• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

NHỮNG BỨC THƯ - THƠ TÌNH HAY!!!

Anhtoitb

New Member
Bước một bước sao nghe sầu kiếp trước
Ngoãnh mặt nhìn giòng lệ bổng rơi rơi
Nghe hồn ai chợt trống trãi bơ vơ
Chậm một bước nên chỉ còn duyên hẹn ước
Thêm một bước chân chùng như lạc lối
Trong lòng nghe sao trĩu nặng ngàn cân
Bước đi rồi sao vẫn thấy phân vân
Duyên phận ấy lẽ nào không thay đổi...
 

Anhtoitb

New Member
Trong mênh mông giọt lệ cứ buồn rơi
Em không hiểu mình đã cười hay khóc
Tình vẫn thức vẫn âu sầu trằn trọc
Tim run lên lòng nhức nhói tim đau

Chỉ còn là nỗi nhớ trong mỗi đêm thâu
Trong ánh lửa nồng nàn giờ tàn lụi
Em chỉ biết rằng mình không hề nói dối
Cũng không hề có lỗi với riêng anh

Chỉ còn là nỗi nhớ mong manh
Đêm lạnh lẽo cho lòng em se lại
Gió vẫn nức nở từng cơn trống trải
Bao lâu rồi em chưa thấy lại trường xưa

Em vẫn âm thầm đi dưới cơn mưa
Lòng nặng trĩu một mảnh tình khép lại
Em biết tình yêu chỉ còn là hư ảo
Cả mây trời còn lại nước mắt rơi...
 

Anhtoitb

New Member
Em buồn lòng vẫn âm thầm
Mong manh một giọt nắng hồng mùa thu
Bơ vơ trong gió sương mù
Đứng nhìn trời đất mịt mù khói sương
Người về sao chẳng vấn vương
Chút tình đã gửi đoạn đường đã trao
Người ơi sao nỡ quên lời
Để ai đơn chiếc bồi hồi nhớ thương
 

Anhtoitb

New Member
Chiều Buồn Tháng tám

Em yêu !

Và thế đó, qua rồi những ngày tháng tám, tháng tám cho mơ non, cho chân đan rất nhẹ, cho hồn rưng rưng chín đỏ yêu thương, tháng tám tròn trăng mưa giăng trên môi mắt, tháng tám đốt cháy, tháng tám mơ say và tháng tám mang vết thương đời diễm ảo

Một chiều mênh mông buồn, gió buồn từng cánh mỏng, biển buồn ngàn sóng đưa và anh, một hồn mưa gió đổ, có gì đó qua đi, hụt hẫng rơi cuối một chiều sâu, có gì hiện hữu giữa cõi đời hư ảo nầy có gì không hả em hay năm tháng chỉ là vết thương đời

Ngày đi, đêm đến, tháng năm qua, tình yêu chỉ là gió xanh xao bay qua đời người mà anh như chiếc lá thu phai quay quay giữa dòng thu phong đó, một lần nhìn lại để nghe nhói đau vỗ về, nói gì, chia những gì bây giờ nhỉ. Vẫn, mãi quãng thinh không trầm mặc nầy, đã bao lần chấp nhận triều dâng, đón sóng vỗ từng nhánh hư hao thế sao chiều nay, hồn chùng xuống như cung đàn lỗi điệu, thèm một vòng tay, thèm môi hôn giông gió

Còn gì trong chiều nay có chăng tiếng thở dài miên viễn, chút gió mưa thật khẽ giữa hồn đã quá đủ khơi dậy nỗi đớn đau mù lòa, tại sao tình yêu đến, đến làm chi giữa vụn vỡ cõi đời, trăng sao ơi thả làm chi nhửng ánh vàng diệu vợi cho điên mê mặt nước trùng xa, tình yêu thật gần như ngủ ngoan trong tầm tay nhưng ngàn xa cánh mỏi, anh đi bằng những bước mộng du, đi để nhận lấy một ngày không xa nào đó một thương tích ngọt ngào dấu yêu

Anh đã đón nhận với đam mê, với cuồng si nghiệt ngã, ngày mai chỉ là chuỗi mịt mờ hư ảo, ngày mai là mưa giăng kín nẻo yêu thương, yêu đi, yêu bất chấp dòng đời, yêu cho một ngày xuôi xuống thôi luyến tiếc đam mê, yêu cho ngàn sau còn thèm gọi tên nhau

Những nhói đau xin một lần lắng đọng, môi gượng cười đi có hề chi dòng lệ máu tâm can, ngủ đi, ngủ mãi những đốt cháy, những thèm khát có nhau, vẫn chung một ngày, vẫn chia cùng nhật nguyệt nhưng mỗi yêu thương tiềm ẩn đớn đau riêng, nỗi xót triều dâng hôm nay mang tên em, mà anh bước vào hồn bằng những bước nhẹ nhàng tàn phá, bằng từng bước nồng nàn yêu đương

