu Xưa

Con trở về giở lại hành trang kỷ niệm
Thấy lòng mình hổ thẹn biết bao
Đã mấy lần mùa lá gọi lao xao
Con mãi bước vẫn chưa lần tìm lại
Những "dấu xưa" một thời thơ dại
Những hồn nhiên như lá giao mùa...
Con - ba mươi và cuộc sống tranh đua
Thèm níu được thời gian con mười bảy...

Thầy còn nhớ bao bài thơ đã viết
Cho mỗi lần một thế hệ đi qua
Bao tâm huyết một đời chẳng phôi pha
Bao bụi phấn đã nhuốm màu mái tóc
Ba năm ấy chỉ đong bằng một khắc
Xoè bàn tay khẽ chạm - kỷ niệm rơi...
 

Anhtoitb

New Member
Thơ về thấy cô

Con Nhớ Thầy Nhiều!

Con về trường xưa nhớ dáng thầy
Nhớ bài học thầy giảng hôm xưa
Nhớ tóc thầy lẫn với mầu mây
Nhìn bục giảng ngỡ thầy còn đó
Kỷ niệm nào man mác đâu đây
Khi còn trẻ dại con nào biết
Thầy đã dìu dắt con lên người
Cảm ơn thầy - người con yêu quý
Cảm ơn thầy - thầy giáo con yêu
Thầy đem dến tình thương bao la
Không ngại ngần trao cho con tất cả
Lòng thầy mênh mông như biển cả
Ôm chặt con thuyền giữa biển khơi
Con lớn lên từ biển lòng thầy
Con yêu thầy hơn yêu tất cả
Con nhớ thầy, thầy có biết không?
 

Anhtoitb

New Member
Trường Cũ

Đã lâu rồi không về thăm trường cũ
Nhớ hàng cây nhớ ghế đá thân thương
Nhớ thầy cô nhớ những buổi tan trường
Nhớ lớp học ôi vô vàn thương nhớ
Thời gian ơi xin hãy quay trở lại
Mang em về kỷ niệm dấu yêu
Ngồi nơi đây mà nhớ lại bao điều
Thầy cô đã mở đường em tiếp bước
Ngày hôm nay những gì em có được
Nhờ thầy cô vun đắp kiến thức em
Thầy trồng cây cho bóng mát sau này
Cô ươm trái cho vườn xanh tươi mãi
Ngày xưa ơi nhớ những ngày thơ dại
Vẫn có thầy và bạn mãi bên ta.
 
Status
Không mở trả lời sau này.
Top