• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

THẤT TÌNH QUÁN

mathanh

New Member
lâu lém oỳ ta hem cóa iêu,Ai dậy ta yêu lại hem;;);;)







:(:(:(

người là nam hay là nữ, nếu là nữ chắc người là ô im rồi, còn nếu là nam thì người là Gay im rồi>:) nên mới .........................:))
 

Whinny

New Member
người là nam hay là nữ, nếu là nữ chắc người là ô im rồi, còn nếu là nam thì người là Gay im rồi>:) nên mới .........................:))

Áh,Em hem cóa bị Gay nhá................:ar!





ngừi ta pùn thiệt mừ:(:(
 

mathanh

New Member
khi bạn thích 1 ai đó thì nên bày tỏ để họ biết, cho dù kết quả như thế nào cũng phải chấp nhận, để ta còn biết hướng mà đi
 

pethuylovely

New Member
tình yêu thì không bao giờ cao thượng cả luôn được mong là người đó sẽ thuộc về mình không chia sẽ cho ai
 

mathanh

New Member
tình yêu thì không bao giờ cao thượng cả luôn được mong là người đó sẽ thuộc về mình không chia sẽ cho ai

tình iu là 1 kể mù lòa, cho nên em phải gắn thêm cặp mắt cho nó, để nó thấy được cái mà nó đã đánh mất=))
 

vanvanvivi

New Member
Vẫn ngơ ngác, hụt hẫng như lạc vào 1
chốn mà chẳng biết đến lúc nào tìm được lối ra... Đã tự mạnh mẽ, tự cố
gắng đứng dậy... Nhưng vẫn hoàn toàn cô độc, vì ko còn có ai níu giữ, hay giúp đỡ... với mỗi lần ngã xuống là 1 lần bạn phải tự học cách đứng lên,nhưng điều quan trọng nhất ko phải là vết sẹo sẽ để lại kích thước... như thế nào mà chính là việc làm sao để ko lặp lại nó cũng như ko bị chai sạn vì nó.
 

hbinhlove2003

New Member
Hoho, cưới ghệ cũ luôn đi anh, 2 bà xã ai có quyền thì làm vợ lớn :))
vợ anh đẹp như vậy mà còn nhớ là sao..... ???
Ghệ cũ cũng đẹp lắm àh ? :D
cả 2 đều dễ xương như nhau nên chỉ chọn 1 bỏ 1 thui,có ai cần ko anh giới thiệu cho nha :D
 

Thao_Kute

.:: Em Nuôi Man ::.
buông tay em ra...buông tay anh ra....buông tay nhau ra...wa' khứ rồi mà...!!!...Nếu quá khứ, chúng ta đi chung một con đường...Thì hiện tại, chúng ta đã ở hai nẻo đường khác nhau…
 