Có lẽ, chẳng bao giờ em đọc những dòng chữ nầy đâu, anh chỉ muốn mang nụ cười đến chia cùng em thế nhưng em ơi, chiều nay nụ cười bỏ anh đi xa tít cõi nào, chỉ còn lại lời thầm gọi vô âm, còn lại chút nghẹn ngào trôi theo dòng nước mắt, chảy đi, trôi đi, những mong sao tìm gặp cuối đường mơ chút yên bình hư ảo, cho hồn run từng nhịp hư hao, biết không !

Nhớ thương như vượt qua ý niệm về thương nhớ, nghe đau đau, nghe vỡ tung giữa dòng mộng mị mù loà, làm sao em biết anh thèm lắm một vòng tay, một lần thôi nhìn tóc ngả trên vai, có mơ, có ước nhiều lắm không hả em, nơi xa xa đó, chẳng bao giờ em biết hồn anh đau, chẳng bao giờ em biết thương đau giữa hồn anh giông gió, mà biết để làm gì, ta quen nhau, đến với nhau qua nụ cười. Thôi, ngủ yên đi nỗi xót cho ta còn tìm thấy nụ cười dù gượng gạo chia nhau

Như một chia sẻ giữa hư không, thêm một lần ngồi đây ghi lại từng cảm nghĩ giữa chiều trang rộng cô miên, nghĩ đến những nụ cười ngày qua rồi tìm gặp ở đó chút mật ngọt cõi đời, nghĩ xa hơn hôm nay, lại tìm thấy trong vòng tay nghìn hụt hẫng, giữa em và anh có bao nhiêu ngăn cách, anh đã buồn, buồn nhiều lắm em biết không, tiếng yêu em trao thật dễ thương, tinh khiết của lần đầu biết đến yêu thương, lời yêu anh ngỏ đã rơi theo nước mắt, như một lời tự thú buồn tênh

Bây giờ mưa giữa đời nhau, trầm buồn hay nức nỡ theo từng tiếng nấc nghẹn dâng nhanh, nước mắt nhau như triều dâng, nỗi buồn như đêm đen vây quanh, xa nhau, mất nhau thật rồi sao, cuộc đời với thật nhiều khắc nghiệt, tình yêu có là gạch nối giữa khác biệt dòng đời ?

Từ một ngày xa lắc anh đã biết, biết đôi tay thừa không giữ được ước mơ. Nhớ, thương rồi thầm kín như con ốc mượn hồn, em là hồn và anh chỉ là chiếc vỏ khô cằn đó, là gánh nặng mang giữa dòng đời, biết nói gì, chia nhau những gì bây giờ nhỉ, ngày cất tiếng yêu thương đã miên man nước mắt, đã bao lâu chôn kín ngỏ làm chi cho đời thêm ngỡ ngàng, đau thương

Một đêm trăng thật sáng, một đêm bên nhau níu kéo từng phút giây như sợ ngày đến sẻ không còn thấy nhau, từng nụ hôn nồng cháy mang ít nhiều giông bão nụ hôn cuối trao nhau. muốn nói thật nhiều nhưng ngôn từ vô nghĩa; giữa thinh không hôm nay, giữa lặng yên sau nầy liệu chúng ta còn cảm nhận được nhau chăng trong lũng nhớ trùng trùng lưu ảnh

Muốn gởi hồn vào vần thơ như những ngày miên man thương nhớ thế mà hôm nay, những cảm xúc không mù chân luyến nhớ, những xúc cảm dường hóa thạch trong tâm, nặng thật nặng sầu mang, còn những tiếng thở dài tiếp nối gởi theo mây ngàn bay, bay đi, bay mãi về phương ấy nhắn dùm ta đôi lời nhớ thương, đau !

Lời đâu cho tháng chín, có gì đâu ngoài xa xót cô miên, hồn gánh mãi những niềm đau dã thú, không âm vang, không hoang đường mộng mị, thời gian trôi trên từng tiếng thở dài, đừng khóc nửa tháng tám yêu thương, đừng trở giấc những ngày đầu tháng chín cho ta tìm thấy dù vu vơ nghĩa yên bình

Tháng chín đến bằng dãi nắng ngả dài ngoài khung cửa, những hạt nắng ngày nào đỏ ước mơ, có gì đó xanh xao chờ đợi, có gì đó gãy đổ hư vô, không là gì cả những nhói đau và không là gì cả những lời tự dối, như dòng sông từ bỏ phù sa, như mây ngàn ngừng trôi buông gió thoảng, buồn thật đầy ôm không hết trong vòng tay, tháng chín đến trong ngất lịm, men từ biệt còn chếch choáng thương đau, uống đi những chén đắng đời người, có gì tồn tại mãi không nhỉ sao tầm tay xa cách vạn tình ngâu

Tháng chín, môi hửng hờ khép lại, bao yêu thương không ngỏ được thành lời, những mong ngủ vùi ở một góc lãng quên đời để đừng bao giờ biết, hồn vẫn, mãi rực lửa yêu đương

Tháng tám ơi, cho ta gởi lời chào, cho ta được một lần ghì thật chặt dấu thời gian, ngất lịm !
 

