• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

NHỮNG BỨC THƯ - THƠ TÌNH HAY!!!

Anhtoitb

New Member
Đơn phương

Tôi đi tìm em, còn em đi tìm ai
Để đôi khi tiếng thở dài hoà chung
Gần nhau sao chẳng yêu cùng
Đơn phương tôi cứ thuỷ chung một mình
Trái tim tôi vẫn để dành
Cho em, người vốn vô tình với tôi

Còn em lại đi tìm người
Tôi không ghen, chỉ buồn thôi thật buồn
Cái bông hoa nở giữa vườn
Hương thơm nhiều lúc lại thường bay xa


Thôi thì tôi đó em đây
Không yêu nhau nữa dẫu đầy thương yêu
Mong em yêu và được yêu
Đừng như tôi cứ một chiều tương tư.
 

Anhtoitb

New Member
Hãy cẩn thận với tình yêu của anh!


Em suy nghĩ kỹ chưa
Khi gật đầu chấp nhận
Hãy nghĩ thêm một bận
Trước khi vào đường yêu

Nếu em là người yêu của anh
Anh sẽ dâng nồng nàn lên ánh mắt
Thì em phải trao ánh nhìn trong vắt
Say đắm một tình yêu – cho anh

Anh sẽ ôm cả trời xanh
Em phải ghì trong lòng mình quả đất
Anh sẽ thì thầm lời yêu chất ngất
Em phải không ngừng mấp máy tên anh

Anh sẽ thành vệ sĩ đứng canh
Trước trái tim em – không cho kẻ nào lấp ló
Em sẽ phải liều thân đánh võ
Không cho cô nào ngấp nghé anh yêu

Anh sẽ từ bỏ thói hư kiêu
Để tôn thờ em - người yêu bé nhỏ
Em phải biến mình thành lá cỏ
Tô điểm cho anh – một gốc cây già

Anh sẽ ôm em thật đậm đà
Em phải hôn anh đầy thắm thiết
Anh sẽ ngắm hoài đôi mắt biếc
Em phải say sưa mái tóc bồng bềnh

Anh sẽ vượt qua dốc đứng chênh vênh
Để có em mãi mãi
Em phải vượt qua những điều ngang trái
Để bên anh một đời

Anh sẽ cho em tình yêu sáng ngời
Nhung nhớ, si mê, dại khờ, ngây ngấy
Em phải cho anh những gì quý nhất
Khối óc, con tim, lý tưởng, cuộc đời

Hãy cẩn thận trước khi nhận lời
Tình yêu anh có thể làm em cháy
Yêu anh là như thế đấy
Lòng anh phải cháy bởi tình em.
 

Anhtoitb

New Member
Lưng chừng

Mùa đông lưng chừng tới
Chiếc lá lưng chừng rơi
Lưng chừng em và tôi
Tình yêu hay tình bạn?

Ta quen nhau bao tháng
Gặp gỡ nhau bao ngày
Mà chưa nói lời say
Khi lưng chừng giáp mặt

Ôi tình yêu thầm lặng
Đến giữa em và tôi
Ta yêu nhau đi thôi
Đừng lưng chừng em nhé!
 

Anhtoitb

New Member
BÀI THƠ CHO MỐI TÌNH ĐÃ MẤT

( Thanh Nguyên )

Không còn nước mắt cho anh nữa đâu
em đã khóc suốt một thời trẻ dại
Nước mắt nhỏ xuống đời con gái
từ khi mình xa nhau...

Chùm thơ ngày nào vỡ vụn từng câu
Anh góp nhặt tặng cho tình yêu mới
người con gái kia có bao giờ biết hỏi
xưa là thơ cho mối tình đầu?

Ngày hôm qua chợt nhận ra nhau
Anh lạc giọng gọi tên em... và vỡ
Chút tình xưa anh lỡ tay hất đổ
Sao giờ mới biết đau ?
 

Anhtoitb

New Member
Chẳng thể nào anh lại giấu được em
Em hiểu cả qua ánh mắt anh nhìn người con gái ấy
Một chút đam mê, một chút thôi nhưng bốc cháy
Một chút cũng đủ làm tan vỡ trái tim em.
Một chút thôi ngỡ là sẽ quên
Nhưng sao tia chớp trời chẳng còn bình lặng
Bão tố trong em khi nụ hôn anh hờ hững
Khi anh thẫn thờ ngay cả lúc có em.

Chẳng có gì để mà em ghen
Em biết thế vì anh vẫn luôn đúng hẹn
Hoa vẫn thắm chờ mỗi lần em đến
Nhưng trong sâu thẳm lòng mình em biết đã mất anh.
Nói đi anh hôm nay trời rất xanh
Gió rất nhẹ, nắng vàng con đường nhỏ
Em vẫn mong trời đẹp thế cho mỗi lần mình gặp gỡ
Ngay cả là ngày mình sẽ nói xa nhau.
Em sẽ buồn nhưng không giận anh đâu
Em sẽ khóc mà không hề hờn trách
Sẽ tự quay đi tự lau nước mắt
Như em sẽ làm cho những ngày sau.

Em thà một lần thực sự đớn đau
Một lần khóc, nhưng một lần hạnh phúc
Bởi em biết anh đã một lần thành thật
Đã một lần anh đã vì em.
Em đã buông tay hạnh phúc đã vỡ tan
Nhưng em biết nó đã từng hoàn hảo
Bởi em không thể nâng niu gìn giữ
Một cái gì đã rạn nứt từ lâu...
 

PhuongAnh

New Member
Vầng trăng và nỗi nhớ

Như đến hẹn ánh trăng lại xuất hiện
Nó là một quy luật của tự nhiên
Nó xua tan một màn đêm u tối
Nó mang lại hạnh phúc cho lứa đôi.

Tôi cùng em ngắm những vì sao sáng
Cùng nhau tâm sự dưới gốc đa làng
Tôi hái tặng em một bông hoa dại
Em thẹn thùng không nói vì e ngại.

Rồi thời gian vô tình trôi mãi
Em ra đi chẳng nói một câu
Để mình tôi phải ngồi u sầu
Nhớ về em, về kỷ niệm xưa.

Và vầng trăng ấy lại xuất hiện
Nhưng giờ đây chỉ mình tôi lặng lẽ
Ánh trăng ơi! Hãy chỉ đường ta nhé
Để ta đi tìm, tìm dấu chân em...​
 

The_dealth1405

New Member
Những lá thư tình hay nhất!

Mình mở chủ đề này để các bạn cùng sưu tầm những lá thư tình hay
To những Mem trên PV chưa có người yêu: nên vào đây để học hỏi từ những lá thư trong này nhé =D>=D>=D>=D>
 
Chỉnh sửa cuối:

The_dealth1405

New Member
Lá thư cho em

Tôi không bao giờ quên được mái tóc dài , rung rinh trên tấm lưng thon thả mỗi khi em bước đi.
Em học sau tôi hai khóa , là "tầm ngắm " của nhiều chàng trai trong trường. Sao em đã chọn tôi , Thằng con trai nhà nghèo , lại không có duyên ăn nói?
Bố mẹ em đã chọn một chàng rể tương xứng với quyền thế của gia đình... Một ngày mẹ em đến tìm tôi . Bà nói như tát nước vào mặt " kẻ đã làm hỏng cuộc đời con gái bà " và không tiếc những lời đe dọa. Tôi choáng váng.
Tôi lẳng lặng dọn đi nơi khác vì lòng tự trọng. Tôi tránh không gặp em , mặc cho lòng khổ sở vì nhớ nhung.
Sau gần một tháng , em đã ra tìm tôi. Trái tim của cả hai rung lên , không thể chịu đựng sự cách xa. Đêm hôm ấy mưa thật lớn. Em ở lại với tôi...
Cuộc đời thật trớ trêu . Tôi lạc em sau cuộc di tản năm ấy. Tôi không hề biết em đã mang theo giọt máu của mình .
Thời gian trôi , tưởng rằng tất cả đã ngủ yên. Tôi có gia đình đầm ấm và một con gái.
Chiều nay không ngờ nhận được tin em. Tôi bàng hoàng khi biết mình có một cậu con trai đã trưởng thành , giờ đang sống ở Mỹ.
Đổ người xuống ghế , tôi không biết phải làm gì. Tôi bắt đầu từ đâu để lấy lại thăng bằng cho mình...?
Qua vuông cửa sổ , rồi qua những cành ngọc lan, ngoài sân nhà thờ cuối chiều còn hanh nắng , người thiếu nữ đang thong thả theo dốc lên đồi.Nàng thường đi nhà thờ vào giờ này. Năm ấy nàng gần 17 tuổi. Có lần tôi trêu nàng :" Hơn nửa tuổi cũng đã làm anh rồi ". Hình như nàng hơi mắc cỡ , thẹn thùng bấm vào vạt áo lúng túng , nhưng nàng có vẻ thích tôi nói như thế. Chứ không , tại sao nàng không giận. Gió dìu dịu đưa hương thơm của cành ngọc lan đang mùa sai hoa. Ngọt ngào. Thoang thoảng gió đưa ngược chiều từ phía nàng đang đi , qua những cành lan , rồi qua vuông cửa sổ , hương ngọc lan vào phòng tôi. Tôi ngồi ở bàn viết trong phòng nhìn ra chiều hanh nắng dịu. Êm đềm , như gió mang hương thơm từ tóc của người thiếu nữ kia chứ không phải của cành ngọc lan nữa. nàng lên dốc nhà thờ trong tà áo thiên thanh , màu xanh nhẹ da trời.
Quen nàng vào mùa hè năm trước. Nàng quen tôi hay tôi quen nàng ?Cho đến bây giờ tôi cũng chẳng rõ. Nhưng cần gì , chỉ biết có một cung đàn đang dìu dặt thì cứ lắng nghe đi là đủ rồi.
Cuối hè năm trước , chia tay một mùa hoa phương , người thiếu nữ ấy gởi cho tôi một cánh thư. Nàng không dám trao cho tôi , mà đưa cho đứa em trai út của nàng. Nàng tặng tôi chiếc khăn màu trắng. Ở góc khăn thêu một chữ T viết hoa rất nắn nót. Chữ T cùng màu trắng , màu chỉ trắng đậm như màu da của cánh hoa ngọc lan. Nàng rút chit chung quanh khăn làm thành một đường ren trang trí rất thanh tao thiếu nữ. Không có thư viết gì cả. Tôi tiếc quá , giá nàng viết cho viết cho tôi một cánh thư có phải tôi bớt nhớ nhung không. Con gái bao giờ cũng khôn ngoan hơn con trai trong câu chuyện tình yêu học trò. Không nói mới càng làm cho người ta nhớ nhung. Tại sao lại thêu chữ T . Đấy là tên tôi hay tên nàng ? Tên nàng cũng bắt đầu bằng chữ T. Có mỗi chữ T là làm cho cành ngọc lan rơi đi bao cành lá. Dưới gốc ngọc lan ấy , tôi cứ theo mây trôi ngang trời mà cắt nghĩa chữ T kia...
Cố gượng cười như trong sâu thẳm , anh thực sự hụt hẩng , em là người con gái bước vào những giấc mơ đẹp và êm đềm. Em không đẹp nhưng hấp dãn , Anh mạnh mẽ dịu dàng , hài hước và luôn trìu mến với em.
Anh cố lãng tránh ánh mắt em nhìn anh say đắm. Vì sợ con tim yếu đuối của anh sẽ không đủ sức chịu đựng. Nhưng không hiểu sao mỗi lúc buồn vui anh lại muốn gặp em để chia sẻ.
Sợ là người có lỗi với em , Anh quyết định tránh xa em , Thậm chí vô tình gặp em trên đường anh cũng không nhìn , mặc dù lúc ấy tim anh đập ghê lắm. Anh cố thử nghĩ đến những cô gái vây quanh anh , theo đuổi anh.. nhưng so với em họ thật mờ nhạt. Thế rồi một hôm tình cờ gặp lại , anh vẫn không hỏi em , nhưng dường như không kìm nén được lòng mình. Anh đã tiến lại gần và nói chuyện với em. Thế là bao nhiêu nỗ lực của anh trong gần ấy năm qua tan biến hết. Đêm về , anh thao thức trằn trọc , suy nghĩ miên man đến em. Rồi một ngày không kìm được lòng mình khi nghe tiếng em khẽ khàng và chan chứa yêu thương qua điện thoại. Anh cũng thú nhận rằng....Anh cũng rất yêu em.
 