ahojmimi

New Member
Đã bao lần ta mơ, mơ nhiều nhưng lại thất vọng nhiều. Quà tặng của tạo hóa thật đáng sợ. Giấc mơ chỉ là giấc mơ, khó thành hiện thực nhưng ta chẳng cưỡng nổi sự mơ mộng. Mà khi đã "mơ" rồi lại "tỉnh" thì...ôi thôi! chán nản, thất vọng...vô vàn những cảm xúc tiêu cực nhất sẽ đến. Đâu mấy ai hiểu hết điều đó nghĩa là gì. Chẳng có sự cảm thông nào, một lời khuyên nào, sự an ủi nào có ý nghĩa với ta vào lúc đó. Lúc mà ta như đang sống trong sự đau khổ tột cùng của tâm trí, sẽ chẳng có gì là ý nghĩa với ta. Niềm hy vọng lớn lao đang dần tan đi để lại trong ta những vết thương khó lành, để rồi ta chai lỳ với cuộc sống. Thờ ơ với những cảm xúc lãng mạn,.....nhưng không, ta chẳng thể nào làm được điều đó. Vốn dĩ ta đã như vậy rồi, ta có đủ những cảm xúc của một con người, vui buồn chán ghét...tất cả ta đều có. Nhưng ta ước gì từ nay ta là người vô cảm, ta sẽ như một gốc cây Lựu, già cỗi với những thăng trầm của cảm xúc mà ta đã trải qua. Bám dễ vào những tảng đá trên núi, nhìn xuống để mà cười nhạo những kẻ đang yêu, đang hờn, đang hạnh phúc. Bởi ta đã hiểu chẳng có gì là vững bền, chẳng bao giờ có hạnh phúc mãi mãi. Tất cả chỉ là một giấc mơ. Khi tỉnh dậy ta mới biết đó chỉ là trò đùa của tạo hóa. Phải chăng ta đã thức tỉnh rồi, phải chăng ta sẽ không bao giờ mơ nữa...?
Nhưng hôm nay, những vết thương trong lòng ta vẫn chưa lành hẳn, ta vẫn đau, ta vẫn buồn. Ta đã bị thương nhiều lần rồi, nhưng sao lần nào ta cũng cảm thấy thất vọng vô vàn. Sao ta không cảm thấy quen với điều đó, khi còn bé, ta chơi đùa nhảy múa, ta ngã nhiều, ta chỉ khóc rồi lần sau không còn đau như lần trước. Nhưng vết thương lòng của ta sao càng ngã càng đau, càng ngã càng làm ta tiều tụy, ta vẫn chẳng thể trưởng thành. Có lẽ ta đã hết cái tuổi để mà lớn, để mà khôn, để mà trưởng thành. Ta sẽ mãi là ta, là đứa trẻ không bao giờ lớn, chỉ biết chạy theo con diều mơ ước để khi chiều về hết gió, cánh diều của ta sẽ lao xuống đất, vỡ ra từng mảnh, nhưng không sao. Ngày mai, khi ta thức giấc, ta sẽ lại làm một con diều khác để rồi lại mơ. Ta tự hào, ta kiêu hãnh vì ta được là ta, ta sẽ đi tiếp, đi đến những chân trời mới. Ta đi đến khi nào ta gục ngã, ta kiệt sức. Ta đi để thời gian trôi nhanh hơn. Ta sẽ không dừng lại, bởi dừng chân lại sẽ chỉ làm ta chán nản hơn, để buồn hơn, để rồi sẽ có một ai đó làm ta bị thương. Ta không muốn, ta sẽ không dừng lại đâu !
Thật may thay, khi cảm xúc của ta gục ngã, thì lý trí của ta lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Ta bước đi dù không có điểm đến, nhưng dù sao đó cũng là mục đích của ta. Ta đã muốn đi nhiều nơi, nhưng cảm xúc bảo ta quay về...về làm chi khi mà ở nơi đó chẳng có ai chờ ta, chẳng có ai dành cho ta. Ta chỉ có mái nhà mà ta đã lớn lên. Nơi mà những ước mơ bay cao, bay xa của ta nảy nở. Khi lý trí mơ ước đi xa, thì cảm xúc của ta lại mơ về một mái ấm. Điều đó thật trái ngược, ta thật vô lý. Giờ đây, mái ấm đó đâu có thành hiện thực được. Người đâu cần điều đó, người có những ước mơ khác. Và khi cảm xúc ta mơ mộng quá nhiều, và khi những thăng hoa hạnh phúc vừa chợt nảy nở thì bỗng dưng ta nhận thấy điều đó thật không dễ gì thành hiện thực, người có ước mơ khác mà... thôi thì ta lại sống bằng lý trí, sống với ước mơ của lý trí. Ta lại đi!
Vậy mà người lại gọi ta về. Về làm chi khi mà người chỉ muốn nhìn thấy ta cho thỏa nỗi hiếu kì. Ta về ư ? về nhà ta ư ? ở nơi đó ta là con của cha mẹ, ta là con trong gia đình, ta lại được ngủ trong căn phòng của ta, dưới mái nhà đã che chở nắng mưa cho ta. Nhưng chẳng nhẽ ta đã gục ngã ư? Ta chấp nhận được điều đó sao, ta chỉ trở về nếu cánh diều của ta bị vỡ, đôi chân của ta dướm máu. Lẽ nào giờ đây ta chịu để cho những vết thương lòng làm ta chùn bước, làm ta nhụt chí. Không! ta tự hào, ta luôn kiêu hãnh, bởi vì ta là ta. Chỉ có tâm hồn ta tổn thương thôi, lý trí ta vẫn mạnh mẽ lắm. Ta vẫn khát khao cuộc sống lắm. Nỗi buồn hôm nay chỉ làm ta hơi mệt, ngày mai ta sẽ khỏe, ta sẽ lại vui. Rồi mai này, ta sẽ nói với mọi người những gì ta đã trải qua, ta sẽ an ủi những tâm hồn buồn bã ngoài kia: đừng buồn, đừng thất vọng, rồi sẽ lại có một giấc mơ khác, hãy tin. Còn ta, ta biết rồi, chẳng có điều đó đâu, chỉ là mơ thôi.
Người cứ đi con đường của người, còn ta, ta đi con đường của ta. Người cứ chọn lựa, còn ta, ta hiểu cả rồi, và ta chưa về đâu. Ta sẽ sống với nỗi buồn, với nỗi thất vọng, nỗi cô đơn của người đã mang cho ta. Ta vẫn vui vì dù sao ta vẫn còn cảm xúc, ta vẫn còn là một con người theo đúng nghĩa. Rồi ta sẽ lại vui, khi mà trong lòng ta không còn những mơ ước cùng người chung một mái ấm. Người cứ vui đi, tương lai của người đâu phải dành cho ta chứ ? Người muốn nhiều hơn ta, đâu phải chỉ có ta, người đâu có cảm xúc như ta, người sẽ mãi không hiểu, mãi mãi không bao giờ hiểu được những điều đó đâu.
Ta sẽ lại đi, đi đến những nơi người sẽ không bao giờ đến, để quên người, để yêu người trong cô đơn, trong thất vọng. Ta sẽ sống trong giấc mơ của riêng ta. Không có người nhưng ta vẫn có người. Rồi ta sẽ quên, sẽ lại mơ, lần sau sẽ không có người đâu....
Vẫn chỉ có chiếc máy tính trên lưng, chiếc pda trong túi, dù vui hay buồn thì đâu có sao. ta là ai chứ...? Ta đi đây...!
 
Top