Anhtoitb

New Member
Viết cho em!

*_^ Hải Phòng một ngày buồn như con chuồn chuồn, tháng chán như con cá rán, năm đen như con mèo hen. Em yêu dấu, người em như cái đấu, tóc em xù như lông gấu, tuy em hơi cá sấu nhưng anh vẫn yêu em nung nấu. Ðêm nay trăng cao tít mít, anh ngồi cong đít viết thư cho em, không gian bốn bề im ắng chỉ có tiếng ếch kêu và âm thanh như tiếng đàn violon du dương nhẹ nhàng của đàn muỗi đang vây quanh anh. Em có biết rằng anh nhớ em nhiều lắm không? Anh ăn không ngon nhưng ngủ như điên, anh đi giầy quên đi tất, ăn sáng quên đánh răng, anh dùng xăng vo gạo, anh khờ khạo cũng chỉ vì yêu em đó.

Khổ thân anh khi chúng bạn toàn là những đứa không có nhà phải ở trong biệt thự, không có xe đạp mà phải ngồi lăncuđơ, không có tiền mà phải xài card.

Anh thì cái gì cũng có chỉ không có mỗi tiền. Anh xin tình nguyện dâng hiến cho em tấm thân trong trắng như tờ giấy than của anh cho em. Tấm thân của anh tuy đang mang trong người hai dòng máu nhưng vẫn còn là hàng xài được một số thứ. Anh chỉ muốn những gì của em là của anh và những gì của anh là của riêng, ủa nhầm là của chung. Em có biết rằng anh yêu em từ khi anh thấy em lon ton như con chó con cùng mấy đứa bạn cùng là lũ quỷ cái đánh 1 thằng bạn nhỏ xíu. Anh sẽ làm tất cả để cho em vui.

Ranh ngôn có câu : "Không có việc gì khó, chỉ sợ tiền không nhiều, đào cống và lấp bể, cố làm cũng thành không". Em đừng buồn vì những lời bạn anh nói nhé, nó nói em :" Nhìn xa cứ tưởng Thúy Kiều, lại gần mới biết người yêu Chí Phèo". Anh đau lắm nhưng không sao - bôi cao sẽ khỏi , không khỏi ăn tỏi sẽ hết, không hết cho chết là vừa. Về nhà anh không nuốt trôi cơm cố gắng lắm mới chỉ có 6 bát phở. Một lần và mãi mãi anh muốn nói với em rằng anh yêu em như que kem mút dở, như dưa bở với đường, như lọ tương ngâm cà pháo, như con báo với cánh rừng, như muối vừng với lạc, như lão Hạc với con chó vàng ...

Thôi mệt quá rồi anh đành phanh bút ở đây. Chào em và yêu em nhiều, chúc em gặp nhiều ác mộng, khi đó anh sẽ xuất hiện để cùng em chạy trốn!

Hôn và nhớ em nhiều!
 
Chỉnh sửa cuối:

