• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

TRUYỆN NGẮN - TRUYỆN VỤN VẶT

Hoden

Super V.I.P
Hân tìm những bài dạng ebook chép vào dt xem đi dọc trên pc mệt wa......;;)
 

TruongHan

Super V.I.P
Hân tìm những bài dạng ebook chép vào dt xem đi dọc trên pc mệt wa......;;)
Ừa,em cập nhật ebook PRC cho ai thích đọc trên điện thoại thì dùng Mobireader đọc
 

TruongHan

Super V.I.P
Nhật Ký Son Môi - GÀO


4925228649_504a85aa57_z.jpg


Nhật Ký Son Môi - Toàn bộ cuốn truyện không phải là những trang nhật ký ghi lại những sự việc, cảm xúc diễn ra theo kiểu từng ngày, từng giờ, trái lại, nó được kết cấu chặt chẽ với cốt truyện rõ ràng và đơn tuyến. Thời gian ước tính kéo dài khoảng 5 tháng, xoay quanh câu chuyện nhân vật "Tôi" - một cô gái hơn hai mươi tuổi xinh đẹp, cá tính, sắc sảo, dám yêu, dám sống và dám chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình. Cô có người yêu kém 2 tuổi đang du học nơi trời Tây, chàng trai ấy phản bội cô và cô sống khổ sở trong sự ngăn cấm của gia đình chàng trai, trong tình yêu da diết mãnh liệt và tinh thần thủy chung như nhất dù có bao cách trở, cũng như phải đối mặt với những khó khăn trong công việc, cuộc sống và thời kỳ khó khăn "khủng hoảng tuổi hai mươi".

Cùng với đó là các cuộc gặp gỡ tưởng như tình cờ với những cô gái tuổi 8x, 7x khác - những cô gái với các câu chuyện tình, với quan niệm yêu, quan niệm sống khác nhau - nhưng có tác động không nhỏ đến "Tôi". Câu chuyện kết thúc với nỗi buồn mênh mang khi cô gái chiêm nghiệm về tất cả những gì ào ạt xảy đến với mình trong mấy tháng qua, nhưng cũng hé mở những tin yêu, những nhớ thương chờ đợi của một cô gái vẫn còn quá tha thiết với cuộc đời...
 

TruongHan

Super V.I.P
Cho anh gần em thêm chút nữa - Gào


Untitled-1-2.jpg



Untitled-2.jpg



[DOWNLOAD]http://www.mediafire.com/?w1j5nmmj5ff[/DOWNLOAD]​
 

TranMinhMan

Super V.I.P
Bài học từ kẻ ăn mày


54951289475513.jpg

Tôi xách túi đồ nhãn hiệu Levi's ra khỏi Plaza rồi đứng lại ở cửa chờ bạn. Một tay ăn mày chuyên nghiệp phát hiện ra tôi, sán tới đứng trước mặt. Câu chuyện của tôi chỉ có thế thôi. Thế nhưng tay ăn mày đã dạy tôi một bài học kinh tế còn sâu sắc hơn một khoá học tại chức kinh tế ở trường. Tôi kể câu chuyện này chính bởi ý nguyện của tay ăn mày đó.

- Xin anh... cho tôi ít tiền đi! - Tôi đứng đó chả có việc gì nên tiện tay vứt cho hắn đồng tiền xu, rồi bắt chuyện cùng nhau.

Ăn mày rất thích kể lể.

- Tôi chỉ ăn mày quanh khu mua sắm này thôi, anh biết không? Tôi chỉ liếc một phát là thấy anh ngay. Đi mua Levi's ở Plaza chắc chắn nhiều tiền...

- Hả? Ông cũng hiểu đời ra phết nhỉ! - Tôi ngạ̣c nhiên.

- Làm ăn mày, cũng phải ăn mày cho nó có khoa học. - Ông ta bắt đầu mở máy.

Tôi ngẫm nghĩ một lát, thấy thú vị bèn hỏi:

- Thế nào là ăn mày một cách khoa học?

Tôi nhìn kỹ ông ta, đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, tay gầy giơ xương, nhưng lại sạch sẽ.

Ông ta giảng giải:

- Ai chẳng sợ và ghét ăn mày, nhưng tôi tin anh không ghét tôi, tôi đoan chắc điều đó. Đấy là điểm tôi khác biệt với những thằng ăn mày khác.

Tôi gật đầu đồng ý, đúng là tôi không ghét ông ta, nên tôi đang nói chuyện với ông ta đấy thôi.

- Tôi biết phân tích SWOT, những ưu thế, bất lợi, những cơ hội và nguy cơ. Đối mặt với những thằng ăn mày là đối thủ cạnh tranh của tôi, ưu thế (Strengths) của tôi là tôi không làm người ta phản cảm, lánh sợ. Cơ hội (Opportunities) và nguy cơ (Threats) thì chỉ là những yếu tố điều kiện bên ngoài thuộc về hoàn cảnh, có thể là dân số ở đây đông hay vắng, thành phố có quyết định chỉnh trang đô thị, dẹp hè phố chăng...

- ...???

- Tôi đã từng tính toán rất cụ tỉ (cụ thể và tỉ mỉ) rằng, khu vực thương mại này người qua lại đông, mỗi ngày khoảng mười nghìn người, nghèo thì nhiều lắm, nhưng người giàu còn nhiều hơn. Trên phương diện lý luận thì giả như mỗi ngày tôi xin được mỗi người một đồng xu một nghìn đồng, thì mỗi tháng thu nhập của tôi đã được ba trăm triệu đồng. Nhưng thực tế thì đâu phải ai cũng cho ăn mày tiền, mà một ngày làm sao tôi đi xin được mười nghìn lượt người. Vì thế, tôi phải phân tích, ai là khách hàng mục tiêu của tôi, đâu là khách hàng tiềm năng của tôi.

Ông ta lấy giọng nói tiếp:

- Ở khu Plaza này thì khách hàng mục tiêu của tôi chiếm khoảng 30% số lượng người mua sắm, tỉ lệ thành công khoảng 70%. Lượng khách hàng tiềm năng chiếm khoảng 20%, tỉ lệ thành công trên đối tượng này khoảng 50%. Còn lại 50% số người, tôi chọn cách là bỏ qua họ, bởi tôi không có đủ thời gian để tìm vận may của mình với họ, tức là xin tiền họ.

- Thế ông định nghĩa thế nào về khách hàng của ông? - Tôi căn vặn.