The_dealth1405

New Member
Giấc mơ của anh !

Khi em ngồi trong phòng đọc thư anh , em có mở nhạc ko , có gã đàn ông kia ngồi cạnh bên ko , em có đọc cho hắn nghe cùng ko nhỉ? Dù em làm những gì , cũng an tâm , vì có lẻ vào lúc này , anh đã ngồi trên một bờ đá nhìn ra biển khơi mênh mông nghìn trùng. Chắc em sẽ thở phào nhẹ nhỡm vì đã trút được gánh nặng. Không nói là chính xác hơn là cái gánh nặng ấy tự nó rơi ra khỏi đời em. Anh ko nói lời cay đắng mà rất thật lòng , anh chấp nhận làm kẻ thua cuộc. Anh ko cũng ko hề giả vờ cao thượng mà nói rằng anh ra đi để cho em hạnh phúc , vì anh biết em cũng sẽ ko tìm được hạnh phúc nơi người đàn ông ẻo lả đó đâu. Em đang nhầm lẫn giữa sự ẻo lả và dịu dàng , giữa bản chất thật con người và học vị, giữa một tình yêu tự nhiên và sự chinh phục khéo léo. Ồ ko , anh xin lỗi !Tại sao anh lại xen vào sự trọn lựa của em , khi anh đã ra đi và nhận chịu sự cô đơn thuộc về mình , em nhỉ?

Anh cô đơn lắm em ạ ! bởi ngoài em , anh còn biết yêu ai? Bởi anh ko có nhiều ưu điểm như em .Em vô cùng nhan sắc , vô cùng tài hoa , rất thông minh và nhiều chữ nghĩa . Còn anh , chỉ có tình yêu và niềm tin , tình yêu dành cho em , niềm tin đặt vào em . Thế nên , khi em trả lại tình yêu ấy . có lẻ vì nó quá giản đơn mộc mạc , thì niềm tin trong anh cũng rơi vào khoảng ko mất rồi !
Anh đã đi rất xa . Đi cho em , đi vì em đấy ! Chắc em định hỏi anh nói thế là nghĩa gì , phải ko ? Em vô tư lắm , hồn nhiên lắm! Cũng như khi cảm thấy cần thay đổi một tình yêu , cần quên một lời hứa hẹn , em cũng thay đổi , cũng quên một cách vô tư , rất hồn nhiên ! Nhưng anh thì ko ngày mới yêu nhau anh đã hứa tất vả vì em . nên giờ đây sự ra đi của anh là thực hiện lời hứa ấy . Anh đi để em ko cần phải nói dối , ko cần gượng gạo dấu che sự thật với anh làm gì nữa ! Anh biết tất cả rồi em ạ ! Anh biết mình đã gối đầu trên cỏ dại mơ tát cạn dòng sông để vớt ánh trăng vàng , nhưng khi dòng sông đã cạn mới vỡ lẻ ra đó chỉ là bóng trăng , dại khờ làm sao , Suốt 5 năm quen và được em nói lời hứa hẹn , để rồi cuối cùng mới hiểu đó chỉ là ảo ảnh của tình yêu !
Giấc mơ một ngày cưới .là do em hứa đó mà . Anh đã mừng suýt khóc . Anh đã mạnh dạng thưa chuyện với gia đình . Chị em anh ai cũng vui vẻ hài lòng . Thực tế em cũng đã biết rồi , tất cả mọi người trong nhà anh ai cũng quí em , họ tiếp em như một thượng khách mỗi khi em đến . Tội nghiệp anh , Anh đã ôm niềm tin vút cao , ngất ngưỡng tới trời . Anh bay về Tphcm để tiếp tục làm việc những tháng cuối của hộp đồng lao động để có tiền cưới em , đám cưới của chúng mình sẽ thật lớn em nhỉ, như hạnh phúc phúc đang dâng tràn trong lòng anh . Giá rét lạnh căm , việc lớn việc nhỏ , làm đêm làm ngày . gian nan và nhọc nhằn ... Anh chịu đựng được hết . Cứ mỗi đêm nằm thấy em trong tà áo cưới , trắng như tơ trời tha thướt , như tiên nữ , sáng ra anh khỏe lại ngay .Bạn bè ngạc nhiên hỏi ." Mầy bị bệnh gì mà làm việc như trâu dzậy?" Anh cười thầm . Có đúng là trâu cũng tốt , ko cày thì làm sao đồng lúa tình yêu trổ bông được hả em ?
Em biết ko ? đó là những ngày mơ vô cùng đẹp , vô cùng hạnh phúc .Anh muốn khoe tình yêu này cho tất cả tphcm biết là anh yêu em , rằng em là cô gái Việt Nam cực kỳ xinh đẹp , có tâm hồn bình yên như biển chiều , có giọng hát như chim họa mi buổi sáng , em hiền hòa dịu êm , em là lẻ sống của đời anh và quan trọng nhứt là em đã hứa cùng anh ..
Nhưng chỉ còn cơn mộng dữ! Tháng cuối ở đây ko hiểu sao giấc ngủ của anh toàn là mộng dữ. Anh thấy em đi bên người khác , con đường em đi đầy mưa gió , anh đứng lại bên đời bảo bùng . Có khoản ko đầy lốc xoáy chắn giữa hai ta . Anh bất lực . chới với hụt hẫng. Em độc ác lạnh lùng , nỡ nụ cười dao nhọn . Anh chết trên đời anh !Giấc mơ ấy cứ lập đi lập lại nhiều lần, đến nỗi khi ra thăm lại em nghe tin em thay đổi , anh ko còn thấy lạ .
Xong hết rồi em ạ!
Anh định nói vĩnh biệt tình em nhưng nghĩ lại , em có tình gì với anh đâu mà biệt ,. Chỉ là anh nằm mơ trên lời hứa của em thôi mà ! Cái khờ của anh là ở chỗ đó ,nhưng ngay cả bây giờ anh có khôn hơn chút nào đâu . Giống như trò chơi đã xếp sẵn chương trình anh làm sao ko thua cho được !Em chơi quân cờ hứa , anh chọn làm giấc mơ .Quên một lời hứa đâu phải là chuyện khó , nhưng mơ thì ai cản được nó bao giờ . Thế nên bây giờ anh vẫn còn mơ và cũng chẳng biết bao giờ anh mới ko còn mơ giấc mơ ấy nữa .Nên anh chỉ nói "Xong về phần em , hảy coi như em chưa từng hứa gì . Và xong về phần anh , anh chấp nhận đấy chỉ là giấc mơ ko bao giờ trở thành sự thật . Cũng như tình yêu của anh , anh biết sẽ ko bao giờ hết yêu em .
Anh ra đi , mang theo giấc mơ mình . như bài hát "Tiễn Đưa" Làm người ở lại có bao giờ vui " nhưng chuyện chúng mình thì ngược lại em nhỉ ? chỉ mong có ngày nào đó cơn vui lắng xuống , khi con đường em đi có nhiều hạt mưa sa, em hảy dành một chút nhớ về nơi xa xôi này , hình bóng em suốt đời vẫn còn mãi trong giấc mơ của anh ...................!
Tạm biệt tình em
 

The_dealth1405

New Member
Chiều Buồn Tháng tám

Em Yêu
Và thế đó, qua rồi những ngày tháng tám, tháng tám cho mơ non, cho chân đan rất nhẹ, cho hồn rưng rưng chín đỏ yêu thương, tháng tám tròn trăng mưa giăng trên môi mắt, tháng tám đốt cháy, tháng tám mơ say và tháng tám mang vết thương đời diễm ảo

Một chiều mênh mông buồn, gió buồn từng cánh mỏng, biển buồn ngàn sóng đưa và anh, một hồn mưa gió đổ, có gì đó qua đi, hụt hẫng rơi cuối một chiều sâu, có gì hiện hữu giữa cõi đời hư ảo nầy có gì không hả em hay năm tháng chỉ là vết thương đời