Anhtoitb

New Member
Vài dòng này là những gì anh muốn nói với em từ rất lâu, nhưng...chỉ biết viết lên đây ....
Tình yêu đẹp nhầt là mối tình đầu phải không em. Cuộc tình đầu tiên của chúng mình đẹp như trong những vần thơ mà em đã từng đọc anh nghe. Anh không nhớ rõ từng vần, từng chữ, nhưng vẫn con đây cái cảm giác êm dịu khi mỗi đêm được cùng người mình yêu cùng mơ về một nơi nào đó chỉ có anh và em.
Và cuối cùng thì cũng chỉ là những giấc mơ...
Thật ra chúng ta không nên có sự bắt đầu này, nhưng trách ai được trong những chuyện yêu đương của tuổi trẻ, và khi biết đau thì đã không quá muộn màng. Mối tình trên net, nói ra thì thật khó hiểu. Nhiều người cho là không thực, những người khác lạ khuyên là sẽ không có kết quả, lại còn hỏi là "Sao mà dại quá"...
Từ ngày đầu tiên anh đã có suy nghĩ này rồi. Nhưng vì sợ em buồn nên đành chôn kín vào trong đáy lòng, mặc cho ra sao thì ra.
Khoảng thời gian mới quen biết đuợc em dù rất ngắn, nhưng cảm giác đợi chờ đêm cho tới ngày, rồi lại ngày qua ngày để được môt lần thấy em online, để lại được đọc những thông điệp không dấu, những lời nói ấp ủ một tình cảm. Những dòng chữ đem lại một niềm vui khó tả, lại có một chút lo sợ , một chút phân vân. Lo rằng em lại bỏ đi, sợ rằng không thế tìm lại đuợc cái cảm giác đó.
Lần đầu tiên nói phone với em cũng thật buồn cuời. Cả hai chỉ biết ấp úng vài câu xã giao, lời nói cứ vang vang trong đầu mà không thành tiệng Vậy mà cứ mong cho đôi bên đừng hang up. Tình yêu đầu tiên mà phải không, ai lại không vậy. Ai lại không e ngại, lo sợ , mong chờ.
Sau đó là những năm tháng hạnh phúc. Tình cảm xây đắp theo thời gian. Lúc có nhau thi mong cho thời gian ngừng trôi, lúc một mình thi uớc gì mình lại có nhau. Có đôi lúc em giận lẫy, giận yêu, làm anh bối rối, chẳng biết giải thích thế nào, năn nỉ thế nào... Mình đã hứa hẹn thật nhiều, uớc muốn thật nhiều. Anh không biết từ lúc nào anh trở nên yếu đuối, anh rất cần em. Mối lo sợ ban đầu không bao giờ quên đuợc trong anh, nó như hiện ra rõ hơn mỗi khi anh không thế lo cho em đuợc lúc em bệnh. Những lúc đó, anh chỉ biết cầu xin phép lạ cho anh đuợc ở ngay bên cạnh em, cầu xin ơn trên che chở cho em.
Và điều không muốn cuối cùng cũng đến. Anh không thể thắng được nỗi lo sợ đó. Anh xa em với mong muốn hai ta có một cuộc sống mới, tìm được tình cảm thực sư. Thật đau khi anh không thế tìm đuợc tới em. Thật đau khi không thế nói cho em biết vì sao. Anh như một người thật xấu, thậc ác, một nguời gian dối.
Lúc đó anh không biết là mình đã làm đúng hay sai nữa. Anh nghĩ là mình có thể quên được nhau dễ dàng. Nhưng rồi một năm, hai năm, trong những lần được gọi cho em hiếm hoi đó, anh vẫn cảm nhận ra tình cảm của em; cảm nhận ra được em đang cô" gắng che đậy nó.
Anh không muốn!
Em trách anh thật nhiều tuy em không nói. Anh cũng khóc thật nhiều, tuy không một giọt nước mắt. Anh như một kẻ vô dụng, một người thất hứa. Anh không đùa vui với tình cảm của em, nhưng anh không biết trân trọng nó.
Anh không muốn!
" An empty street, an empty house, a hoe inside my heart..
I wonder how, i wonder why, i wonder where they are,
The days we had, the song we sang together..."
Mỗi đêm, anh nghe bản nhạc em thuờng hay mở, đọc lại những lá thư, và ôm trong lòng bức hình của em.
" in my heart you were the only"...
 