- Trước tiên, khách hàng mục tiêu nhé. Thì những nam thanh niên trẻ như anh đấy, có thu nhập, nên tiêu tiền không lưỡng lự. Ngoài ra các đôi tình nhân cũng nằm trong đối tượng khách hàng mục tiêu của tôi, họ không thể mất mặt trước bạn khác phái, vì thế đành phải ra tay hào phóng. Rồi tôi chọn các cô gái xinh đẹp đi một mình là khách hàng tiềm năng, bởi họ rất sợ bị lẽo đẽo theo, chắc chắn họ chọn cách bỏ tiền ra cho rảnh nợ. Hai đối tượng này đều thuộc tầm tuổi 20-30. Nếu tuổi khách hàng nhỏ quá, họ không có thu nhập, mà tuổi già hơn, thì họ có thể đã có gia đình, tiền bạc bị vợ cầm hết rồi. Những ông chồng đó biết đâu có khi đang âm thầm tiếc hận rằng không thể ngửa tay ra xin tiền của tôi ấy chứ!

- Thế thì mỗi ngày ông xin được bao nhiêu tiền?

- Thứ hai đến thứ sáu, sẽ kém một chút, khoảng hai trăm nghìn. Cuối tuần thậm chí có thể 4-500 nghìn.

- Hả? Nhiều vậy sao?

Thấy tôi nghi ngờ, ông ta tính cho tôi thấy:

- Tôi cũng khác gì anh, tôi cũng làm việc tám giờ vàng ngọc. Buổi sáng từ 11h đến tối 7h, cuối tuần vẫn đi làm như thường. Mỗi lần ăn mày một người tôi mất khoảng 5 giây, trừ đi thời gian tôi đi lại, di chuyển giữa các mục tiêu, thường một phút tôi xin được một lần được một đồng xu 1 nghìn, 8 tiếng tôi xin được 480 đồng một nghìn, rồi tính với tỉ lệ thành công 60% [(70%+50%)÷2] thì tôi được khoảng 300 nghìn.

Chiến lược ăn mày của tôi là dứt khoát không đeo bám khách chạy dọc phố. Nếu xin mà họ không cho, tôi dứt khoát không bám theo họ. Bởi nếu họ cho tiền thì đã cho ngay rồi, nếu họ cho vì bị đeo bám lâu, thì tỉ lệ thành công cũng nhỏ. Tôi không thể mang thời gian ăn mày có giới hạn của tôi để đi lãng phí trên những người khách này, trong khi tôi có thể xoay ngay sang mục tiêu bên cạnh.

Trời, tay ăn mày này có đầu óc quá đi, phân tích như thể giám đốc kinh doanh hoặc giám đốc tiếp thị vậy.

- Ông nói tiếp đi! - Tôi hào hứng.

- Có người bảo ăn mày có số may hay xui, tôi không nghĩ thế. Lấy ví dụ cho anh nhé, nếu có một thanh niên đẹp trai và một phụ nữ xinh đẹp đứng trước cửa shop đồ lót mỹ phẩm, thì anh sẽ chọn ai để ăn mày?

Tôi ngẫm nghĩ rồi bảo, tôi không biết.

- Anh nên đi đến xin tiền anh thanh niên kia. Vì đứng bên anh ta là một phụ nữ đẹp, anh ta chẳng lẽ lại không cho ăn mày tiền. Nhưng nếu anh đi xin cô gái đẹp, cô ta sẽ giả vờ là ghê sợ anh rồi lánh xa anh.

Thôi cho anh một ví dụ nữa: Hôm nọ đứng ở cửa siêu thị BigC có một cô gái trẻ tay cầm túi đồ vừa mua từ siêu thị, một đôi nam nữ yêu nhau đang đứng ăn kem, và một anh chàng đóng bộ công chức chỉnh tề, tay xách túi đựng máy tính xách tay. Tôi chỉ nhìn họ ba giây, sẽ không ngần ngừ bước thẳng tới mặt cô gái trẻ xin tiền, cô gái cho tôi hẳn hai đồng xu, nhưng ngạc nhiên hỏi tôi tại sao chỉ xin tiền có mỗi cô ta. Tôi trả lời rằng, cái đôi tình nhân kia đang ăn, họ không tiện rút ví ra cho tiền, anh kia trông có vẻ lắm tiền, trông như sếp nhưng vì thế trên người họ thường không có sẵn tiền lẻ. Còn cô vừa mua sắm ở siêu thị ra, cô tất còn ít tiền thừa, tiền lẻ.

Chí lý, tôi càng nghe tay ăn mày nói càng tỉnh cả người ra.

- Cho nên tôi bảo rồi, tri thức quyết định tất cả!

Tôi nghe sếp tôi nói bao lần câu này, nhưng đây là lần đầu tôi nghe một thằng ăn mày nói câu này.

- Ăn mày cũng phải mang tri thức ra mà ăn mày. Chứ ngày ngày nằm ệch ra ở xó chợ, cầu thang lên đường vượt giao lộ, xin ai cho được tiền? Những người đi qua giao lộ, chạy qua cổng chợ đều vội vàng hoặc cồng kềnh, ai ra đấy mà chơi bao giờ, ra đấy xin chỉ mệt người. Phải trang bị tri thức cho chính mình, học kiến thức mới làm người ta thông minh lên, những người thông minh sẽ không bao giờ ngừng học hỏi kiến thức mới. Thế kỷ 21 rồi, bây giờ người ta cần gì, có phải là cần nhân tài không?

Có lần, có một người cho tôi hẳn 50 nghìn, nhờ tôi đứng dưới cửa sổ gào: "Hồng ơi, anh yêu em", gào 100 lần. Tôi tính ra gọi một tiếng mất 5 giây, thời gian cũng tương tự như tôi đi ăn mày một lần, nhưng lợi nhuận đạt được chỉ 500 đồng, còn kém đi ăn mày, thế là tôi từ chối.

Ở đây, nói chung một tay ăn mày một tháng có thể đi xin được một nghìn hoặc tám trăm lần. Người nào may mắn thì cùng lắm đi xin được khoảng hai nghìn lần. Dân số ở đây khoảng ba triệu, ăn mày độ chục anh, tức là tôi cứ khoảng mười nghìn người dân mới ăn mày một người. Như thế thu nhập của tôi ổn định, về cơ bản là cho dù kinh tế thế giới đi lên hay đi xuống, tình hình xin tiền của tôi vẫn ổn định, không biến động nhiều.

Trời, tôi phục tay ăn mày này quá!