Ngày đi, đêm đến, tháng năm qua, tình yêu chỉ là gió xanh xao bay qua đời người mà anh như chiếc lá thu phai quay quay giữa dòng thu phong đó, một lần nhìn lại để nghe nhói đau vỗ về, nói gì, chia những gì bây giờ nhỉ. Vẫn, mãi quãng thinh không trầm mặc nầy, đã bao lần chấp nhận triều dâng, đón sóng vỗ từng nhánh hư hao thế sao chiều nay, hồn chùng xuống như cung đàn lỗi điệu, thèm một vòng tay, thèm môi hôn giông gió

Còn gì trong chiều nay có chăng tiếng thở dài miên viễn, chút gió mưa thật khẽ giữa hồn đã quá đủ khơi dậy nỗi đớn đau mù lòa, tại sao tình yêu đến, đến làm chi giữa vụn vỡ cõi đời, trăng sao ơi thả làm chi nhửng ánh vàng diệu vợi cho điên mê mặt nước trùng xa, tình yêu thật gần như ngủ ngoan trong tầm tay nhưng ngàn xa cánh mỏi, anh đi bằng những bước mộng du, đi để nhận lấy một ngày không xa nào đó một thương tích ngọt ngào dấu yêu

Anh đã đón nhận với đam mê, với cuồng si nghiệt ngã, ngày mai chỉ là chuỗi mịt mờ hư ảo, ngày mai là mưa giăng kín nẻo yêu thương, yêu đi, yêu bất chấp dòng đời, yêu cho một ngày xuôi xuống thôi luyến tiếc đam mê, yêu cho ngàn sau còn thèm gọi tên nhau

Những nhói đau xin một lần lắng đọng, môi gượng cười đi có hề chi dòng lệ máu tâm can, ngủ đi, ngủ mãi những đốt cháy, những thèm khát có nhau, vẫn chung một ngày, vẫn chia cùng nhật nguyệt nhưng mỗi yêu thương tiềm ẩn đớn đau riêng, nỗi xót triều dâng hôm nay mang tên em, mà anh bước vào hồn bằng những bước nhẹ nhàng tàn phá, bằng từng bước nồng nàn yêu đương

Có lẽ, chẳng bao giờ em đọc những dòng chữ nầy đâu, anh chỉ muốn mang nụ cười đến chia cùng em thế nhưng em ơi, chiều nay nụ cười bỏ anh đi xa tít cõi nào, chỉ còn lại lời thầm gọi vô âm, còn lại chút nghẹn ngào trôi theo dòng nước mắt, chảy đi, trôi đi, những mong sao tìm gặp cuối đường mơ chút yên bình hư ảo, cho hồn run từng nhịp hư hao, biết không !

Nhớ thương như vượt qua ý niệm về thương nhớ, nghe đau đau, nghe vỡ tung giữa dòng mộng mị mù loà, làm sao em biết anh thèm lắm một vòng tay, một lần thôi nhìn tóc ngả trên vai, có mơ, có ước nhiều lắm không hả em, nơi xa xa đó, chẳng bao giờ em biết hồn anh đau, chẳng bao giờ em biết thương đau giữa hồn anh giông gió, mà biết để làm gì, ta quen nhau, đến với nhau qua nụ cười. Thôi, ngủ yên đi nỗi xót cho ta còn tìm thấy nụ cười dù gượng gạo chia nhau

Như một chia sẻ giữa hư không, thêm một lần ngồi đây ghi lại từng cảm nghĩ giữa chiều trang rộng cô miên, nghĩ đến những nụ cười ngày qua rồi tìm gặp ở đó chút mật ngọt cõi đời, nghĩ xa hơn hôm nay, lại tìm thấy trong vòng tay nghìn hụt hẫng, giữa em và anh có bao nhiêu ngăn cách, anh đã buồn, buồn nhiều lắm em biết không, tiếng yêu em trao thật dễ thương, tinh khiết của lần đầu biết đến yêu thương, lời yêu anh ngỏ đã rơi theo nước mắt, như một lời tự thú buồn tênh

Bây giờ mưa giữa đời nhau, trầm buồn hay nức nỡ theo từng tiếng nấc nghẹn dâng nhanh, nước mắt nhau như triều dâng, nỗi buồn như đêm đen vây quanh, xa nhau, mất nhau thật rồi sao, cuộc đời với thật nhiều khắc nghiệt, tình yêu có là gạch nối giữa khác biệt dòng đời ?

Từ một ngày xa lắc anh đã biết, biết đôi tay thừa không giữ được ước mơ. Nhớ, thương rồi thầm kín như con ốc mượn hồn, em là hồn và anh chỉ là chiếc vỏ khô cằn đó, là gánh nặng mang giữa dòng đời, biết nói gì, chia nhau những gì bây giờ nhỉ, ngày cất tiếng yêu thương đã miên man nước mắt, đã bao lâu chôn kín ngỏ làm chi cho đời thêm ngỡ ngàng, đau thương

Một đêm trăng thật sáng, một đêm bên nhau níu kéo từng phút giây như sợ ngày đến sẻ không còn thấy nhau, từng nụ hôn nồng cháy mang ít nhiều giông bão nụ hôn cuối trao nhau. muốn nói thật nhiều nhưng ngôn từ vô nghĩa; giữa thinh không hôm nay, giữa lặng yên sau nầy liệu chúng ta còn cảm nhận được nhau chăng trong lũng nhớ trùng trùng lưu ảnh

Muốn gởi hồn vào vần thơ như những ngày miên man thương nhớ thế mà hôm nay, những cảm xúc không mù chân luyến nhớ, những xúc cảm dường hóa thạch trong tâm, nặng thật nặng sầu mang, còn những tiếng thở dài tiếp nối gởi theo mây ngàn bay, bay đi, bay mãi về phương ấy nhắn dùm ta đôi lời nhớ thương, đau !

Lời đâu cho tháng chín, có gì đâu ngoài xa xót cô miên, hồn gánh mãi những niềm đau dã thú, không âm vang, không hoang đường mộng mị, thời gian trôi trên từng tiếng thở dài, đừng khóc nửa tháng tám yêu thương, đừng trở giấc những ngày đầu tháng chín cho ta tìm thấy dù vu vơ nghĩa yên bình

Tháng chín đến bằng dãi nắng ngả dài ngoài khung cửa, những hạt nắng ngày nào đỏ ước mơ, có gì đó xanh xao chờ đợi, có gì đó gãy đổ hư vô, không là gì cả những nhói đau và không là gì cả những lời tự dối, như dòng sông từ bỏ phù sa, như mây ngàn ngừng trôi buông gió thoảng, buồn thật đầy ôm không hết trong vòng tay, tháng chín đến trong ngất lịm, men từ biệt còn chếch choáng thương đau, uống đi những chén đắng đời người, có gì tồn tại mãi không nhỉ sao tầm tay xa cách vạn tình ngâu

Tháng chín, môi hửng hờ khép lại, bao yêu thương không ngỏ được thành lời, những mong ngủ vùi ở một góc lãng quên đời để đừng bao giờ biết, hồn vẫn, mãi rực lửa yêu đương

Tháng tám ơi, cho ta gởi lời chào, cho ta được một lần ghì thật chặt dấu thời gian, ngất lịm
 

PhuongAnh

New Member
Thư cuối

Em thân yêu! Xin cho anh được gọi em như thế, bởi trong trái tim anh em sẽ mãi là ánh sao tỏa sáng, mãi mãi... không gì có thể thay thế em.

Em yêu, đến bây giờ anh vẫn chưa giải thích được lý do vì sao anh yêu em đến vậy, nhớ em đến vậy và không thể quên được hình bóng của em.

Đã lâu quá rồi anh không viết nhật ký cho em kể từ khi anh viết những dòng đầu tiên ở bãi biển tình yêu. Đêm qua, khi nén lòng nghe lại nhạc khúc "Mãi mãi một tình yêu", nghe giọng nói của em mới biết mình không thể quên được. Vẫn như ngày xưa khi anh nghe bản nhạc này lần đầu tiên, cảm giác nhớ nhung lại tràn ngập trong tim. Nhớ em quá! Nỗi nhớ dâng đầy trong tim, tràn lên khoé mắt khiến anh đã không thể ngăn nổi dòng lệ kia (anh đã hứa là sẽ không bao giờ để nước mắt mình rơi nữa nhưng hãy coi đây là lần cuối cùng em nhé). Dù mình đã xa nhau nhưng rất, rất nhiều lần anh tự hỏi mình "Bao lâu rồi mày không biết nói lời yêu thương, không biết trao nụ hôn tình yêu hả Duy?".

Anh lại đi trên những con đường xưa, con đường ta từng cùng đi qua. Giờ đây anh mới biết sự cô đơn và trống vắng đáng sợ biết chừng nào. Giờ đây, khi nghĩ lại anh mới hiểu rằng em cũng đã trải qua những phút giây em chờ đợi anh khi anh để em ở nhà một mình với nỗi buồn đi với công ty, đi nhậu, đi hát... Anh cũng quá vô tình phải không? Khi anh đọc được những dòng em viết trong nhật ký của em, anh đã tự nhủ rằng anh sẽ phải yêu em nhiều hơn, quan tâm tới tình yêu của hai đứa nhiều hơn. Và rồi từ sâu trong tim anh nói rằng: "Em là thiên thần tình yêu, vui vẻ, hạnh phúc của anh, là người vợ tuyệt vời mà tạo hoá đã ban cho anh". Anh biết rằng em sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu khi nghe anh nói những điều đó. Nhưng anh luôn thế, chỉ giữ mãi trong tim mình, để rồi giờ đây khi anh nói ra cũng quá muộn màng...