Anhtoitb

New Member
Trong đêm khuya lặng lẽ, từ đâu vọng đến bài nhạc Unchained Melody, bài nhạc mà em đã từng thích nghe nhất mỗi khi nhớ đến anh. Bất chợt nỗi nhớ về anh dâng tràn trong lòng em, vẫn xao xuyến với một chút đau đớn, cay đắng như năm năm về trước. Em có lẽ thật đa cảm quá, phải không anh? Bây giờ anh đang ở đâu, đang làm gì ? Anh có một chút thời gian nào trong cuộc sống gia đình bận rộn mà nghĩ về em không, dù chỉ một giây phút nào đó ???!!!
Thấm thoát thời gian trôi qua thật nhanh, chúng ta đã làm bạn của nhau hơn 10 năm rồi nhỉ. Nghĩ đến đây, em chợt giật mình, 10 năm, con số thật không phải là ít. Vậy là đã 10 năm rồi.
Em đã luôn tự hỏi, anh không đẹp trai, học hành cũng chỉ hơn trung bình mà thôi. Thế nhưng tại sao lại có nhiều người con gái yêu anh đến thế, mà trong đó lại còn có cả em nữa. Em đã nhớ đến anh bao ngày bao đêm, nhớ với một nỗi xao xuyến, day dứt đến đau đớn cả tâm hồn. Em đã sống như vậy trong suốt năm lớp 12, rồi cả năm 1 đại học. Em đã chứng kiến lần lượt từng người con gái, từng mối tình đi qua của anh. Chứng kiến cả tình cảm của anh đối với người bạn gái thân của em, khi mà em lại trở thành cầu nối cho hai người, nơi hai người tâm sự mỗi khi giận hờn, cãi cọ nhau. Nhưng em đã chẳng cầu mong em sẽ là một trong những người bạn gái ấy của anh để rồi sau đó lại chia tay mỗi người một ngã. Có lẽ em đã chọn con đường ít đau khổ nhất nhưng lại được ở bên anh, đó là trở thành người bạn thân của anh, trở thành nơi mà anh có thể đến để tâm sự, để trút vơi đi những nỗi đau khổ từ những mối tình, nơi anh có thể đến trong những lúc xỉn vì những buồn phiền, thất bại trong cuộc sống. Tuy em không thể đưa ra cho anh những lời khuyên, những lời mà thật sự em cũng đã không thể tự đưa ra được cho chính bản thân mình.
Em biết là anh đã cảm nhận được rằng em yêu anh và em cũng biết là anh không yêu em, đã và cũng sẽ không bao giờ yêu em cả . Em chỉ là một đứa con gái thật dại dột luôn nhìn theo hình bóng của anh mà thôi, phải không anh ? Em đã từng nói, em hi vọng em luôn mãi mãi có thể là ngừơi bạn tri kỉ của anh, là người anh có thể chia sẻ những tâm sự của anh, là người luôn âm thầm ủng hộ anh trong cuộc sống.
Bây giờ anh đã có gia đình riêng, em cũng có người rất yêu em và muốn chia sẻ cuộc sống với em. Có lẽ là em tham lam. Cũng có lẽ là em thật không phải với người yêu em. Nhưng em hi vọng em vẫn sẽ mãi là người bạn tri kỉ của anh, mối tình đầu của em ...
 

Anhtoitb

New Member
Vậy là đã 1 năm em ra đi, chạy trốn cuộc tình đầu đầy nước mắt và thương đau của mình. Nhiều lúc em giật mình khóc trong mơ khi gặp lại những hình ảnh ngày xưa mà em tự nhủ rằng không bao giờ được nhớ đến nữa. Ngày đó khi em còn là 1 cô bé ngây thơ, anh đã đến và thắp sáng trong em những tình cảm trong vắt như pha lê, ngọt ngào không bao giờ quên. 2 năm có anh trong vòng tay, 2 năm anh thực sự thuộc về em, em hạnh phúc như cô công chúa trong truyện cổ tích. Và để rồi anh đột ngột thay đổi vì một người con gái khác, anh đối xử với em thật lạnh lùng và độc ác. Anh đi nói xấu em hết người này đến người khác và gán cho em những tội lỗi khủng khiếp như thể anh đang là một nạn nhân đáng thương cần được che chở. Mọi nỗ lực cố gắng của em cũng không thể làm anh thay đổi, em không còn là chính em nữa, cứ chạy theo khóc lóc van xin anh một mối tình tuyệt vọng.... Anh đột ngột trở về nhưng em không nhận ra rằng trong mắt anh có điều gì đó dối trá, anh tỏ ra thương yêu em và muốn chuộc lỗi ngày xưa. Em đã qúa ngây thơ và chấp nhận anh để rồi niềm tin ấy vụt tắt như một ngôi sao băng lóe ngang qua bầu trời mỗi đêm khi em cầu nguyện anh quay về. Anh lừa dối em hết lần này đến lần khác, tiền bạc, xe cộ của em anh đều giữ và không bao giờ những thứ đó quay lại với em, anh còn bắt em nói dối gia đình để lấy tiền cho anh làm việc xấu, vậy mà em ngây thơ, dại dột nghe theo anh. Đến khi em không còn gì để anh lợi dụng cho những cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng của mình, anh lại một lần nữa quay mặt đi. Em ốm suốt một thời gian dài, tưởng như không gượng dậy nổi, niềm tin mong manh của em vào cuộc sống cũng bị anh bóp nát. Em xin bảo lưu kết qủa học đại học 1 kì vì không thể đến lớp với tâm trạng hỗn loạn như ngày đó. Gia đình em thực sự lo lắng, mẹ em gầy rạc người đi khi thấy hình ảnh tiều tụy của em, 19 tuổi - lần đầu tiên em gặp một nỗi đau qúa lớn... Một năm sau, mẹ đưa em đi du học để em có thể quên đi những ngày xưa đau khổ đó. Cho tới giơ` em vẫn không hiểu tại sao ngày đó em lại si tình đến vậy? Mà cũng chẳng trách được, mối tình đầu phải không anh? Em đi một năm, anh xuống nhà tạ lỗi cùng cha mẹ em, mong họ tha thứ cho anh và cho anh 1 cơ hội đễ chờ đợi em quay về. Em biết anh đã cố gắng trong thời gian qua, anh đã thay đổi rất nhiều từ ngày em ra đi, từ ngày anh có nhận ra em quan trọng đến khi nào với anh, anh hối hận, khóc lóc, van xin em tha thứ, nhưng với em tất cả đều qúa muộn. Đôi lúc nghĩ về anh em có cảm giác rất xót xa nhưng nghĩ lại đến những chuyện ngày xưa, cảm giác xót xa ấy trong em biến thành nỗi căm hận. Giờ đây, đón Tết 1 mình lần đầu tiên trong 21 năm nơi xa, cảm giác nhớ gia đình quay quắt trong em, nhưng em chưa bao giờ nhớ đến anh, dù chỉ 1 lần. Tất cả những gì của ngày xưa em đã đem đốt thành đóng tro tàn trước khi em ra đi. Và em biết rằng dù rằng sau này em có quen ai đi nữa nhưng cái cảm giác ngây thơ trong sáng của tình yêu đầu đời em chẳng bao giờ tìm lại được, nhưng em cũng biết rằng hình ảnh của anh trong em bây giờ chỉ còn là một đóng tro tàn, tàn phai mãi mãi ....
 

