01
Ông Robinson đến một cửa hàng bán tranh hiện đại,toàn những loại tranh thật cao siêu và đắt tiền. Xem mãi mà vẫnkhông cảm nhận được bức nào, cuối cùng ông tập trung thưởng thứcmột bức nhỏ không đề giá. Bức tranh hình vuông, màu trắng và có mộtchấm đen ở giữa khung kẹp bằng đồng. Nó tạo cho ông cảm giác nhẹnhàng thanh khiết vì bố cục và màu sắc giản dị. Biết rằng tranh ởđây không rẻ, chần chừ mãi mới hội tụ nổi quyết tâm, ông hỏi ngườibán hàng:
- Bức tranh này bao nhiêu tiền?
- Thưa ông, đấy chỉ là cái công tắc điện thôiạ!
********
Một cựu chiến binh kể lại thành tích dũng cảm quân sự của mình:
- Và tôi nhớ có một lần, kẻ địch bắt đầu quét vào vị trí của chúng tôi những loạt đạn sát thương ghê gớm. Đại úy ra lệnh: - Tất cả nằm xuống! Và mọi người đều nằm xuống, trừ tôi. Tôi vẫn đứng đúng tư thế một cách dũng cảm.
- Tại sao thế?
- Vì tôi có một chai Uýt-ky đã mở nút ở trong túi.
********
Than ôi tiếng Việt
Chuyện kể về một anh sinh viên người Hung sang Việt Nam làm nghiên cưú sinh môn tiếng Việt.
Cuối đợt nghiên cứu trường tổ chức một kì thi gọi là kiểm tra trình độ của từng nghiên cứu sinh. Đề văn ra như sau:
"Anh (chị) hãy giải thích câu ca dao:
Gió đưa cành trúc la đà
Tiếng chuông Thiên Mụ, canh gà Thọ Xương."
Đọc xong đề, anh chàng sinh viên khoái trí lắm vì nghĩ rằng không có gì là khó, nhất là khi anhcó mang theo cả từ điển. Sau một hồi tra cứu chảy nước mắt, xem ra anh ta đã tường tận nhiều điều:
* "Gió đưa (được) cành trúc" thì ắt hẳn phải là gió to, ý hẳn là có bão.
* Với từ "la" anh phân vân giữa hai cách hiểu:
+"la" là sự kết hợp giữ lừa và ngựa.
+"la" anh đoán rằng đề đã in sai, phải là lao mới đúng. Và anh đã chọn cách hiểu này.
* "Đà" là thanh tà vẹt để tàu có thể chuyển động trên đó.
* "Thiên mụ" : đàn bà trời - ý hẳn là vợ trời.|
* " Thọ" : nhiều lần (lâu)
Và cuối cùng anh ta đã cho ra đời một sản phẩm bất hủ:
Trời nổi cơn bão lớn
Lao xuống tà vẹt đường
Vợ trời đánh một tiếng chuông
Canh gà húp vội, hóc xương mấy lần