Và ai, một lần sống trong hạnh phúc không lo lắng về một ngày phải chia ly? Em đã nói em sợ nếu như chuyện của chúng mình là một sai lầm, em sợ rằng một ngày nào đó anh rời xa em... Và có đúng là mình đã sai lầm không? Anh phải trách em? Trách anh? Hay trách cái giây phút mình gặp nhau ấy? Em yêu! Anh đã biết rằng em từng đau khổ, vô cùng đau khổ. Đau đến tuyệt vọng khi anh đã từng hờ hững, vô tình với tình yêu của chúng mình. Anh đã làm thế, đã từng phụ tình em, đã nói chúng mình sẽ mãi mãi không thể là của nhau. Nhưng anh vẫn tin mình đến với nhau vì số mệnh, vì đó chỉ là những phút bồng bột của anh thôi, phải không em? Nếu giây phút ấy em không tha thứ, không dang rộng vòng tay chờ đón anh trở lại thì có lẽ anh đã mất em từ lâu rồi. Từ đó anh biết mình yêu em thật nhiều, tin em thật nhiều và trong lòng luôn tôn thờ, trân trọng tình yêu lớn lao mà em dành cho anh. Điều kém cỏi nhất của anh chính là anh đã không biết giữ, không biết chăm sóc tình yêu này, thế nên giờ đây mới để tình yêu tuột khỏi tầm tay anh, phải không em?

Đã bao lâu em không nhìn thấy anh rồi phải không? Và anh cũng không muốn em nhìn thấy anh nhất là trong lúc này, dù rằng trong lòng anh muốn lắm. Em yêu! Những yêu thương trong em có còn không hay đã nguội lạnh hẳn rồi? Đừng giận anh khi cảm xúc trong anh đang đan xen lẫn lộn nhé?

Mỗi khi hết giờ làm anh lại lang thang trên những con phố Hà Nội, không biết đi đâu - về đâu và dường như bây giờ anh cũng không cần biết điều đó. Có lẽ điều bây giờ anh cần là những phút giây yên tĩnh, những hơi thở ồn ào của cuộc sống để anh biết rằng mình vẫn còn đang tồn tại trên thế giới này. Em yêu, em có biết không? Hôm qua, khi đi qua Tràng Thi lòng anh lại se lại, hình ảnh hai đứa ngày nào lại hiện về - anh đèo em trên chiếc xe đạp cào cào cũ ấy, tay nắm tay hồn nhiên, vô tư bước vào vũ trường đầy sôi động ấy. Ôi 6 năm trời với biết bao kỷ niệm, ký ức vui buồn... Nhưng không gì so sánh được phút giây ấy, cái phút đầu gặp em, anh nắm tay em dưới ngăn bàn ấy. Anh không thể nào quên. Ánh mắt, nụ cười... Tất cả, còn nhớ không em? Anh vẫn mong dù không là của nhau, anh cũng không bao giờ phải hối tiếc vì đã gặp và yêu em. Yêu bằng tất cả sự si mê và dại khờ của một đứa con trai cứng đầu và vẫn luôn tự mãn về mình. Thế nên nếu gặp lại nhau, hãy cứ gọi anh như anh đã gọi em là "cún" lần đầu tiên ấy...

Và người yêu dấu ơi!

Có lúc nào đó em chợt em nhớ đến anh không?

Từ khi xa nhau, anh dường như quên hẳn khái niệm yêu và chấp nhận yêu thương một người khác. Là bởi những ngày tháng bên em đã ăn sâu vào tâm trí, vào con tim anh. Khung cảnh ấy, những con đường, ánh nến, những lời thì thầm... Và hoa...

Anh nhớ em nhiều quá !

Bản tình ca này dường như viết cho chính anh. Cho em. Và cho những ngày mình bên nhau. Anh từng say sưa hát. Em đã say đắm bài hát này vì lời ca và giai điệu thật đẹp. Nhưng ngày ấy và bây giờ anh hát với tâm trạng khác nhau. Trước đây là tâm trạng của một người con trai đang yêu và hạnh phúc thực sự. Còn giờ đây anh hát trong sự tiếc nuối khôn nguôi, xót xa về những phút giây mình từng bên nhau...

Em này, một lúc nào đó em có chợt nhớ đến anh không?

Ôi, anh lại lẩm cẩm mất rồi. Em đã nói sẽ chẳng bao giờ nhớ anh, chẳng bao giờ muốn nhớ về quá khứ, chẳng bao giờ muốn nhìn anh nữa. Anh đã vỡ oà và lầm lũi quay đi và rồi khờ dại mong chờ sự ban ơn của tình yêu. Biết đâu anh quay đi mà không nói gì thì... Mà thôi, day dứt để làm gì để con tim nhói đau, nuối tiếc. Dù đã xa và mãi mãi xa nhau nhưng yêu thương, nụ hôn ngọt ngào... anh sẽ luôn nhớ.

Dù cảm ơn nghìn lần anh vẫn nghĩ là chưa đủ. Em từng mang đến cho anh cả một thế giới diệu kỳ: "Một thế giới chỉ có hai ta hoà trong nắng, trong hoa tươi, trong biển cát quê mình...". Điều mà chưa ai làm được và cũng sẽ chẳng còn thế giới thần tiên nào đẹp đẽ hơn thế với anh trong những ngày tháng sau này.

Ngày mai, anh sẽ đi trên con đường của anh. Không còn là con đường mình từng đi chung, không còn lối hẹn nơi ta cùng bước. Cũng không còn những phút giây hạnh phúc để anh cười trong tha thiết môi hôn. Không còn gì cả! Nhưng chừng ấy thôi cũng đủ để anh không hối tiếc về những gì đã qua. Có chăng, anh tiếc vì mình không cùng nhau đi hết con đường mà ta đã chọn. Âu cũng là số mệnh phải không em? Như cái giây phút ấy ta đã đến bên nhau...?

Anh vẫn biết được ở bên em là một điều vô cùng hạnh phúc. Nhưng càng ở bên em anh càng nhận ra một điều khiến trái tim anh đau đớn, đó là sẽ chẳng bao giờ anh có được người mình yêu thương. Trái tim em đã và sẽ không bao giờ hé mở đối với anh cả. Cuộc đời vẫn cứ trái ngang như thế phải không em. Em vẫn quý trọng và đi bên anh nhưng nó sẽ mãi mãi chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Tình yêu ư! Nó đã không còn tồn tại trong suy nghĩ của em dành cho anh lâu rồi. Hiểu rõ điều đó nhưng sao anh vẫn không thể rời xa em được. Có phải tại anh yêu em nhiều quá không?

Đã bao lần anh tự hỏi mình sao yêu em nhiều đến thế. Mỗi sáng thức dậy hình bóng đầu tiên xuất hiện trong đầu là em, dù đó là chuyện buồn hay vui thì em vẫn là người đầu tiên xuất hiện. Ngày nghỉ anh đã từ chối mọi lời mời cũng như các cuộc vui mà bạn bè tổ chức để mong sao có thời gian được ở bên em, nhưng kết quả anh thu được chỉ toàn những nỗi buồn da diết trong lòng…

Đã bao lần anh tự nhủ rằng sẽ rời xa em, sẽ phải quên em nhưng chưa bao giờ anh thực hiện được. Em như cơn gió thoảng qua nhưng sao lại khiến lòng anh day dứt đến lạ lùng. Anh không ân hận vì đã yêu em mà chỉ trách mình sao quá kém cỏi không thể có được trái tim của người mình yêu. Là con trai, một khi để mọi việc vượt ra ngoài tầm kiểm soát của mình thì coi như đã là người thất bại. Mọi thất bại cho dù là trong tình yêu hay công việc thì nó cũng đều có giá của nó, phải không em? Anh đã từng nói với em rằng, anh sẽ yêu em hết mình cho dù tình yêu đó không được đáp trả anh cũng không bao giờ ân hận. Anh không muốn sau này nghĩ lại chuyện của hai đứa mình lại xuất hiện câu hỏi "giá như..." trong đầu. Em biết và em cũng hiểu điều đó, em biết tình cảm anh dành cho em nhưng tình yêu không đơn giản chỉ là việc cho và nhận phải không em?

Rồi sẽ có một ngày nào đó không còn xa nữa anh sẽ phải chấp nhận thực tế mình là một kẻ thất bại. Một thực tế mà chưa bao giờ anh nghĩ mình lại thất bại bẽ bàng đến thế. Vì anh chỉ là một người bất tài, đã không thể chinh phục được trái tim của người anh yêu thương nhất đời. Xin lỗi vì tất cả... Mối tình đầu thật tuyệt phải không em. Tình yêu mà anh có được từ trái tim em cũng thật bất ngờ và mãnh liệt. Anh không thể tin nổi là anh lại có được những giây phút hạnh phúc đó. Dù anh biết rằng đánh đổi với nó là những ngày phải xa em, những giọt nước mắt lăn trên gò má hồng đáng yêu của em, lăn trên đôi môi khô héo của anh...

Cún thân yêu của anh! Hãy cho anh được mãi mãi gọi em như thế! Em biết không, giờ đây mỗi giây phút nhìn lại, mỗi giây phút chợt anh nhớ về em, anh lại thấy trong anh hiện lên tất cả từ bóng hình và nụ cười của em đã từng dành cho anh. "Cún", anh vẫn yêu em như ngày nào! Vẫn có em trong những giấc mơ khi anh bước vào giấc ngủ. Chỉ một điều mà giờ đây anh mãi không thể có được nữa đó là nụ hôn nồng ấm của em, những ngày sánh bước cùng em trên bãi biển quê hương mình vào mùa đông lạnh giá mà em vẫn nói là đi bên anh thật ấm áp.

Em thân yêu! Khi đã xa em thật rồi, khi anh đã hoàn toàn không còn là một người đàn ông duy nhất trong trái tim em, anh như chết lặng, chắc em cũng hiểu được điều đó. Nhưng em đang sống trong tự do, vui vẻ nên dù anh nói thế nào đi chăng nữa, làm thế nào đi chăng nữa cũng trở thành trò cười thôi, và càng làm cho em thấy anh như một thằng hề thôi. Anh biết thế là yếu đuối, là không bản lĩnh nhưng lúc này tình cảm đã thắng lý trí mất rồi. Anh thấy mình bất lực quá, xa em anh mới thấy trong anh mất đi một cái gì đó lớn hơn cả cuộc sống, lớn hơn cả cuộc đời anh. Dù vậy, anh vẫn nhớ em và cảm ơn tình đầu nhiều lắm, Cún thân yêu!