- Tôi thường nói tôi là một thằng ăn mày vui vẻ. Những thằng ăn mày khác thường vui vì xin được nhiều tiền. Tôi thường bảo chúng nó là, chúng mày nhầm rồi. Vì vui vẻ thì mới xin được nhiều tiền chứ.

Quá chuẩn!

- Ăn mày là nghề nghiệp của tôi, phải hiểu được niềm vui do công việc của mình mang lại. Lúc trời mưa ít người ra phố, những thằng ăn mày khác đều ủ rũ oán trách hoặc ngủ. Đừng nên như thế, hãy tranh thủ mà cảm nhận vẻ đẹp của thành phố. Tối về tôi dắt vợ và con đi chơi ngắm trời đêm, nhà ba người nói cười vui vẻ, có lúc đi đường gặp đồng nghiệp, tôi có khi cũng vứt cho họ một đồng xu, để thấy họ vui vẻ đi, nhìn họ như nhìn thấy chính mình.

- Ối ông cũng có vợ con?

- Vợ tôi ở nhà làm bà nội trợ, con tôi đi học. Tôi vay tiền ngân hàng mua một căn nhà nhỏ ở ngoại thành, trả nợ dần trong mười năm, vẫn còn sáu năm nữa mới trả hết. Tôi phải nỗ lực kiếm tiền, con tôi còn phải học lên đại học, tôi sẽ cho nó học Quản trị kinh doanh, Marketing, để con tôi có thể trở thành một thằng ăn mày xuất sắc hơn bố nó.

Tôi buột miệng:

- Ông ơi, ông có thu nhận tôi làm đệ tử không?

( Nguồn Từ MMO )
 

TruongHan

Super V.I.P
Lời Hứa Cao Cả Của 1 Đôi Tình Nhân


Cả hai đang ở độ tuổi 17. Họ gặp nhau trong một bệnh viện khi đang đi dạo. Trong một chớp mắt, hai trái tim non trẻ rộn lên một niềm xúc động sâu sắc. Họ đọc trong mắt nhau một nỗi thương cảm bi ai. Kể từ hôm đó họ không còn cô đơn nữa.

Đến một ngày, cả hai được thông báo rằng bệnh tình của họ không có cách nào chữa trị được nữa. Trước khi được gia đình đón về nhà, họ ngồi bên nhau một buổi tối, hẹn hò cùng nhau cố gắng vượt qua số phận. Họ hứa mỗi tuần sẽ viết cho nhau hai lá thư để chúc phúc và động viên nhau. Rồi hôm sau họ chia tay nhau.

Thấm thoắt đã ba tháng trôi qua. Cô gái ngày càng yếu ớt. Một hôm cô gái cầm trong tay bức thư của chàng trai gửi đến rồi thanh thản khép đôi bờ mi, miệng thoáng mỉm cười mãn nguyện. Bà mẹ cuống cuồng gọi con, nhưng cô gái đã ra đi. Bà gỡ lá thư trong tay cô ra và đọc: " .......khi số phận đã đùa giỡn với sinh mệnh của em, em không nên sợ hãi vì bên cạnh em luôn có anh và mọi người quan tâm đến em. Anh đang khoẻ dần lên, anh sẽ đến với em một ngày gần đây, em sẽ không cô đơn".

Hôm sau, bà mẹ mở tủ của con gái, phát hiện ra vài chục lá thư đều do con gái bà viết, bỏ sẵn vào phong bì, dán tem đàng hoàng. Phía trên tập thư là mẩu giấy cô con gái viết cho bà mẹ: "Mẹ ơi, đây là tập thư con viết cho một người bạn trai mà chúng con đã có lời hẹn ước đi cùng nhau suốt quãng đời còn lại. Nhưng con thấy mình yếu đi nhanh chóng, sợ không giữ được lời hứa ấy. Con đã viết sẵn những lá thư này, mỗi tuần mẹ gửi giúp con một lá cho anh ấy để anh ấy nghĩ con vẫn còn sống và đang động viên anh ấy vượt lên trên bệnh tật. Con chỉ mong anh ấy có đủ niềm tin để sống tiếp. Con gái của mẹ".

Bà mẹ lần theo địa chỉ ghi trên bì thư để đến nhà chàng trai. Bà nhìn thấy trên bàn là một tấm ảnh của một thanh niên trẻ, tràn đầy sinh khí và sức sống được viền dải băng đen. Bà vô cùng ngạc nhiên khi biết chàng trai đã ra đi cách đây một tháng.

Bà mẹ chàng trai nước mắt lưng tròng chỉ vào chồng thư đặt bên cạnh khung ảnh và kể rằng: "Con trai tôi đã mất cách đây một tháng, nhưng trước khi ra đi, nó dành ba ngày ba đêm để viết những lá thư này. Nó nhờ tôi mỗi tuần gửi cho cô bạn gái nào đó một lá. Nó bảo cô gái ấy cũng đang trông mong chờ đợi sự cổ vũ động viên của nó. Thế là cả tháng nay tôi thay con trai gửi những lá thư này đi, không biết cô gái ấy có nhận được không..."

Bà mẹ của cô gái lao đến ôm chầm lấy bà mẹ của chàng trai và khóc không thành tiếng. Khi hai bà mẹ đã hiểu ra tất cả, hai bà quyết định vẫn cứ hàng tuần gửi cho nhau một lá thư mà con họ đã để lại. Họ bảo làm như thế để "Vì một ước nguyện cao cả......"
 

HotelHoangMinh

New Member
Đàn Ông Chính Hiệu!!!.

Bữa tối. Chàng trai và cô gái ngồi đối diện nhau.

- Cô gái vê cốc rượu trong tay và nói với chàng trai: “Em yêu anh”.

- Chàng trai xoay xoay chiếc nhẫn cưới trên tay mình và nói: “Anh có vợ rồi”.

-“Em không quan tâm, em chỉ cần biết tình cảm của anh. Anh có yêu em không?”

Chàng trai ngẩng đầu, quan sát cô gái ngồi đối diện mình.
24 tuổi, trẻ trung, có ý chí.

Cơ thể tràn đầy sức sống, đôi mắt sáng và biết nói, đó thực sự là một cô gái tuyệt vời.

Thật đáng tiếc.

-“Nếu anh cũng yêu em, em sẽ là người tình của anh”. Cô gái cuối cùng cũng không đợi được, nói thêm một câu.