Anhtoitb

New Member
TÌNH TA

Mình quen nhau từ thuở xưa bé dại
Ô che đầu hai đứa ngại chi đâu
Anh còn vái trời xin chóng mưa mau
Ngày ươm nắng em tôi thôi ướt áo

Tuổi ấu thơ ,hồn nhiên như cỏ lá
Níu tay anh , em phụng phịu đòi quà
Gói ô mai hay là kẹo mạch nha
Gì cũng được , của anh ...là em thích

Rồi một ngày , anh bỏ em ...đi biệt
Xa muôn trùng ...xa cả một đại dương
Em tập tành vần thơ vụng chữ "thương"
Rồi chống chế thương anh trai mình đấy

Thơ chất chồng , thơ cứ dài ra mãi
Từ nhớ thương giờ quen thuộc vành môi
Nghe mưa rơi lại nghĩ đến xa xôi
Lòng hỏi lòng hay là ...yêu rồi đó

Để một hôm hây hây đôi má đỏ
Thư anh đề tặng em đấy ... người tình
Đóa hoa hồng anh họa thật là xinh
Dòng tin nhắn ..đợi anh về em nhé

Chuyện tình mình đẹp như là tranh vẽ
Tựa nụ hồng tươi thắm giữa lá xanh
Em bây giờ đã lớn phải không anh
Anh bây giờ đâu là anh trai nhỉ

Anh ơi anh kề bên em thủ thỉ
Anh là gì em nói khẽ anh nghe
Thôi không thèm em đổi ý rồi nè
Anh phải biết nếu không thì ...em giận
 

Anhtoitb

New Member
Hòa hai vào một


Em đã tìm anh giữa nẻo khơi
Giữa ngàn sóng gió giữa mưa rơi
Giữa ngày đông lạnh sương giăng trắng
Để được bên nhau suốt một đời

Đã gặp anh rồi nên hạ dịu
Phượng hồng he hé nụ hoa xinh
Hai trái tim non hòa nhịp đập
Em vui nắn nót mãi thơ tình

Ngày ấy nếu mình quay ngược hướng
Làm sao em với được bàn tay
Khẽ chạm vào anh tình bỡ ngỡ
Hòa hai vào một ...một mà hai
 

Anhtoitb

New Member
NỢ _DUYÊN

Trời trưa ươm nắng nón che nghiêng
Xinh xắn là em , dáng thật hiền
Thướt tha áo trắng trinh nguyên quá
Em khiến lòng anh phải đảo điên


Xin lỗi tại em , anh lụy phiền
Phải đâu đỏng đảnh em làm duyên
Bố Mẹ sinh sao , em để thế
Môi cười hoa nở , lúm đồng tiền

Bão lòng nổi sóng , anh chao nghiêng
Mộng ước tình ta kết nợ duyên
Anh về thưa Bố Mẹ anh nhé
Em hứa gật đầu trao trái tim

Một nửa cuộc đời mãi kiếm tìm
Gặp rồi se thắm mối lương duyên
Bão to gió lớn ngàn giông tố
Hai đứa chung nhau một chuyến thuyền

Từ nay thôi nhé những sầu riêng
Xóa hết tro tàn sạch trái tim
Tim anh chỉ có mình em đấy
Chớ để cho em khóc muộn phiền
 

