Vài dòng này là những gì anh muốn nói với em từ rất lâu, nhưng...chỉ biết viết lên đây ....
Tình yêu đẹp nhầt là mối tình đầu phải không em. Cuộc tình đầu tiên của chúng mình đẹp như trong những vần thơ mà em đã từng đọc anh nghe. Anh không nhớ rõ từng vần, từng chữ, nhưng vẫn con đây cái cảm giác êm dịu khi mỗi đêm được cùng người mình yêu cùng mơ về một nơi nào đó chỉ có anh và em.
Và cuối cùng thì cũng chỉ là những giấc mơ...
Thật ra chúng ta không nên có sự bắt đầu này, nhưng trách ai được trong những chuyện yêu đương của tuổi trẻ, và khi biết đau thì đã không quá muộn màng. Mối tình trên net, nói ra thì thật khó hiểu. Nhiều người cho là không thực, những người khác lạ khuyên là sẽ không có kết quả, lại còn hỏi là "Sao mà dại quá"...
Từ ngày đầu tiên anh đã có suy nghĩ này rồi. Nhưng vì sợ em buồn nên đành chôn kín vào trong đáy lòng, mặc cho ra sao thì ra.
Khoảng thời gian mới quen biết đuợc em dù rất ngắn, nhưng cảm giác đợi chờ đêm cho tới ngày, rồi lại ngày qua ngày để được môt lần thấy em online, để lại được đọc những thông điệp không dấu, những lời nói ấp ủ một tình cảm. Những dòng chữ đem lại một niềm vui khó tả, lại có một chút lo sợ , một chút phân vân. Lo rằng em lại bỏ đi, sợ rằng không thế tìm lại đuợc cái cảm giác đó.
Lần đầu tiên nói phone với em cũng thật buồn cuời. Cả hai chỉ biết ấp úng vài câu xã giao, lời nói cứ vang vang trong đầu mà không thành tiệng Vậy mà cứ mong cho đôi bên đừng hang up. Tình yêu đầu tiên mà phải không, ai lại không vậy. Ai lại không e ngại, lo sợ , mong chờ.
Sau đó là những năm tháng hạnh phúc. Tình cảm xây đắp theo thời gian. Lúc có nhau thi mong cho thời gian ngừng trôi, lúc một mình thi uớc gì mình lại có nhau. Có đôi lúc em giận lẫy, giận yêu, làm anh bối rối, chẳng biết giải thích thế nào, năn nỉ thế nào... Mình đã hứa hẹn thật nhiều, uớc muốn thật nhiều. Anh không biết từ lúc nào anh trở nên yếu đuối, anh rất cần em. Mối lo sợ ban đầu không bao giờ quên đuợc trong anh, nó như hiện ra rõ hơn mỗi khi anh không thế lo cho em đuợc lúc em bệnh. Những lúc đó, anh chỉ biết cầu xin phép lạ cho anh đuợc ở ngay bên cạnh em, cầu xin ơn trên che chở cho em.
Và điều không muốn cuối cùng cũng đến. Anh không thể thắng được nỗi lo sợ đó. Anh xa em với mong muốn hai ta có một cuộc sống mới, tìm được tình cảm thực sư. Thật đau khi anh không thế tìm đuợc tới em. Thật đau khi không thế nói cho em biết vì sao. Anh như một người thật xấu, thậc ác, một nguời gian dối.
Lúc đó anh không biết là mình đã làm đúng hay sai nữa. Anh nghĩ là mình có thể quên được nhau dễ dàng. Nhưng rồi một năm, hai năm, trong những lần được gọi cho em hiếm hoi đó, anh vẫn cảm nhận ra tình cảm của em; cảm nhận ra được em đang cô" gắng che đậy nó.
Anh không muốn!
Em trách anh thật nhiều tuy em không nói. Anh cũng khóc thật nhiều, tuy không một giọt nước mắt. Anh như một kẻ vô dụng, một người thất hứa. Anh không đùa vui với tình cảm của em, nhưng anh không biết trân trọng nó.
Anh không muốn!
" An empty street, an empty house, a hoe inside my heart..
I wonder how, i wonder why, i wonder where they are,
The days we had, the song we sang together..."
Mỗi đêm, anh nghe bản nhạc em thuờng hay mở, đọc lại những lá thư, và ôm trong lòng bức hình của em.
" in my heart you were the only"...