-“Nhưng anh yêu vợ anh”. Chàng trai trả lời một cách cương quyết.
-“Anh yêu cô ấy ư? Anh yêu gì chứ? Cô ấy bây giờ chắc đã già đi nhiều, chẳng thấy mặt bao giờ. Nếu không thì tại sao không thấy anh đưa cô ấy đến trong các bữa tiệc của công ty ….?”

Cô gái vẫn tiếp tục nói, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của chàng trai cô gái liền từ bỏ những ý nghĩ trong đầu mình.

-“Em yêu anh vì cái gì?”. Chàng trai lên tiếng.

-“Trưởng thành, khẳng khái, nam tính, biết quan tâm đến người khác, và còn nhiều nữa. Dù sao thì anh khác hẳn với những người đàn ông em đã từng gặp, anh rất đặc biệt”.

-“Em biết ba năm trước anh như thế nào không?”. Chàng trai châm điếu thuốc nói.

-“Em không biết. Em không quan tâm cho dù anh có từng ngồi tù đi chăng nữa”.

-“Ba năm trước, anh chỉ là người con trai tầm thường trong mắt em bây giờ”. Chàng trai không để ý đến cô gái, tiếp tục nói.

“Một người tốt nghiệp đại học bình thường, công việc không thuận lợi, suốt ngày uống rượu, cáu bẳn. Không quan tâm đến chuyện yêu đương, hàng tối còn hay đi tìm gái bán hoa, bị công an bắt.”

-“Vậy tại sao….” Cô gái trở nên hứng thú với câu chuyện, muốn biết điều gì đã làm chàng trai thay đổi.

-“Vì cô ấy à?”

-“Ừ”.

-“Cô ấy hình như thấu hiểu được nội tâm của anh. Đã dạy anh rất nhiều điều, khiến anh không còn quan tâm đến những cái đã mất, không quan tâm đến những chuyện ngay trước mắt, mà cố gắng hoàn thiện mình.

Trước mặt cô ấy, anh như đứa trẻ chẳng hiểu sự đời. Lúc đó thật kỳ lạ, tính khí bướng bỉnh của anh biến đâu mất hết, anh bị cô ấy thuyết phục. Nghe theo lời cô ấy, chấp nhận thực tại, anh biết mình vô dụng nên làm việc chăm chỉ. Cuối năm ấy, công việc khởi sắc, anh và cô ấy liền kết hôn”.

Chàng trai gẩy tàn thuốc, tiếp tục nói.

-“ Lúc đó thực sự là những tháng ngày vất vả. Hai người, một chiếc giường, đồ đạc trong nhà chẳng có gì. Em có biết không, lấy nhau được một năm rồi mà anh mới mua được cho cô ấy cái nhẫn từ khoản tiền cả nửa năm tiết kiệm được đấy. Tất nhiên số tiền này do cô ấy tiết kiệm mà có, nếu cô ấy biết được thì chắc chẳng dám để anh mua đâu.”

“Khoảng thời gian đó, do anh hút thuốc, uống rượu nên sức khoẻ không tốt. Mùa đông đến, tối nào cô ấy cũng nấu cho anh một bát canh nóng trước khi đi ngủ. Mùi vị đó chỉ có cô ấy mới làm được.”

Chàng trai trầm ngâm nghĩ về ký ức mà quên mất thời gian, vẫn tiếp tục kể về những chuyện đã qua.
Và cô gái cũng không có ý cắt ngang câu chuyện, vẫn lắng nghe.
Lúc chàng trai chú ý đến thời gian, đã là 10h đêm.

-“À, xin lỗi em nhé, anh chẳng chú ý đến thời gian gì cả, đã muộn thế này rồi cơ à?” Chàng trai cười và xin lỗi cô gái.

-“Bây giờ em đã hiểu rồi chứ? Anh không thể nào và cũng sẽ không làm những chuyện có lỗi với cô ấy”.

‘Vâng em hiểu rồi. Vậy là em đã thất bại rồi. Em tâm phục khẩu phục rồi.” Cô gái thất vọng và lắc đầu nói. “Chỉ có điều, đến độ tuối của cô ấy, em sẽ còn tốt hơn cả cô ấy.”

-“Ừ. Nếu thế thì em còn có thể tìm được chàng trai tốt hơn mà, đúng không?”.

-“Muộn rồi, cơm canh ở nhà chắc cũng đã nguội cả, anh đưa em về nhé.” Chàng trai đứng dậy tỏ ý muốn đưa cô gái về.

-“Không cần đâu, em tự về được mà”. Cô gái xua tay nói. “Anh về đi, đừng để cô ấy lo lắng”.

Chàng trai cười rồi quay lưng ra về.

“Cô ấy đẹp không?”

“Đúng thế. Cô ấy rất đẹp”.

Bóng chàng trai mờ dần trong màn đêm, để lại cô gái với ánh nến chói
loà trong đêm tối.

Chàng trai về đến nhà, mở cửa và bước vào phòng ngủ, bật đèn lên.

Chàng đi đến mép giường và ngồi xuống.

“Bà xã, đã là người thứ tư rồi. Em đã làm gì mà khiến anh thành người tốt thế này, nhiều người thích anh quá rồi. Làm không tốt thì chắc anh sẽ thay lòng mất. Sao lại khiến anh thành người tốt thế này , sao em nỡ ra đi trước chứ? Anh, anh một mình cô đơn quá à…”

Chàng trai lặng người đi và nói không thành tiếng.

Nước mắt từng giọt, từng giọt lăn dài trên má chàng trai, rơi xuống khung ảnh trong lòng bàn tay chàng trai. Dưới ánh đèn mờ, trong bức ảnh cũ hiện ra nét mặt dịu dàng của một cô gái đã quá cố.
 

TruongHan

Super V.I.P
Ngày xửa ngày xưa đã lâu lắm rồi, thực ra thì cũng không lâu lắm, thôi thì cứ tạm cho là lâu đi! Có một anh chàng có nghề gia truyền là bán nón(mũ).




Một hôm, trên đường đi bán nón anh ta đi ngang qua một khu rừng, lúc này đã là giữa trưa anh ta cảm thấy mệt mỏi bèn tìm một gốc cây râm mát để nghỉ. Mệt quá anh ta ngủ thiếp đi, một lát sau giật mình tỉnh dậy anh ta không thấy chồng nón đâu cả, chỉ còn cái nón anh ta đang đội trên đầu.


