Đâu là tình yêu đích thực?
Người ta nói tình cũ không rủ cũng tới. Ấy vậy mà tôi lại không tin, nghĩ rằng tình yêu đã kết thúc thì quay lại làm sao được. Thế nhưng…
Câu chuyện của tôi bắt đầu từ việc lần đầu tiên có người để ý đến mình. Biết nói thế nào nhỉ? Cảm giác mến mến thích thích một người ở cái tuổi trăng rằm đã được gọi là yêu chưa? Tôi cũng không biết nữa, nhưng khi biết người ấy cũng thích mình thì tôi cảm thấy thật hạnh phúc.
Chúng tôi từng học cùng lớp nhưng chẳng mấy khi nói chuyện. Có lẽ cả hai cũng ngại chỉ len lén nhìn nhau từ xa. Và khi hai ánh mắt gặp nhau thì bối rối quay đi chỗ khác. Nói là thích nhau không dám thổ lộ nhưng không có nghĩa rằng nó là “vách ngăn cách” chúng tôi vui chơi hồn nhiên cái tuổi học trò nghịch ngợm của mình.
Thế rồi chúng tôi phải thi vào cấp 3, mỗi đứa một trường nhưng vẫn liên lạc như những người bạn thân, vẫn í ới rủ nhau đi họp lớp, vẫn ông tôi thân thiết như trước. Hồn nhiên và nhiều kỉ niệm.
Tôi có cảm giác như mình thực sự thích người ấy, cảm giác như đang yêu người ấy - mối tình đầu có phải là thế khi không được gặp thì thấy nhớ, không được nói chuyện thì thấy buồn, thấy ghen ghen khi người ấy nói chuyện với người con gái khác, biết kiên nhẫn chờ người đó tan học khi có dịp đến trường người đó chơi, cũng chỉ để nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu đó và nở nụ cười hỏi thăm? Thấy hồi hộp khi nhìn thấp thoáng xa xa giống hình dáng người ấy nhưng lại thất vọng khi mình nhầm?
Mới vào cấp 3 chúng tôi thường liên lạc qua thư, hai trường chẳng xa nhau lắm nhưng mỗi khi có thư tôi lại thấy cuộc đời thật hạnh phúc và vội vàng viết lại, kể chuyện học tập và cuộc sống của mình, động viên nhau học thật tốt để cùng đỗ đại học.
Nhưng rồi một ngày tôi nhận ra khi mình càng cố gắng học tập để không ngại với người đó, càng cố gắng “chăm chút” cho tình yêu của mình thì khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng xa dần. Những lá thư và sự gặp gỡ cũng thưa đi dù người ấy vẫn thỉnh thoảng động viên tôi cố gắng học. Tôi chẳng hiểu vì sao lại thế, thấy buồn mà chẳng biết làm thế nào vì nghĩ dù có níu kéo mà người ấy không thích nữa thì chẳng để làm gì.
Sự tự ái và lòng tự trọng không cho phép tôi phải “cầu xin” tình yêu của một người đã thay đổi dù biết người ấy không hề có người con gái nào khác. Có lẽ chỉ là không thấy thích nữa nên thôi, tình yêu của người con trai ở tuổi học trò chỉ ngắn vậy thôi sao?
Sự trống rỗng, buồn và cô đơn, thất vọng và chán nản khiến tôi chẳng thể tin vào tình yêu - thứ mà người ta vẫn nói có thể làm thay đổi một con người trở nên tốt hơn. Chắc chỉ trong cổ tích mà thôi.
Rồi khi tôi nhận được giấy báo đỗ đại học thì cùng thời gian đó tôi gặp anh – cũng bình thường như bao người con trai khác. Trên chuyến tàu về thăm quê ngoại, nói là lần đầu gặp thì cũng không phải. Nhà anh ở gần nhà ngoại tôi, cũng có chơi với nhau từ bé nhưng sau gia đình tôi chuyển về Hà Nội thì không liên lạc với nhau nữa. Nay lại gặp anh trên đường về nhà vì anh cũng học ở Hà Nội.
Cảm giác gặp lại bạn thời thơ ấu cùng ôn lại những chuyện trẻ con ngày xưa khiến khoảng cách giữa tôi và anh không còn xa lạ như trước, thời gian dài đằng đẵng trên chuyến tàu dường như cũng vụt trôi nhanh hơn.
Sau ngày gặp lại bất ngờ đó chúng tôi thường xuyên liên lạc với nhau hơn bằng điện thoại, email, chát đôi khi rảnh rỗi anh còn đến thăm gia đình tôi và xin phép bố mẹ cho chúng tôi đi chơi. Chúng tôi coi nhau như anh em một nhà và bố mẹ tôi cũng rất quý anh vì trước đây hai gia đình cũng là hàng xóm của nhau.