Anhtoitb

New Member
NHỚ NGƯỜI DƯNG

Thơ viết ngập ngừng...thơ còn bối rối
Câu yêu thương e ấp mãi vành môi
Dẫu nỗi nhớ rủ nhau về giăng lối
Em vẫn giã vờ...anh ấy người dưng

Là người dưng...Có đâu nào quen biết
Nhớ làm chi....Nỗi nhớ chớ quẩn quanh
Trả người dưng ánh mắt nhìn tha thiết
Cả câu chào và tiếng gọi Em _Anh

Đêm học bài....Người dưng ơi đừng chớ
Cười với em trong trang vở học trò
Xao xuyến lắm trái tim em bỡ ngỡ
Chả học hành...em lại tập mộng mơ

Không phấn son mà hây hây má đỏ
Không khói tình sao vương mắt em cay
Lòng dặn lòng...Anh người dưng khác họ
Nhớ làm chi...Nhỡ biết ...Bố Mẹ rầy

Cớ sao mà trái tim non là lạ
Chả nghe lời tim cứ mãi lang thang
Người dưng ơi thôi đừng mà đày đọa
Em cúi đầu... Dạ thưa đúng..Xin vâng


Lời ngỏ thật lòng...Tình yêu lên tiếng
Khẽ khàng thôi...Em ngượng lắm...Tình ơi
Em yêu ai...Anh người dưng mang kiếng
Không họ hàng mà nhớ lắm....Người ơi...
 

Anhtoitb

New Member
HAI PHƯƠNG TRỜI

Cô bé ơi sao mà thương mà nhớ
Người ta ơi sao mà luyến mà vương
Tình xa cách nên tình hoài trắc trở
Hai phương trời nỗi nhớ cứ bình phương

Em bên nầy thuỷ triều đang dần xuống
Anh bên kia con nước chắc trào dâng
Em chiều buông , đêm nghiêng mình phủ lối
Giọt sương tan , anh chào nắng hiên sân

Cà phê sáng anh nhâm nhi giọt đắng
Ly chanh đường tối em ngọt lịm môi
Anh nhớ em sớm đến trường áo trắng
Em thương anh chìm giấc ngủ đơn côi

Anh xứ người mãi ngược xuôi vất vả
Em quê nhà ray rức trái tim non
Cùng ráng học để thành tài anh nhá
Có mảnh bằng mình góp gạo cơm chung

Hai phương trời vẽ vời mơ mộng ước
Ngày đoàn viên hai đứa được trùng phùng
Hai phương trời xin hòa chung nhịp thở
Để một ngày hai đứa sóng đôi cùng
 

Anhtoitb

New Member
ĐÔI BÀN TAY EM

Đôi bàn tay
Tuổi học trò con gái
Mãi suốt ngày nắn nót viết vần thơ
Đôi bàn tay lược chảy tóc huyền mơ
Cầm chiếc gương nghiêng đầu soi mắt biếc

Đôi tay ấy
Một ngày đeo nhẫn ngọc
Bước theo chồng trong ngày lễ vu quy
Đêm không còn thao thức học bài thi
Mà đôi tay tập đưa nôi con ngủ

Thật dịu dàng
Tay kéo chăn ấp ủ
Để cho chồng say giấc mộng đêm đêm
Đôi tay em với mười ngón thon mềm
Biết vào bếp thổi nồi cơm kho cá

Hỏi đôi tay
Có buồn không ... vất vả
Không đâu mà ,hai đứa nguyện bạc đầu
Mãi một đời tình gắn bó cùng nhau
Thì có chi đâu , nhọc nhằn đôi chút

Đôi bàn tay sẽ vun trồng hạnh phúc
Cho vườn yêu đôi lứa mãi hương hoa ...
 

Anhtoitb

New Member
Nét son hồng trong thơ em


Anh có cần không một vòng tay
Đêm huyền mờ ảo suối tóc mây
Bờ môi em mọng tình em ấm
Yêu suốt kiếp đời chẳng đổi thay

Tháng bảy ngày rằm trăng trốn mất
Để nhường giọt lệ khóc mưa ngâu
Gối chăn đơn chiếc , đời cô quạnh
Bên nớ anh buồn , tội chi đâu

Em gửi cho anh bài thơ Nhớ
Nghiêng nghiêng mực tím nét son hồng
Mặc gió mưa về ngoài khung cửa
Nụ hôn em sưởi có ấm nồng

Chìm giấc chiêm bao tình mộng mị
Có con bướm trắng lạc chốn nầy
Cớ sao bướm cứ vờn quanh mãi
Cho má em hồng ửng hây hây
 

Anhtoitb

New Member
Lời thề cỏ may
Phạm Công Trứ

Làm sao quên được tuổi thơ
Tuổi vàng, tuổi ngọc - Tôi ngờ lời ai

Thuở ấy tôi mới lên mười
Còn em lên bảy theo tôi cả ngày
Quần em dệt kín bông may
Áo tôi cúc đứt, mực dây tím bầm
Tuổi thơ chân đất đầu trần
Từ trong lấm láp em thầm lớn lên
Bây giờ em xinh đẹp là em
Em ra thành phố dần quên một thời
Về quê ăn tết vừa rồi
Em tôi áo chẽn, em tôi quần bò
Gặp tôi em hỏi hững hờ
"Anh chưa lấy vợ còn chờ đợi ai?"