Tìm một vòng thì phát hiện có một lũ khỉ ở đang đùa giỡn ở trên cây, con nào cũng cầm một cái nón. Anh ta không biết làm thế nào để lấy lại những chiếc nón. Anh gãi đầu gãi tai suy nghĩ, lũ khỉ ở trên cây cũng gãi đầu gãi tai theo. Thấy lạ anh ta thử gãi mông cũng thấy lũ khỉ gãi mông theo, anh ta giơ cái mũ ở trên đầu lên, lũ khỉ cũng bắt chước giơ theo. Ngay lập tức anh ta ném cái mũ xuống đất một cái “Bụp” đồng loạt lũ khỉ cùng ném xuống đất. Anh ta hí hửng gom chồng nón lại và tiếp tục gánh đi bán.

Đời anh ta bán nón, rồi đến đời con anh ta bán nón và đời cháu anh ta cũng bán nón. Anh ta luôn căn dặn cho con cháu nghe câu chuyện mà anh ta đã từng gặp. Một hôm người cháu của anh ta cũng đi bán nón và lại đi qua khu rừng đó, cậu bé cũng dừng chân nghỉ tại một gốc cây. Và khi tỉnh dậy chồng nón cũng bỉ lũ khỉ lấy mất.


Cậu bé đã được ông nội kể và căn dặn, khi bị khỉ lấy nón thì chỉ cần vứt nón xuống đất là xong. Cậu bé hí hửng vứt cái nón đội trên đầu xuông đất một cái “Bụp”. Cậu bé đứng chờ 1 phút, 2 phút trôi qua rồi 10 phút trôi qua cũng không thấy cái nón nào rơi xuống đất, lũ khỉ vẫn đang đội những chiếc nón của cậu bé.


Lúc này bỗng có một bàn tay rất to và xồ xề vỗ vào vai cậu bé. Cậu bé quay lại thì thấy đó là một con khỉ rất to. Con khỉ vỗ vào mặt cậu bé “Chát! chát!”. Con khỉ hét lớn: “Bộ mày tưởng mình mày có ông nội hả!?”
 

mathanh

New Member
kêu làm máy dùm la bận, ở không ngồi viết truyện dậy coi được hảX-(
 

TruongHan

Super V.I.P
“Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!” Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người. Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có “duyên” là đủ.



Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.


Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.


Phật dừng lại, hỏi nhện: “Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?”


Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: “Thế gian cái gì quý giá nhất?”


Nhện suy ngẫm, rồi đáp: “Thế gian quý nhất là những gì ta không bao giờ có được và những gì đã mất đi vĩnh viễn!”. Phật chỉ gật đầu, rồi Ngài đi khỏi.


Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.


Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: “Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?”


Nhện nói: “Con vẫn tin rằng trong nhân gian quý nhất vẫn là “không có được” và “đã mất đi” ạ!”


Phật nói: “Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi.”


Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.


Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: “Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?”


Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: “Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không bao giờ ta có được và cái đã mất đi vĩnh viễn.”


Phật nói: “Nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người!”


Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.


Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng nghĩ rằng, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.


Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.


Châu Nhi nói với Cam Lộc: “Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, người gặp con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?”


Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: “Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?”. Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.


Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.


Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.


Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: “Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi.” Nói đoạn rút gươm tự sát.


Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: “Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.


Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?”


Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: “Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!”


Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm…
 

mathanh

New Member
cái này có nghĩa là kiếp này ta có duyên không phận, nên hẹn kiếp sau , nhưng chưa chắc kiếp sau có gặp nhau kôX_X nên quý nhau, thưởng thức nhau ở kiếp này>:)
 
Chỉnh sửa cuối:

Khoaaa

New Member
cái này có nghĩa là kiếp này ta có duyên không phận, nên hẹn kiếp sau , nhưng chưa chắc kiếp sau có gặp nhau kôX_X nên quý nhau, thưởng thức nhau ở kiếp này>:)

khoái cái thưởng thức àh nha :)) :))
 

TruongHan

Super V.I.P
“ Một người nuôi trai lấy ngọc luôn suy nghĩ làm thế nào để tạo được viên ngọc trai tốt nhất, đẹp nhất trên đời. Ông ra bãi biển để chọn một hạt cát và hỏi từng hạt cát có muốn biến thành ngọc trai không. Các hạt cát đều lắc đầu nguầy nguậy khiến ông sắp tuyệt vọng.

Đúng lúc đó có một hạt cát đồng ý, các hạt cát khác đều giễu nó ngốc, chui đầu vào trong vỏ trai, xa lánh người thân, bạn bè, không thấy ánh mặt trời, trăng sao, gió mát, thậm chí thiếu cả không khí, chỉ có bóng tối, ướt lạnh, cô đơn, rất đau buồn, thử hỏi có đáng không? Nhưng hạt cát vẫn theo người nuôi trai về không một chút oán thán.

Vật đổi sao dời, mấy năm qua đi, hạt cát đã trở thành viên ngọc lung linh, đắt giá, còn những bạn bè chế giễu nó ngốc thì vẫn chỉ là những hạt cát”.


Nếu nói trên thế gian này có “phép biến đá thành vàng” thì đó là “gian nan và đau khổ”. Những thành quả huy hoàng, sự nghiệp vĩ đại của loài người, đều phải trải qua những vất vả, gian nan mới đạt được, đó chính là giá trị của sự đau khổ.
 

MinhThang

Manager
Hôm qua đi qua cầu Rạch Miễu, thấy con chó lớn cắn con chó bé máu chảy đầm đìa, thật tội nghiệp.
 

DreamLand

New Member
Hôm qua đi qua cầu Rạch Miễu, thấy con chó lớn cắn con chó bé máu chảy đầm đìa, thật tội nghiệp.
Cuối cùng kg mần thịt con chó lớn hả anh :D
Tội nghiệp con chó nhỏ ghê, kg biết đã được một nồi riềng chưa nữa :( :( :(
 

yeuchame

New Member
Mẹ ơi!

Mẹ ơi!

Cuối năm, từng cơn gió khô lạnh ùa xuống thung lũng làm tan nhanh những đám khói đồng mà hồi chiều bọn trẻ đốt lên để nướng sắn ăn. Mùa thu hoạch đã xong, cả bầu trời mặt đất đều phủ màu bàng bạc dễ khiến người ta nao lòng.

- Hiền, em có nhìn thấy mẹ không? Mẹ đang oằn vai gánh bó cây sắn kìa – Chị tôi nấc lên.
Có, em thấy, thấy hết...Mẹ đang xếp cây sắn khô vào góc vườn làm củi đun, mẹ đang vỡ đất dưới vạt núi kia để ngoài Tết gieo ngô, mẹ còn thái sắn để phơi nữa. Cái áo xanh sĩ lâm bạc màu của mẹ loang lổ mồ hôi dù trời se lạnh…Rồi, tối đến mẹ còn dạy chị em mình học… Em vẫn nhớ như in mà chị”. – Tôi ôm lấy chị gái, nhủ thầm trong nước mắt.