Thế rồi một ngày anh ấy nói cả hai chúng mình đều chưa có người yêu, thôi cứ giả vờ nhận là người yêu của nhau em nhé. Chứ “nhớn” từng này mà chưa có bạn bè thì họ cười cho. Tôi biết anh trêu nhưng hình như bên trong sâu thẳm đôi mắt đang nhìn tôi một cách trìu mến là một lời nói thật: “Anh yêu em”.
Không hiểu sao lúc đấy tôi thấy mình xao xuyến và cũng nhận lời cùng anh. Tôi không biết có thực sự là tôi yêu anh không nữa nhưng chúng tôi bắt đầu mọi hành động và lời nói không còn vô tư cười và trêu nhau nữa mà thay bằng một đôi đang yêu thật sự. Tôi thấy cũng rất thú vị khi có người quan tâm đến mình như vậy.
Bố mẹ hai bên lại tưởng chuyện hai đứa là thật nên cũng rất ủng hộ. Còn chúng tôi chỉ lắc đầu cười trừ vì cũng đã từng giải thích thì bố mẹ đều cho là hai đứa xấu hổ không dám nói. Cứ như vậy thời gian lặng lẽ trôi, thấm thoát cũng đã 2 năm kể từ ngày tôi nhận lời làm người yêu của anh.
Đôi khi tôi có cảm giác anh ấy thích tôi thật sự bởi sự quan tâm chăm chút của anh và tôi cũng vậy. Nhưng nhiều lúc lại thấy không phải thế, nhiều khi anh cũng thờ ơ với tôi và điều đó khiến tôi giận anh nhưng không dám nói chỉ tự nhủ rằng tôi và anh chỉ là người yêu trên danh nghĩa thôi.
Tôi chẳng biết sao nữa nhưng cảm giác yêu như đã từng thích từng yêu người yêu cũ trong tôi đối với anh nó không rõ rệt như vậy. Chính nhiều lúc bản thân tôi cũng thờ ơ khi gặp anh, mà đôi khi không gặp cũng không nhớ lắm, không hồi hộp lắm dù chỉ là đôi lúc thôi. Đấy có phải là tình yêu hay không? Hay vì vết thương trong lòng với mối tình đầu khiến tôi không thể cởi mở hơn với người khác?
Nếu chuyện chỉ có thế thì có lẽ thời gian sẽ khiến tôi hài lòng với tình yêu hiện tại của mình. Nhưng cuộc đời không cho tôi sự bình yên an phận đến vậy. Trong một lần họp lớp tôi đã gặp lại người cũ. Chúng tôi cũng chỉ nói chuyện như bạn bè nhưng không hiểu sao cảm giác của tôi lúc ấy lại thấy vui sướng lâng lâng.
Tôi tự cho rằng đó chỉ là lâu ngày không gặp nhau, nói chuyện thấy vui thôi nhưng rồi chúng tôi tiếp tục liên lạc qua Yahoo!. Nhiều khi nói chuyện lâu và nhắc về quá khứ trong lòng tôi lại ùa về những kỉ niệm - những kỉ niệm mà hồi đó đã làm tôi khóc rất nhiều - đó nước mắt của một người con gái mới lớn biết cảm nhận thế nào là yêu và chia tay.
Đã có lần tôi mạnh dạn hỏi người ấy vì sao lại không còn yêu tôi nữa, vì sao lại chia tay nhưng người ta chỉ im lặng rồi mãi mới nói chẳng biết vì sao hồi đó lại làm như thế nữa. Và có lẽ tôi đã sai lầm khi kể hết tâm sự của mình, những cảm nhận, tình cảm của mình hồi đó, tôi thấy lòng mình thanh thản hơn đôi chút nhưng vẫn còn điều gì đó nuối tiếc.
Đáng lẽ tôi nên vùi sâu tình yêu của mình trong quá khứ chứ không nên khơi dậy ở hiện tại. Đáng lẽ tôi phải bằng lòng với tình yêu của tôi bây giờ nhưng người đó lại cũng nói rằng tình cảm của anh ta cũng giống như tôi.
Sững sờ, nửa như vui mừng nửa như oán trách khi anh hỏi tôi đã có người yêu chưa? Có thể làm bạn gái người ta một lần nữa không và kết quả sẽ không phải là chia tay trong quá khứ thì tôi thấy mình như muốn trốn chạy, nhưng nhiều lúc lại muốn đó sẽ là sự thật. Tôi thấy anh ta cũng rất quan tâm hỏi han lo lắng cho tôi, duy chỉ có một điều là không đến nhà tôi chơi.
Tôi không dám nói chuyện này với người yêu hiện tại của tôi nhưng cũng không thể gạt khỏi đầu mình hình ảnh, giọng cười của người xưa - một anh chàng nhút nhát đáng yêu chứ không phải hình ảnh hiện tại bây giờ.
Có lẽ tại tôi đang trêu đùa tình yêu và đang phải trả giá cho tình yêu của mình, vẫn thấy yêu người hiện tại mà không khỏi bồi hồi khi gặp lại người cũ khiến tôi không là chính mình như lúc trước. Tôi thấy có lỗi với người yêu của tôi bây giờ...