Em đi để lại chuỗi cười
Trong tôi vỡ một khoảng trời pha lê
Trăng vàng đêm ấy bờ đê
Có người ngồi gỡ lời thề cỏ may.
 

Anhtoitb

New Member
Diêm
Nguyễn Kim Anh

Có người ví tình yêu như vỏ với que diêm
Nhưng em không nghĩ thế
Bởi que diêm chỉ một lần sáng loé
Còn vỏ bao làm cháy đến trăm lần

Em không thể là phần sẫm nơi vỏ kia
Để làm sáng
Rồi đốt lịm đời những que diêm mỏng mảnh
Nơi hết lần này đến lần sau lấp lánh
Rất đa tình rồi phụ bạc như không

Nhưng em sẵn sàng làm chiếc que
Dám đốt cả trái tim diêm sinh bé xíu
Cháy đến tận cùng của thân tăm trắng trẻo
Dù kiếp tàn nhưng hiểu: đã được yêu!

Dẫu cho anh có tham đến bao nhiêu
Và sau những cuộc tình chỉ dăm ba vết xước
Không oán hờn đâu vì em tin mình được
Chứ yêu nhiều bạc phếch có gì đâu?

Nếu muốn suốt đời ở mãi bên nhau
Thì câu ví kia xin người cứ rút lại
Bởi cái ngắn ngủi khác xa cái còn mãi mãi
Mà tình yêu cần đi suốt cuộc đời.
 

Anhtoitb

New Member
Lỗi
Lê Quốc Hán

Thôi em cứ việc đi tìm
Cho môi khỏi héo cho tim khỏi tàn
Biết đâu cuối bến trần gian
Người xưa vẫn đợi em sang một bờ

Gia tài tôi mấy vần thơ
Trái tim trót đổi dại khờ ngày yêu
Tóc xanh đổ tím bóng chiều
Lấy chi mua nổi những điều em mong

Đường duyên dẫu lắm khúc vòng
Van em - em chớ mủi lòng thương tôi
Sông nao chẳng vẫn cát bồi
Ngoài khơi vẫn sóng, trên trời vẫn mây

Tiễn em một chén rượu đầy
Với câu thơ, với hao gầy tháng năm...
 

Anhtoitb

New Member
Thành phố một mình em

Lê Trà Linh

Em khoác một tấm gió hờ qua bờ vai con gái ngây ngô
Về với thành phố mười năm tình đã chết
Con sông tím sóng buồn trôi mải miết
Nhưng nhịp cầu soi bóng co ro

Có khi nào anh trở lại thành phố này không?
Anh có dám nhìn dòng sông xanh ngắt
Soi tình mình một thuở
Anh có thở dài hư không?

Thành phố một mình em tự trả lời cho những gì đã mất
Để hiện diện bên mình một chiếc bóng đơn côi
Cho dù anh không bao giờ trở lại
Em vẫn vọng về anh từ phía lẻ loi

Có lẽ tình yêu của em như dòng sông không bao giờ cạn được
Như cơn mưa không dứt mười năm
Như cánh hoa bồng bềnh trôi ngược
Về chốn xa xăm...
 

Anhtoitb

New Member
Hò hẹn mãi cuối cùng anh cũng đến
Chỉ tiếc mùa thu vừa mới đi rồi
Còn sót lại trên bàn bông cúc tím
Bốn cánh tàn, ba cánh sắp sửa rơi.

Hò hẹn mãi cuối cùng anh đã tới
Như cánh chim trong mắt của chân trời
Ta đã chán lời vu vơ giả dối
Hót lên! Dù đau xót một lần thôi

Chần chừ mãi cuối cùng anh cũng nói
Rằng bồ câu không chết trẻ bao giờ
Em sợ hãi bây giờ em mới nhớ
Anh hay là cơn bão tự ngàn xa?

Quả tim em như căn nhà bé nhỏ
Gió anh vào nếu chán - gió lại ra
Hò hẹn mãi cuối cùng anh đứng đó
Dẫu mùa thu, hoa cúc... cướp em rồi...
 
Top