Ngày mai là giỗ đầu mẹ tôi, chị em tôi về trước để mong tìm lại dáng hình mẹ, người đã cứu vớt, đã yêu thương dạy dỗ chị em tôi.
Bố mẹ mất như thế nào tôi không hề nhớ. Chỉ biết những ngày hè năm 1980, chị tôi lúc đó bẩy tuổi dắt tôi lên bốn lẻn ngồi tàu chở hàng từ Trình Xuyên đến ga Ninh Bình; lân la hết đầu đường xó chợ rồi xuôi xuống ga Ghềnh. Đói, nhưng hai chị em không dám về vì sợ “chú thím đánh chết”. Vạ vật ở đây khoảng ba ngày thì tôi lên cơn sốt, chị tôi chỉ biết ôm tôi khóc. Và người phụ nữ đó xuất hiện. Cô hỏi han chị tôi, sờ trán tôi, rồi hấp tấp bế tôi ra xe đạp đặt vào sọt bên trong có cái bì, cuộn lá chuối, nhúm muối, đùm gạo. Cô để chị tôi ngồi ở thanh ngang khung xe rồi gò lưng đạp vào con đường đất đồi ngoằn nghèo, khúc khuỷu. Được người phụ nữ chăm sóc, tôi khỏe lên rất nhanh.

Nơi chúng tôi ở là một ngôi chùa cổ bỏ hoang giữa vùng đồi núi trùng điệp. Trong nhà còn một đứa con trai tên Sơn hơn tôi một tuổi. Có chị em tôi, Sơn vui vì không còn thui thủi một mình. Sáng sáng người phụ nữ dậy sớm gánh nước từ sòng xa đổ đầy chiếc vại đầu hè rồi cô xếp bánh sắn đã luộc từ nửa đêm đèo ra ga Ghềnh bán. Khoảng chín giờ đã thấy thấp thoáng chiếc nón cũ và tấm áo bạc màu trong vườn sắn. Thời gian trôi qua, chị em tôi gọi cô là mẹ từ lúc nào không biết.

- Sao ngày ấy mẹ giỏi thế, không một đồng lương mà mẹ chưa bao giờ để chị em mình đói rách. Chị Hậu lại thầm thì.
Còn tôi, tôi thấy mẹ thật đẹp, thật dịu dàng khi tối tối lại dạy chị em tôi học. Bắt đầu là những ngày cuối tháng 8 năm 1981, mẹ tất bật xin những cối pin thối chà vào tấm gỗ nhỏ làm bảng, khâu lại túi sách cũ cho chị tôi và anh Sơn đi học. Hy vọng tràn đầy trên gương mặt mẹ nhưng lại tắt lịm: chị Hậu, anh Sơn không được nhận học vì xã không cấp khai sinh do anh Sơn không có bố và chị tôi không phải người địa phương. Mẹ khóc, lục tìm những kỷ vật: ảnh mẹ chụp cùng khoảng ba mươi cô gái thanh niên xung phong, ảnh một anh bộ đội cười rất tươi. Mẹ đi từ sáng đến tối mới về cùng một người phụ nữ. Người ấy ôm lấy anh Sơn khóc, nhưng chị Hậu, anh Sơn vẫn không được đi học. Chỉ biết rằng từ đó hằng tối mẹ tự dạy ba chị em học. Nét chữ tròn trịa của mẹ nổi bật trên tấm giấy dầu đen nhức. Mẹ bảo tôi: “Chữ x có giống cuộng rau muống con chẻ nghịch thả vào nước không? Chữ s có giống dáng con mèo ngồi không con?”. Tôi thích lắm đòi học cùng anh Sơn. Khoảng một tháng mẹ bỗng hốt hoảng: “Thôi chết bây giờ người ta thay cách viết rồi, chữ l, h, g…không có bụng nữa”. Chúng tôi lại học theo sách giáo khoa mới. Mẹ còn lên trường để liên hệ; đôi lúc các cô giáo lại ghé vào xem mẹ con tôi học. Tôi rất nhớ cách mẹ nâng cằm Sơn: “Con mẹ sáng dạ lắm, con đúng là con của người lính Trường Sơn dũng cảm”. Rồi mẹ vuốt tóc chị em tôi: “Hiền cũng thật thông minh, sau này làm cô giáo nhé. Còn Hậu là chị cả phải gương mẫu nghe con”. Niềm tin của mẹ truyền sang chúng tôi thật mãnh liệt giúp chúng tôi học rất nhanh.
Cứ thế hai năm trôi qua, rồi chúng tôi cũng được đến trường. Các thầy kiểm tra kiến thức tập đọc, toán, chính tả, tập làm văn thấy anh em tôi vượt xa một số bạn cùng lứa tuổi, ai cũng phục mẹ tôi. Tôi và anh Sơn cùng học lớp hai, chị tôi lớp ba. Không gì đầm ấm bằng cảnh trên kệ đá giữa chùa, ba đứa trẻ say sưa học bài, dưới đất mẹ ngồi giã, rây bột sắn để sớm mai có bánh sắn bán đổi gạo. Thấm thoắt cũng đến ngày tôi đỗ vào trường Cao đẳng Sư phạm, anh Sơn đỗ Đại học Nông nghiệp, còn chị tôi đã thành công nhân Nông trường Vùng Thượng. Trước khi tôi nhập trường, mẹ đã đưa chị em tôi về gặp lại chú thím. Chị Hậu phụng phịu: “Con không muốn về lại nơi đã hành hạ chị em con”. Lúc ấy mẹ rất buồn và nói: “Cái đói, cái nghèo làm con người ta quẫn trí. Chú thím con vì quá thiếu thốn nên hay đánh mắng các con. Cả con đẻ của chú ấy cũng bị đánh. Mẹ đã tìm về đó mấy lần, chú thím ấy ân hận lắm”. Ôi, mẹ! Mẹ đã giúp con hiểu trong cuộc sống không nên thù hận, phải luôn nhớ về cội nguồn. Nhờ có mẹ mà chị em con đã yên tâm về hương hỏa cha mẹ tổ tiên ở quê nhà. Mẹ ơi, chị em con ơn mẹ biết chừng nào. Từng trải rồi con mới hiểu: để tồn tại và nuôi dạy chúng con, mẹ đã vượt qua bao tủi cực, sự đàm tiếu của người đời. Anh Sơn (giọt máu của tình yêu giữa mẹ và người lính Trường Sơn) thì tận khi tìm thấy nhật ký của người cha – liệt sỹ, gia đình hai họ mới công nhận. Lúc ấy mọi người mới xót xa, mới trân trọng, khâm phục mẹ. Gần đây, đồng đội đã tìm về với mẹ, xã hội đã quan tâm đến mẹ, ngôi nhà tình nghĩa được dựng gần làng nhưng những ngày nhàn hạ của mẹ quá ngắn. Ngày mai, cháu con, người thân, bạn bè của mẹ sẽ về đông đủ, nhưng sao con thấy lạnh lẽo, trống vắng quá chừng. Ánh mắt trìu mến, thương yêu của mẹ, nét chữ tròn trịa của mẹ mới là điều con khao khát.