Em, giờ đây anh vẫn là anh, vẫn một trái tim nồng ấm, vẫn tình yêu anh mãi dành cho em. Nhưng chỉ là tình yêu ấp ủ mãi trong lòng anh thôi, chỉ là kỷ niệm mà anh mãi trân trọng. Điều anh có thể cảm thấy cũng hạnh phúc phần nào là giờ đây bên người yêu mới, anh tin và cầu chúc em hạnh phúc. Có lẽ duyên trời đã định đưa em đến bên anh bất ngờ và cũng yêu anh rất nhiều nhưng rồi lại đưa em ra khỏi vòng tay của anh.

Mối tình đầu của anh! Một tháng xa nhau thôi nhưng với anh nó dài hơn bất cứ đơn vị thời gian nào, anh chưa được gặp lại em, chưa được nhìn thấy nụ cười quen thuộc của em và... Lúc này anh chỉ biết cầu mong em mãi hạnh phúc, cầu mong em mãi có niềm vui bên người thân, bên bạn bè và nhất là bên người đàn ông cũng đang rất yêu em.

Em! Không như em bây giờ, anh đã biết mình không thể có một mối tình khác. Cho đến bao giờ anh mới thấy được ánh mắt hay nụ cười của em, tính cách hồn nhiên và trong sáng như em. Và đến bao giờ anh mới tìm thấy niềm hạnh phúc vì anh lại được gặp một người con gái khác thật tuyệt như anh đã từng gặp em... Có lẽ là không bao giờ phải không em??? Cảm ơn tất cả! Cảm ơn em nhiều lắm tình đầu của anh ạ!

Cún yêu! Anh sẽ không nhắc đến quá khứ của tình yêu chúng ta vì anh hiểu có kể hết ngày đêm, có viết hàng triệu trang giấy cũng không hết được. Và có thể nhắc lại lúc này cũng vô nghĩa, tất cả giờ đã trở thành kỷ niệm, dù rằng những kỷ niệm đó vẫn nhức nhối trong tim anh, vẫn hiện về khi anh vui, hay anh buồn, những lúc anh chỉ có một mình. Tất cả lại chỉ mới như ngày hôm qua, như một giấc mơ ngọt ngào. Mỗi ngày vẫn cứ qua đi, bên anh giờ không có em nữa, cuộc sống của anh không được có em ở bên cạnh, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy em rất gần, bởi vì trong anh vẫn nuôi dưỡng tình yêu dành cho em. Từ ngày em ra đi, trái tim anh, tâm hồn anh vẫn dành trọn riêng mình em.

Đêm nào anh cũng nhắn tin cho em, và cũng đã quen với việc em không nhắn lại. Cún đừng xoá đi niềm vui cuối cùng của anh nhé vì anh tin rằng ở một nơi nào đó trong trái tim em vẫn còn hình ảnh của anh, dù em nói với anh rằng bên em đã có những người đàn ông khác, anh vẫn tin vào niềm tin không căn cứ của anh...

Bạn bè và người thân của anh vẫn luôn khuyên anh quên quá khứ để bắt đầu cái mới, ngay cả em cũng khuyên anh thay đổi, nhưng anh không muốn vậy. Dường như trái tim anh không rung động trước một người khác vì anh vẫn luôn thầm so sánh họ với em, và như thế, không ai có thể thay thế được em. Có thể em bây giờ không giống em của ngày xưa, ai mà chẳng vậy, anh cũng thay đổi cơ mà, nhưng cái chính là tình yêu ấy, vẫn dành trọn cho em.

Em yêu! Trong giấc mơ anh lại thấy em quay lại nắm tay anh, và cùng anh dạo trên bãi biển quê mình... Liệu giấc mơ có trở thành hiện thực hay chỉ là mơ ước mà thôi!

"... Cuộc đời cho ta bao nhiêu ngày vui, cần chi nói những lời đầu môi, phải không em..." bài tình ca kết thúc rồi, mối tình đầu cũng đã xa rồi. Thư cuối cho em, anh chỉ muốn em nghe lại khúc ca xưa để mãi mãi nhớ về một người từng yêu em bằng trọn vẹn tin yêu!

Xin đặt lên môi em lần cuối nụ hôn tha thiết của buổi đầu!!!
 

PhuongAnh

New Member
Em xin nhận lỗi!

Hôm nay ngồi đây viết lên những dòng tâm sự gởi tới anh mà lòng em rất buồn!

Sang à!

Cũng đã lâu anh không liên lạc với em và em cũng không thể liên lạc với anh kể từ tin nhắn đó. Em tệ lắm đúng không anh?

Mỗi lần có dịp đi qua những nơi em và anh đã đến, đã ngồi nói chuyện với nhau mà tim em như có lưỡi dao đang cắt sâu theo dòng kỉ niệm. Em có lỗi với anh nhiều!

Thời gian anh yêu em, anh đã làm và hi sinh cho em rất nhiều. Tình yêu anh dành cho em dựa trên lòng tôn trọng, tôn thờ cho một tình yêu chân chính. Em yêu anh vì những điều đó, vì những gìn giữ cảm thông anh dành cho em, dành cho ước mơ của em: "Trở thành một cô dâu thuần khiết nhất". Em đã làm được nhờ có anh và lòng tự trọng giữ gìn của bản thân trong suốt thời gian qua. Vậy mà ngày hôm nay em có lỗi với anh!

Khi em nói lời chia tay anh với lý do: con đường hai đứa mình đi luôn là hai đường thẳng song song, thậm chí có lúc đối ngược nhau vì vậy sẽ không có kết quả hay thực tế lòng em đã đổi thay. Em đã từng yêu anh dù tình yêu đó không lớn, không sâu sắc vì em là một cô gái với nhiều tham vọng đỉnh cao và bao điều lo âu sầu muộn trong lòng. Những điều đó dường như đã chiếm hết thời gian dành cho những suy nghĩ quan tâm đến anh, và đã làm phai mờ dần tình yêu trong em. Anh không phải là mối tình đầu của em. Anh đã đến và làm cho hình bóng người đó dần trôi vào kí ức. Nhưng anh à! Kí ức đó vẫn còn, vẫn tồn tại và luôn hiện hữu trong em. Em không thể quên người đó, bây giờ và có thể là mãi mãi. Em rất ghét chữ "nhưng" hay "giá như" và không tin trên đời này tồn tại một điều gì đó là "mãi mãi"... Bây giờ nó lại là tâm sự của em.

Có thể anh và em rất giống nhau. Chúng ta đã yêu cái người không nên yêu và gìn giữ những kỉ niệm của một tình yêu không nên có. Nhưng như vậy mới là tình yêu đúng không anh? Giờ đây dù em vẫn còn yêu nhưng em không thể quay lại dù người đó cầu mong em tha thứ. Em biết người đó còn yêu em và rất yêu em, cũng như em vậy, nhưng bát nước đã đổ đi không bao giờ có thể đầy trở lại được đúng không anh? Anh cũng vậy, dù em có muôn ngàn lần mong anh tha thứ và hiểu cho em thì anh vẫn ra đi để tìm lại những phút bình yên trước đây, khi chưa gặp em, chưa có em và chưa yêu em. Em không mong anh quay lại, vì như thế là em đã lừa dối lòng mình, lừa dối anh. Nhưng em mong anh đừng vì em mà tạo thêm nhiều sóng gió cho chính cuộc đời mình.

Có thể đọc xong những dòng chữ này anh sẽ nói: Vậy là em đã lừa dối tình yêu của anh trong thời gian vừa qua? Không phải thế đâu anh, em đã yêu anh bằng một tình yêu thật lòng, nhưng hình ảnh của anh không thể làm lu mờ được hình bóng cũ. Hiểu cho em! Tình yêu đầu đời của em, em đã yêu trọn con tim mình, tình yêu đó gắn liền với những kỉ niệm 3 năm học chung lớp chung trường, chung hoài bão ước mơ, với bao kỉ niệm vui tươi bên bè bạn và thầy cô, với bao rung động ngây thơ trong sáng, chính vì thế mà em không thể quên được anh à! Hãy hiểu cho em!

Giờ đây anh đang ở đâu, đang làm gì? Vết thương lòng em tạo ra có làm cho anh suy sụp, có làm anh hận em nhiều lắm không? Những niềm vui nhỏ nhoi em đem đến cho anh giờ đây đã thành những vết dao hằn sâu đau nhói. Em có lỗi với anh! Những dòng chữ ngày hôm nay em viết, thực ra em cũng không biết mình viết để làm gì, để được gì khi anh đọc nó? Hay viết chỉ để viết thôi? Em mong anh sống tốt hơn, những ngày không có em sẽ tươi đẹp hơn. Vì vậy mong muốn cuối cùng của em, điều cuối cùng em mong anh làm giúp em: xin anh hãy xem tình yêu đó chỉ là giấc mơ để tiếp tục sống tốt và hoàn thành hết những ước mơ và hoài bão của mình. Ngày sau mình gặp lại nhất định bầu trời sẽ xanh hơn anh nhé! Mong anh sớm tìm được hạnh phúc thật sự của đời mình!

Bạn của anh!
 

PhuongAnh

New Member
Tình yêu chúng mình rực rỡ nắng hoa...

Đọc những dòng chữ này em hãy nhớ là anh chỉ yêu có mình em thôi. Hãy làm cho nhau hạnh phúc em nhé. Đừng vì một điều gì đó làm ta mất nhau.

Hạnh phúc của chúng ta khó khăn lắm mới tìm đến được với nhau, vậy hãy biết bảo vệ, giữ gìn và vun đắp những giá trị tốt đẹp mà chúng ta đang có.

Hàng ngày, chúng ta có một số sự khác nhau khi nhìn nhận các vấn đề trong công việc nhưng chúng ta có thể trao đổi thẳng thắn và nhìn nhận những quan điểm của nhau một cách tích cực. Bởi vì dòng đời cuốn con người ta vào những vòng xoáy cám dỗ, đam mê, hả hê, chán chường. Từng lúc, từng lúc bon chen, cạnh tranh với chính mình, có sung sướng có khổ đau. Nhưng ta vẫn vững tin không ngã lòng để trở thành chính mình, có như vậy chúng ta mới là chúng ta. Nhưng cũng đừng để những điều đó phá tan đi những giây phút hạnh phúc mà chúng ta đang vun đắp.