Ông trời ơi! Hãy cho hiện về đi cái bảng đen bằng tấm giấy dầu, trên đó là nét phấn của mẹ để cho tôi được trở lại vẹn nguyên niềm hạnh phúc học trò! Mẹ ơi! Trời đã tối rồi. Cho phép con được viết những dòng về mẹ gửi “Nét bút tri ân”. Có thể bài sẽ không được đăng vì mẹ không phải là cô giáo. Nhưng không sao, cuộc đời mẹ vẫn là kí ức tốt đẹp nhất của con, là lời nhắc nhở con phải biết vượt lên mọi khó khăn, sống ân nghĩa, thủy chung, nhân hậu.

Nguồn:yeuchame.com

Download: http://www.mediafire.com/?zggc7rskx53w97r
 
Last edited by a moderator:

TruongHan

Super V.I.P
167994_172306112812365_106957926013851_362344_2782386_n.jpg



Cô là nhân viên văn phòng, anh làm nghề bốc vác trong thành phố. Sau ngày tốt nghiệp phổ thông, hai người rẽ theo những quỹ tích khác biệt nhau của tuổi trẻ.

Nhưng họ vẫn còn giữ mối tình đầu của nhau. Nhưng chỉ giữ mà thôi.

Ban ngày, cô đi làm, ngồi quán cafe thời thượng với đồng nghiệp; chiều tan sở, cô ăn que kem rẻ tiền anh mua

Buổi trưa, cô ăn cơm trong nhà hàng đắt tiền, buổi tối, cô đi ăn với anh trong những quán mì vằn thắn tồi tàn.

Cô nghĩ, cuộc sống của mình sao quá lệch pha. Cứ yêu kiểu này mãi, từ ngày đầu tiên tới ngày hôm nay, dường như rồi sẽ báo trước đến một kết cục nào đó.

Mỗi lần đón người yêu, anh thường tiễn cô tới tận cửa thang máy đi lên căn hộ của cô trong chung cư mới, chúc cô buổi tối an lành, rồi vội vàng đi.

Hôm đó cô làm nũng, nói: "Anh cõng em đi!" Anh nhìn thang máy, nó vẫn chạy tốt. Nhưng anh không hỏi lý do, cõng cô, từ tầng một, đi theo cầu thang bộ lên tầng.

Cô hỏi anh có mệt không, anh đáp: "Có, mệt hơn vác bao tải hàng!" Cô hơi cảm động vì anh nói thật. Thế nhưng họ vẫn chia tay nhau. Vì cảm động hay mối tình đầu vẫn không phải là thứ đảm bảo được cho họ.

Thành phố chẳng thiếu cửu vạn, anh chia tay cô xong, quyết định về quê. Đôi khi gọi điện thoại lên thành phố, kể cho cô biết, bây giờ anh trồng vườn, kiếm chút tiền. Cô nghe thấy quá xa lạ, quá nhạt nhẽo. Khi đó cô đã có người yêu mới, cũng làm nhân viên văn phòng như cô.

Một ngày anh gọi điện từ quê lên, nói anh đã kiếm đủ năm nghìn tệ, số tiền này ở quê có thể cưới được vợ rồi. Cô chợt phát hiện thấy, khi buông máy, mắt mình hơi ướt.

Người yêu mới cũng ngày ngày đón cô tan sở, tiễn cô tới chân thang máy, rất lịch thiệp nói chúc em buổi tối tốt lành. Có lần cô đòi người yêu cõng lên nhà, chàng đồng ý ngay. Lúc đó thang máy đang ở tầng một, chàng cõng cô lên, xông thẳng vào thang máy, rồi đứng ở đó, vẫn cõng cô trên vai, bấm số tầng cô ở, chàng cười hì hì bởi hiểu ra trò đùa của cô. Thế mà hôm đó, cô đã không làm sao vui được.

Cô gọi điện về quê, gặp người yêu cũ, cô hỏi mối tình đầu của mình: "Số tiền năm nghìn tệ lần trước anh nói ấy, anh đã tiêu chưa?" Anh ngập ngừng: "Đã tiêu rồi!" Cô buông máy điện thoại xuống, giây phút ấy bỗng dưng thấy như mình vừa mất đi cả một thế giới.

Mấy hôm sau về đến nhà, dưới chân cầu thang máy, cô thấy người yêu cũ đứng đấy, tay nâng một chiếc nhẫn đắt tiền, nói với cô:
- "Đây là năm nghìn tệ!"

Cô khóc, và anh nói, để anh cõng em lên nhà nhé!
 

HotelHoangMinh

New Member
Mồng một Tết mà ốm là rất may…

Ngồi dưới sảnh khách sạn chờ, Bảo chứng kiến cảnh Lan và người con trai lạ khoác tay nhau âu yếm lấy chìa khóa phòng rồi đi vào thang máy......

Cái Hòa nằm gác chân lên tường, gặm miếng bánh mỳ chay khô khốc, tiếc rẻ:

- Giá như không hẹn Tết này về quê hắn thì tao đã ở lại kiếm tiền, phí quá… Quyên, mày có muốn kiếm tiền không? Làm từ 28 đến mồng bốn Tết, mỗi ngày được một trăm nghìn, bao ăn, bao ở, chỉ việc trông nhà và cho chó ăn ngày ba bữa, thức ăn đã có sẵn, hai ngày tắm cho chó một lần, dắt chó đi chơi tùy thích. Chủ nhà đẹp trai hết ý nhưng tiếc rằng đã có người yêu, Tết này anh ta đi thăm người yêu biệt phái ở Đà Lạt. OK thì tao cho địa chỉ…

Chẳng đợi nói đến lần thứ hai, Quyên ô kê liền.