Có một ngày em bảo rằng anh đi đâu mấy chục năm mà để bấy giờ mình mới gặp được nhau. Anh trả lời rằng: Anh đi tìm em trong suốt thời gian đó để bây giờ mới thấy được em mãi là tình yêu của anh.

Anh sẽ hạnh phúc nhường nào khi hàng ngày được nghe tiếng em nói, nhìn thấy em cười và được đón nhận nụ hôn ngọt ngào mà ta trao nhau. Những cảm giác đó lâng lâng khiến lòng anh ngây ngất. Ngây ngất vì vị ngọt mà tình yêu em trao tặng anh.

Em à? Anh không phải là người ích kỷ. Nhưng anh cũng rất muốn em và chỉ có em thôi là người phụ nữ duy nhất đồng hành và chia sẻ với anh trong quãng đời này. Em cũng vậy nhé. Anh muốn tình yêu của em dành cho anh thuần khiết. Không muốn em dành tình cảm cho một người đàn ông nào khác cho dù đó chỉ là tình thương. Anh yêu em rất nhiều! Dĩ vãng ngày xưa, hãy làm nhạt nhòa đi em nhé! Cuộc đời này có ai đi nhìn về cái bóng cũ của mình đâu. Anh chỉ muốn rằng tình yêu ta dành cho nhau là mãi mãi.

Chuyện xa xưa cũ của mỗi người hãy để nó chôn vùi vào ký ức. Những tạp niệm xa xưa chỉ làm ta thêm bối rối. Những phút xao lòng rồi cũng sẽ qua đi. Hãy trở về là chính mình trong hiện thực của ngày mai em nhé !

Con đường đời đầy những chông gai nhọc nhằn, nếu ta không cùng đồng lòng nắm tay nhau bước qua thử thách thì nó sẽ là vật cản trở tình yêu mà ta đã dành cho nhau. Mỗi bước ta đi còn nhiều nghịch cảnh trái ngang nhưng hãy vững tin thắp cho đời những ánh sáng ban mai thanh tịnh, trong suốt. Gợi cho đời những sắc thắm lung linh. Con người mãi giữ vững chung tình để ngày sau không hối tiếc. Mai xa rời không nhụt chí bay cao.

Hạnh phúc đến khi tình yêu bước qua nấc thang cuối cùng của sự đau khổ em à. Hãy hi vọng về một ngày mai tươi sáng... Cùng vững tin dựa vào nhau mà bước đi mạnh mẽ trong những năm tháng của cuộc đời em nhé. Rồi một ngày không xa, ta sẽ được bước đi trên con đường rực rỡ đầy nắng và hoa.
 

PhuongAnh

New Member
Chờ đợi và hi vọng
“Hạnh phúc có phải là một cánh cửa sắt, ngăn không cho con chim bay về phương Nam?”...

“Nếu em hướng về phía mặt trời, khao khát một đôi cánh; Nếu như thiên đường của 2 chúng ta giống như một bức tường hoa phong tỏa mơ ước của em, anh sẽ buông tay để em bay vút lên. Đôi cánh của em không nên ở mãi nơi đây, nhìn thời gian trôi qua. Nếu sự dây dưa biến thành xiềng xích, anh sẽ ném đi lời thề hẹn. Anh thà làm người đầu tiên vì em quay lại với sự cô đơn. Có! Có một thứ tình yêu gọi là chia tay. Vì yêu, anh sẽ từ bỏ mơ ước. Mình quen nhau, em phải bỏ tất cả. Thà cứ để tình yêu chân thật mang anh đi. Vì yêu em, anh sẽ kết thúc giấc mơ. Anh ra đi để em có tất cả, để tình yêu chân thật giúp anh nói lời chia tay. Đánh mất em, anh phải nhẫn tâm sắm vai người làm em đau khổ để rời xa em. Đành mãi mãi rời xa em”… Mình có thể cao thượng đến thế không? Có thể. Mình có thể làm được điều đó. Mình cần phải làm như vậy nhưng sao mình lại đau. Chắc tại mình quá ích kỉ, quá tham lam. Khi yêu, ai cũng muốn người mình yêu ở bên, và anh cũng vậy. Anh muốn có em bên anh để đi suốt cuộc đời, cùng anh chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn để anh được yêu thương, quan tâm, chăm sóc. Vậy là ích kỉ, là tham lam?

Bé ơi! 14 này là mình đã được một năm. Một năm vừa ngắn mà lại vừa dài. Bao nhiêu lời hứa giờ đã không còn, Bé đã quen và đã yêu một người khác. Một người hơn Nhóc nhiều. Nhóc không trách gì Bé đâu. Bé đã quyết định đúng, như vậy sẽ tốt hơn cho Bé. Bé ở bên Nhóc đâu được gì ngoài nước mắt. Nhóc hay nói Bé ngốc, nhưng Bé biết không, Bé không ngốc một chút nào. Nếu Bé ngốc, thật sự Bé đã đồng ý làm bạn gái của Nhóc lâu rồi. Mỗi khi gặp Bé, Nhóc cũng hay nói “Bé xấu hoắc” và cười. Bé cũng chỉ cười không nói. Nhóc đang nói ngược đó, Bé biết không? Bé ngốc lắm! Giờ chắc Bé đã quên đi lời hứa ngày nào. Chắc có lẽ Bé sẽ không đến chỗ hẹn đâu. Nhưng Bé ơi! Nhóc sẽ đến, Nhóc sẽ đến như lời đã hứa. Một năm đã qua đi, Nhóc vẫn nhớ và sẽ làm những gì Nhóc đã hứa. Dù Bé có đến hay không, Nhóc cũng sẽ đến chỉ để được đứng chờ và tiếp tục hi vọng.

Khi yêu một người, phải cần có lí do hay sao? Bé hay hỏi “Tại sao Nhóc thích Bé?”, nhưng câu hỏi đó làm sao Nhóc trả lời được đây. Nhóc muốn mình là Huấn để được cùng Bé học bài. Nhóc muốn mình là Hân để thỉnh thoảng có thể đi ăn với Bé, dẫu rằng chỉ như 2 người bạn. Nhóc muốn mình là Dư để có thể làm Bé cười mỗi lúc Bé thấy buồn. Và cuối cùng (điều mà Nhóc mong muốn nhất), Nhóc muốn mình là Việt để được Bé yêu thương, để được cầm tay Bé đi trong công viên mỗi chiều. Nhưng không được, Nhóc vẫn mãi chỉ là thằng Nhóc ngốc ngày nào. Nhóc ghen với tất cả.

Bé từng nói Bé cũng thích Nhóc, mỗi khi bên Nhóc tim Bé đều đập mạnh. Nhưng Bé với Nhóc không hợp, Bé rất buồn, Bé không muốn như vậy. “Hãy giúp Bé, đừng gặp Bé nữa. Nhóc ơi, làm ơn”. Hãy tha lỗi cho Nhóc Bé ơi. Nhóc không thể, Nhóc không làm được, Nhóc là kẻ ích kỉ vậy đó. Nhóc muốn gặp Bé, được nghe Bé cười, Bé nói, được nhìn thấy Bé hạnh phúc bên người mình yêu, dẫu biết, đó không phải là Nhóc. Nhóc không thể đem đến cho Bé hạnh phúc thì tại sao không để một người khác làm điều đó.

Sự ấm áp của một chàng trai miền Trung đầy nắng gió đã không thể sưởi ấm trái tim người mình yêu? Đúng vậy. Nhóc là người miền Trung xa lạ, nơi mà Bé chưa một lần đặt chân đến. Bé không biết gia đình Nhóc như thế nào. Nhóc cũng không phải là người theo Đạo (người mà mẹ Bé cấm không được quen). Nhưng Bé ơi, nếu thật lòng với nhau thi có thể cùng nhau vượt qua mà. Nhóc sẽ học, Nhóc sẽ theo Đạo, rồi Nhóc sẽ về xin mẹ Bé. Cuộc sống của Nhóc sẽ là ở đây. Nhóc đã nói vậy mà Bé không tin, chưa bao giờ Bé tin vào Nhóc cả.

Dù có níu kéo thế nào cũng không thể quay lại như xưa. Biết! Nhóc biết điều đó. "Bé chỉ có thể coi Nhóc là bạn”. Ừ, giờ đây Nhóc sẽ đồng ý làm bạn của Bé. Không phải vì Nhóc không còn yêu thương Bé như trước mà vì chỉ có như vậy, Nhóc mới có thể vẫn được ở bên Bé để Nhóc được quan tâm, chăm sóc người mà Nhóc thật lòng yêu thương. Cảm ơn Bé đã đồng ý.

Từ khi gặp Bé cầm tay người ấy đi trong công viên. Tim Nhóc đã đau và giờ nó sẽ không đau thêm lần nữa. Nó không đóng băng mà đã hóa đá, nhốt chặt một hình bóng. Sẽ không một ai có thể bước vào để lại làm nó nhói đau.

Nhóc chưa bao giờ tin những chuyện hoang đường về ma quỷ, về những quẻ bói và cũng chưa bao giờ Nhóc tin vào sự hiện diện của Chúa trời (Nhóc xin lỗi). Nhưng giờ Nhóc sẽ tin, tin vào những quẻ bói đó, Nhóc đã cầu xin Chúa. Nhóc sẽ ở bên Bé, chờ đợi và hi vọng những điều ước, những giấc mơ, rồi một ngày sẽ chở thành hiện thực.

Nhóc yêu Bé!
 

Badamgiak23

Super V.I.P
Hi, cảm ơn Phương Anh nhé, vừa Edit nội dung thư của bạn cho phù hợp rồi gửi cho cô bạn gái, chắc xúc động phát khóc cho xem.
 

PhuongAnh

New Member
Tình đầu

Tình đầu thường khiến người ta khó quên bởi nó mộc mạc, giản dị nhưng sâu sắc.

Mối tình đầu của tôi cũng như vậy. Ngày đó, đối với bọn con trai cùng lớp, cùng khối, cùng trường, tôi là người dễ thương, dễ gần gũi, học khá và dĩ nhiên cũng là mục tiêu săn đón. Lớp tôi ngày đó được xếp vào hàng ngũ của những cái nhất: học giỏi nhất, quậy nhất và có nhiều bạn nữ đẹp nhất. Trong hàng ngũ nhất như thế thì cô lớp phó học tập suốt ba năm phổ thông như tôi có nhiều người để ý cũng là điều dễ hiểu.

Ngày ấy, gia đình tôi thật buồn, những điều nặng nhọc không khiến tôi chùn bước trước việc học, mỗi ngày tôi lại càng hăng say hơn. Anh cũng là một trong số những đôi mắt dõi theo mỗi sáng tôi đến lớp. Anh không đẹp, học không giỏi, không khéo ăn nói nhưng là người biết quan tâm, lắng nghe và chia sẻ những khó khăn hiện tại của tôi. Sự quan tâm chân thành đã dần khiến chúng tôi gần nhau hơn trong học tập, trong cuộc sống, là nơi tôi biết chia sẻ khó khăn. Tôi yêu anh từ đó.

Thời phổ thông thật đẹp, trôi nhanh, rồi chúng tôi tốt nghiệp. Ngày rời quê nhập học không người thân nơi đất lạ tôi khóc rất nhiều, tiễn tôi lên xe anh cũng khóc. Biết rằng từ nay phải tự lập, phải một mình đối diện với tất cả. Nhớ anh thật nhiều. Tôi hiểu rằng mình phải cố gắng hơn nữa để học tốt và làm quen dần cảm giác không có anh bên cạnh. Tôi cũng hiểu anh buồn và mặc cảm vì không đỗ được đại học cùng lúc với tôi nên tôi càng cố vững chãi và tạo niềm tin mong anh học tốt, thành công vào kỳ thi tiếp theo.

Sài Gòn thật đông người mỗi ngày cuối tuần và tôi thấy mình trống vắng. Lang thang trên mọi nẻo đường bằng chiếc xe đạp ngày nào, tôi lại càng nhớ anh nhiều hơn. Những cánh thư đi là nỗi nhớ anh nơi tôi đong đầy thêm một chút. Những khó khăn của thời sinh viên, những thiếu thốn của gia đình nghèo, những nỗi buồn của gia đình mãi đeo bám, những bữa cơm sinh viên thật đạm bạc… làm tôi khóc và nhớ anh nhiều hơn.

Nhưng có lẽ những khó khăn nơi đất lạ anh chưa từng trải ở tuổi phổ thông nên không chia sẻ cùng tôi được. Những tháng ngày buồn và khó khăn tôi chỉ biết khóc một mình. Rồi những quan tâm ngày xưa không còn nữa, thay vào đó là những trách hờn vu vơ, giận nhau vô cớ. Cuộc săn đón cuối tuần của những anh chàng cùng trường, tôi đều từ chối, vẫn chỉ mãi chỉ nghĩ đến anh. Anh đâu hiểu được tôi vẫn rất nhớ anh, da diết nhớ. Anh đâu hiểu được những bữa cơm đạm bạc cũng chỉ mong tiết kiệm để mỗi tuần điện thoại gặp anh, những ngày lang thang làm thêm sinh viên dịp cuối năm cũng chỉ để mong được tặng cho anh món quà chính bằng tiền mình kiếm được. Tôi thật buồn khi nhận ra rằng thời gian chúng tôi giận hờn, cãi vã nhiều hơn thời gian quan tâm nhau. Nỗi nhớ anh da diết làm tôi không sao làm được việc gì khác. Tôi vượt gần 700km những mong gặp anh cho vơi nỗi nhớ, nhưng cũng chỉ là những ngày cãi nhau, buồn bã. Tôi hiểu được những tháng ngày buồn nơi đất khách, những cố gắng của mình suốt thời gian qua cũng chỉ là một mình. Ngày anh thông báo trúng tuyển cao đẳng cùng trường tôi đang học, tôi rất vui và thực sự chúc mừng cho sự thành công của anh.

Nhưng thật không may, tháng ngày tiếp theo là những nỗi buồn tiếp nỗi buồn, cãi vã tiếp cãi vã khiến tôi cảm thấy mệt mỏi và không còn cảm nhận được những sẻ chia như ngày xưa. Một năm cho những nỗi buồn và một mình gánh chịu, nhận được từ anh chỉ là sự giận hờn. Thật mệt mỏi và tôi hiểu rằng mình không thể cùng anh đi tiếp. Tôi quyết định nói lời chia tay dù tình yêu ngày nào vẫn tràn đầy, nhưng bởi niềm tin về một cuộc sống vui vẻ và hạnh phục bên anh không còn nữa.

Ra trường, đi làm rồi có cuộc sống mới. Thỉnh thoảng tôi vẫn gặp anh như những người bạn, tôi biết trong anh tình cảm dành cho tôi vẫn còn đó nhưng tôi lại không đón nhận được. Tôi có bạn trai, anh cũng có bạn gái mới. Ngày cưới của tôi, anh không đến, tôi cũng nhận ra rằng anh vẫn chưa quên được tôi và nghĩ rằng tôi cưới bởi người ta giàu sang, địa vị hơn anh. Ông xã tôi cũng bình thường như những người đàn ông khác, anh không giàu sang, không địa vị cao nhưng tình cảm anh dành cho tôi chân thành và giản dị. Anh biết lắng nghe, biết chia sẻ khó khăn trong cuộc sống và biết quan tâm đến mọi người xung quanh tôi.

Tôi yêu và hạnh phúc bên ông xã với vai trò vợ hiền bởi tôi cảm nhận được sự bình yên trong cuộc sống, sự quan tâm chia sẻ của đời thường và bởi tôi cần có anh. Tôi có cuộc sống mới nhưng vẫn mong rằng anh quên được tôi, xây dựng cuộc sống mới cho mình tốt hơn.

Ba tuần sau ngày tôi cưới, thật bất ngờ khi nhận được thiệp cưới từ anh. Bạn bè bảo rằng anh cưới vội vàng những mong quên được tôi. Rằng anh vẫn nhớ về quá khứ, nhớ về những ngày bên tôi, tiếc vì đã làm tình cảm rạn vỡ và đánh mất tôi. Tôi mừng cho hạnh phúc mà anh đang xây dựng, vui vì anh tìm được một nửa của mình. Dù chưa một lần biết cô ấy như thế nào nhưng tôi vẫn thầm cầu chúc cho cả hai luôn hạnh phúc. Anh là người đàn ông tốt, mong rằng anh sẽ tìm được một nửa hạnh phúc thực sự cho mình.

“Hãy xem em như một người bạn, mọi chuyện của ngày xưa hãy để cho nó trôi qua đi, nó sẽ mãi là những kỷ niệm đẹp của tuổi học trò. Còn vài ngày nữa thôi cả hai đã là của nhau, hãy mang yêu thương và cuộc sống hạnh phúc thực sự đến cho cô ấy, đừng để cô ấy buồn như em đã từng buồn. Hãy trân trọng những gì mình đang có, quan tâm đến cô ấy như đã từng quan tâm em. Bởi cô ấy là người sẽ cùng anh đi hết quãng đường hạnh phúc còn lại. Em luôn cầu chúc cho anh mãi hạnh phúc bên người anh yêu".
 

PhuongAnh

New Member
Lời thầm kín

Anh thầm cám ơn ông trời đã cho anh gặp em để rồi nói lời yêu em.

Anh gặp em trong ngày anh họ của em cưới, anh vô tình nhìn thấy em để rồi từ đây anh dõi theo từng bước cuộc đời em. Đôi má em chợt ửng hồng khi em bắt gặp thấy anh đang nhìn em. Em thẹn thùng quay trở vào trong nhà và không cho anh cơ hội nhìn thấy em lần thứ hai. Nhưng cuộc đời đâu dễ thế phải không em? Anh hỏi một người bạn và biết được tên của em. Có được tên của em rồi nên anh mạnh dạn đến làm quen. Em hỏi tại sao anh lại biết tên em? Anh trả lời bởi vì anh muốn làm quen với em. Em ngần ngại khi anh ngỏ ý muốn xin địa chỉ của em, nhưng rồi em cũng cho anh địa chỉ và chúng mình quen nhau.

Tối 30 Tết anh mời em đi xem ca nhạc. Thấy anh và em đi với nhau thì mấy người bạn của anh và của em đều chỉ trỏ làm em bối rối. Lúc đó anh lại mừng vì anh muốn cho mọi người thấy mình cũng có thể có bạn gái cùng đi chơi (trước đây mỗi khi về quê anh chỉ đi chơi với những người là em họ hay là cháu của anh thôi). Em cười, cái nụ cười mà chính nó đã tiêu diệt trái tim anh kể từ ngày gặp đầu tiên.

Rồi ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời anh cũng đã đến, ngày 13 tháng 2. Anh đi tìm mua cho được hộp sôcôla hình trái tim và một bông hồng để tối đó anh sẽ tặng em cùng với lời nói mà anh đã muốn nói ngay từ ngày mới gặp. Con tim anh đã như vỡ oà khi em cúi đầu đồng ý. Nhưng có thành công nào mà không phải trả bằng mồ hôi, có hạnh phúc nào mà không phải trả bằng những nỗi nhớ?

Hết những ngày nghỉ Tết, anh lại lên đường trở vào Nam để tiếp tục công việc còn em thì lại tiếp tục học. Lúc chia tay lòng anh đã rất buồn khi nghĩ đến việc phải xa em. Nhìn qua, khuôn mặt trầm lại của em cho anh biết em cũng đang rất buồn. Hai chúng mình cầm tay nhau, em nói: “Đời này em chỉ yêu một mình anh thôi”, còn anh thì nhắc lại câu nói trước đây anh đã nói: “Anh đợi em”.

Giờ đây ở nơi xa anh luôn nhớ và yêu em. Em ơi! Hãy tin
 

The_dealth1405

New Member
Valentine không em
Ngày Valentine là ngày lễ của các cặp tình nhân. Nhưng đối với em, anh biết đó còn là ngày sinh nhật của em... Anh sẽ chuẩn bị mọi thứ thật là đẹp đẽ đối với cả hai chúng ta vào ngày ấy. Đó sẽ là một ngày đáng nhớ đối với anh và em, nhưng bây giờ nó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ mà anh đã cho nó là một điều gì đẹp đẽ sẽ xảy ra...

Anh thật là hối hận, khi mà lúc đó anh lại đồng ý một cách thiếu suy nghĩ về lời đề nghị "ra đi" của em. Em quay đi mà không cho anh biết được lý do, không một lời nói rõ ràng, và không cho anh được ôm em một lần cuối cùng.

Đối với anh, em là người đầu tiên anh trao hết cả tấm lòng này. Anh đã bỏ tất cả niềm tin của mình vào em và để nhận được nỗi thất vọng tràn trề. Anh nhớ nụ cười của em, tiếng nói của em, ánh mắt và đôi môi em...

Khi ngồi bên em, anh như là thoát khỏi cái xác của một con người lạc mất phương hướng. Em đem lại cho anh một cảm giác mới mà anh không thể nào tả được. Những lần ôm em trong vòng tay, em ngả đầu trên vai anh, anh có thể cảm nhận được hương thơm dịu nhẹ từ mùi nước hoa của em. Tất cả để lại trong anh một nỗi nhớ tràn trề khi em đã ra đi...

Không có em, mọi thứ xung quanh anh như đã tiêu tàn. Những nơi chúng ta từng tới, nay anh bỗng thấy mọi vật ở đó như đã thay đổi, từ từng hàng cây, tới băng ghế đá, nơi chúng ta từng trò chuyện...

Không có em, anh lại trở về với con người cũ và còn thêm một nỗi đau buồn mất mát trong lòng này. Ngày Valentine này anh biết làm gì đây khi không có em, khi không còn cảm nhận được tình yêu đang kề bên?

Anh mong rằng em sẽ nhớ đến anh, nhớ đến những ngày chúng ta đã ở bên nhau, để rồi một ngày nào đó khi chúng ta gặp lại, sẽ không coi nhau như người xa lạ.

Nay anh là người cô đơn, và anh chắc rằng không chỉ có mình anh như vậy. Trong ngày Valentine này, những cặp tình nhân chắc sẽ là rất là hạnh phúc vì họ đã được bên nhau cùng trải qua một "ngày lễ tình nhân" ấm áp. Nhưng ngoài số ấy, những người còn lại nếu không phải là chưa kiếm được nửa trái tim cho mình, thì chắc là cũng sẽ có một số giống như anh, đã bị người mình yêu nhất làm tan vỡ trái tim mà mình đã trao trọn.

Anh mong rằng, những người bất hạnh ấy sẽ có một ngày mà nỗi đau sẽ được bù đắp bằng một tình yêu mới trọn vẹn tấm lòng, trọn vẹn trái tim. Và họ sẽ có được một ngày lễ Valentine hạnh phúc với nhau.

Cho dù chúng ta đã cách xa nhưng anh thật sự rất khó lòng mà quên được em. Tuy em đã làm cho chúng ta mất đi ngày Valentine đáng quý này nhưng anh mong em sẽ tự kiếm cho mình được niềm vui mới bên một người khác. Còn anh, anh cũng sẽ tự xây dựng cho mình một giấc mơ mới về ngày Valentine này. Đó sẽ là một giấc mơ không vương những nỗi đau để Valentine này sẽ không trở thành một ngày bất hạnh
 

NgocVNPT

New Member
Giấc mơ không thật!



Vì một lẽ em biết em chẳng cách nào thay đổi được anh, chẳng thể nào xoay chuyển điều hoang đường thành điều ngọt ngào cho riêng mình, cũng như không bao giờ biến được điều không thể thành có thể!
Hôm nay trời lất phất mưa bay... cũng như từng giọt nước mắt đang nhẹ nhàng tuôn chảy trên gương mặt em... Gương mặt mà ngày xưa anh hay nói: "Chỉ muốn thấy em cười và hạnh phúc mà thôi". Vậy mà ngày hôm nay...

Tình yêu của chúng ta bắt đầu vào mùa mưa, nên có lẽ vì thế mà em rất yêu mưa, anh nhỉ? Cũng như khi em biết rằng anh là hạt mưa lất phất bay, mênh mông huyền dịu thì em lại cứ lao vào những cơn mưa, chỉ với hi vọng như được trở về trong vòng tay ấm áp của anh.

Tất cả những kỉ niệm đó đã vỡ tan hết rồi. Em òa khóc như một đứa trẻ con dù biết bao lần em đã kìm nén những giọt nước mắt đó nhưng sao hôm nay nó cay và đắng lắm, có biết không anh?

Chắc vì đã không còn anh bên em để mà nói với em rằng: "Không được khóc đâu đó nhé!". Kỉ niệm êm đềm ngày nào còn đó, em và anh vẫn còn đây. Vậy mà hỡ hững đến nhạt nhòa. Chúng ta ngày hôm nay như đã cười nhạo vào cái kỉ niệm tươi đẹp mà mình từng có dù chỉ mới là ngày hôm qua.

Còn nhớ hay không, anh hỡi? Người mà em biết, khi em yêu là đau khổ và cuối cùng thì đau khổ nhất vẫn lại là em. Em cười, cười thật to giữa trời mưa. Hy vọng nước mưa sẽ xóa nhòa những đau khổ trên má em để sẽ không ai biết rằng em đang khóc.

Em quen anh khi mùa mưa đến và em xa anh cũng khi mùa mưa đến. 2 mùa mưa ta có nhau cũng chính là những chuỗi ngày lòng em ngập tràn hạnh phúc. Anh thật lòng tặng em tình yêu đó, bao người thầm ước mong và cũng chính vì tình yêu đó, em đã phải sợ hãi và xa anh. Đứng trong đêm lạnh giá, em ngước nhìn vì sao đêm và hỏi rằng “Trên đời này, ngôi sao nào sáng nhất?”. Tại sao em mãi đi tìm mà chẳng thấy. Cuộc đời ban cho em đó nhưng rồi cướp đi của em tất cả.

Anh biết có lúc đứng trước ngã ba lòng, em tự hỏi phải đi theo hướng rẽ nào của cuộc đời là đúng đắn nhất? Nhưng em càng đi thì càng cảm thấy mù mờ, mọi thứ xung quanh trở nên huyền ảo và cuộc tìm kiếm của em càng trở nên vô vọng. Thế rồi, mùa mưa năm ấy em gặp anh. Cứ ngỡ em đã tìm ra được vì sao đêm soi sáng con đường đời phía trước.

Quả thật anh yêu em nhưng sao tình yêu của anh lại mong manh như thế? Mong manh như cái tuổi non nớt của anh và em ấy? Có bao giờ anh mang cảm giác của em vào suy nghĩ của anh? Có bao giờ anh thấy nỗi âu lo của em hiện rõ từng nét trên khuôn mặt bầu bĩnh mà anh vẫn thường cưng chìu?

Có không 1 giấc mơ hoang đường. Anh đã cùng em chia sẻ mọi u buồn trong cuộc sống. Anh đã từng chứng kiến bao sự đổi thay đến đau lòng của em. Anh đã từng vùi đầu em dỗ dành: ĐỪNG KHÓC NỮA EM ƠI, ĐỪNG KHÓC MÀ! Anh xóa tan bao ưu phiền đau đớn mà cuộc sống bắt em gánh chịu khi em chưa đủ nghị lực. Anh đã từng xót xa cho những viễn cảnh mà anh thấy. Rồi chính anh, chính anh là nguồn an ủi, động viên em vượt qua trắc trở của cuộc sống. Thế mà...

Em tiếc nuối, em tiếc sao tình yêu của em và anh không mãi mãi mà đã vội vã ra đi? Để rồi em một mình vẫn ngồi đây tự hỏi: Tình yêu anh dành cho em là hiện thân của cái gì? Bao năm tháng qua, em ở đâu trong trái tim anh? Để giờ đây, em ngồi khóc vì có lẽ tình yêu anh dành cho em không phải là tình yêu bất diệt mà là 1 thứ gì đó, anh nhỉ? Anh biết mà...

Anh vẫn là anh hay anh đã khác xưa, sau bao năm dài bên em? Anh lớn thêm hay em lớn thêm? Anh đã cho em 1 câu chuyện buồn trong đời và anh đã cho em biết thế nào là 1 tình yêu. Em đã thử tìm đến thứ tình không dám gửi để trút đi bầu tâm sự mà vẫn còn chất đầy nỗi mong nhớ anh. Nhưng em càng muốn quên lại càng nhớ anh da diết.

Đêm nay em lại ngước nhìn vì sao đêm. Khi xưa em buồn, em thường đắm mình trong ánh sáng của trăng sao vì nó luôn mang 1 cảm giác ấm áp, những tia sáng lặng lẽ đó như toả sáng 1 góc tâm hồn em. Và nay, em cũng mượn sao đêm an ủi tâm hồn em.

Dồn nén nỗi đau ấy trong lòng, em muốn khóc lên, thét lên mà chẳng được. Ai có thể biết được một người vui vẻ, hăng hái như thế lại có thể dằn vặt và khóc than hằng đêm cho một lần mất mát. Nhưng vẫn đau đáu trong em một giấc mơ, giấc mơ nhìn được anh, cầm được bàn tay anh nơi cuối con đường tình yêu chúng mình.

Có thật con đường em đã đi là sai sao? Thật thà trong tình cảm, chân thành trong tình yêu thì không đúng? Có thể em còn quá trẻ, trẻ con như lời anh nói, cho nên em chẳng thể nào hiểu được tất cả những gì mà người ta gọi là nhân tình thế thái. Nhưng anh ơi, em tin và em hiểu tình cảm chẳng có chỗ cho sự dối trá và lừa lọc.

Tình yêu trong em đã đầy như thế, đã mãnh liệt và nồng nàn như thế thì em sẽ giữ lại cho riêng mình, sẽ mãi đau đớn vì nó nhưng cũng cũng sẽ tự hào vì một lần đã thành thật lòng mình với nó, vì một lẽ em biết em chẳng cách nào thay đổi được anh, chẳng thể nào xoay chuyển điều hoang đường thành điều ngọt ngào cho riêng mình, cũng như không bao giờ biến được điều không thể thành có thể!

Mãi mãi, giấc mơ của em vẫn sẽ là một giấc mơ không thật!
 
Top