Tưởng dễ kiếm tiền, vậy mà đến chiều ba mươi tết, đứng trên gác nhìn dòng người thưa dần, Hà Nội trở nên vắng vẻ, những hạt mưa bụi giăng giăng, Quyên bật khóc vì cô đơn, nhớ nhà đến khủng khiếp, nước mắt cứ chảy ra như suối. Quyên thầm rủa mình tham tiền nên khổ…

Gần đến giao thừa, Quyên giật mình khi con chó đang thiu thiu ngủ trên lòng cô bỗng lao như tên bắn ra phía cửa. Tiếng mở khóa khe khẽ làm tim Quyên như ngừng đập vì sợ, cô bật tất cả đèn hy vọng tên trộm sợ mà bỏ đi, nhưng cánh cửa đã bật mở, con chó lao về phía người đàn ông ướt đẫm nước mưa, mặt tái ngắt vì giá lạnh. Sau tích tắc hoảng hốt sợ hãi, Quyên nhận ra đó là Bảo, anh chủ nhà. Mặt Bảo không vui như hôm anh đi. Mặc cho người ướt sũng, anh ngồi vật xuống salon, mệt mỏi, thẫn thờ.

Quyên vội rót một cốc nước nóng đưa cho Bảo. Cả hai im lặng. Bảo cảm nhận nỗi sợ hãi cảnh giác trong cái nhìn của Quyên, anh mệt mỏi nói:

- Đừng sợ, vì chuyện không lường nên tôi về sớm hơn dự định. Bây giờ sắp đến giao thừa, em cứ ở lại đây, sáng mai tôi sẽ thuê taxi để em về quê, tiền công tôi vẫn trả theo đúng hợp đồng, xin lỗi em…

Nói rồi Bảo đi vào buồng kéo theo những vệt nước chảy dài.

Chưa có đêm nào Quyên lại khó ngủ và phập phồng sợ hãi như giao thừa ấy. Cô đã khóa cửa, đã kéo hẳn giường để chèn cửa mà vẫn thấp thỏm không dám ngủ, tai cứ vểnh lên lắng nghe tiếng động buồng bên cạnh, nhưng chẳng nghe thấy gì cả kể cả tiếng con chó nhỏ…

1296657370-nguoi-yeu-moi-1.jpg


Mồng một Tết Bảo bị ốm... nhưng anh đã rất may khi tìm được một nửa đích thực của cuộc đời mình
Gần sáng Quyên thiếp đi, không ngờ khi mở mắt ra đã là 9 giờ sáng. Cửa buồng Bảo mở he hé, anh vẫn nằm trên giường, thiêm thiếp. Từ ngoài nhìn vào Quyên bỗng giật mình khi thấy mặt Bảo đỏ bừng, đôi môi khô nứt…

Dông thật là dông, mồng một Tết mà ốm, lại ốm vì thất tình mới chán chứ. Quyên cũng bị dông lây, mồng một tết là làm quần quật, hết lo cháo lão, lại thuốc thang, hết chườm nước, lại xoa dầu, còn phải an ủi vỗ về vì anh ta mê sảng cứ luôn mồm em đừng bỏ anh, đừng bỏ anh… Tối ấy Quyên đã thức suốt đêm bên Bảo.

May sao đến ngày hôm sau thì anh ta hết sốt nhưng hỏi gì cũng không nói. Được mỗi một điều là đưa thuốc thì uống, đưa cháo thì ăn. Nhưng Quyên vẫn không yên tâm về Bảo, không dám để anh ngủ một mình, cô trải chăn dưới đất nằm canh chừng anh. Vậy mà khi Quyên giật mình thức dậy thì lại thấy mình nằm trên giường Bảo, đắp chăn của anh, còn Bảo đang lúi húi rán bánh chưng ở bếp.

Vừa ngượng, vừa mừng, Quyên nói: “Anh khỏi ốm rồi thì may quá. Lát nữa em về nhé. Anh không phải trả tiền công cho em đâu. Coi như đầu năm em làm việc tốt để cả năm em được may mắn…”

Mặt Bảo vẫn còn xanh xao mệt mỏi, nhưng ánh mắt đã có hồn. Anh nói nhẹ như tiếng gió:

- Cám ơn em. Nhưng ăn xong rồi hãy đi…

Bảo thấy ấm áp bên cô gái tế nhị này. Quyên không hỏi chuyện của Bảo mà cô kể cho Bảo nghe những chuyện vui về bạn bè, người thân của cô…

Chiếc taxi đưa Quyên đi khuất, Bảo thấy cô đơn, trống trải buồn đến đau nhói trái tim. Cơn sốt hầm hập như đang kéo đến. Những tưởng Tết này sẽ hạnh phúc bên người yêu ở Đà Lạt thơ mộng, vậy mà chỉ là mây khói.

Định bụng cho Lan một hạnh phúc bất ngờ nên Bảo không nói anh sẽ đến thăm cô. Nhưng người bất ngờ lại chính là anh. Ngồi dưới sảnh khách sạn chờ, Bảo chứng kiến cảnh Lan và người con trai lạ khoác tay nhau âu yếm lấy chìa khóa phòng rồi đi vào thang máy. Cửa thang máy khép nhanh nhưng Bảo cũng kịp nhìn thấy họ hôn nhau…

Ngày 29 Tết trôi qua như thế…

Con chó đang ngồi trên lòng Bảo bỗng nhẩy phắt xuống phóng như bay ra phía cửa, sủa vang sung sướng. Bảo chưa kịp hết ngạc nhiên thì anh tròn xoe mắt khi thấy Quyên đứng ngay trước cửa

- Em quên gì sao?

- Không, em muốn hỏi ở đây có cần thuê osin chăm sóc người thất tình không? Em rất cần tiền…

Bảo bật cười, lòng anh chợt thanh thản. Mưa xuân vẫn giăng giăng, trời vẫn u ám nhưng lòng nhân hậu của cô gái đang đứng trước mặt anh đây đã sưởi ấm không gian,sưởi ấm trái tim anh.

Thì ra mồng một Tết mà ốm là rất may…
 

HotelHoangMinh

New Member
Nếu thế giới không còn đàn ông

Thế giới không có đàn ông

Đàn bà thổn thức… vì không còn gì

Không ai theo đuổi si mê,

Không còn làm đẹp bởi vì… ai xem

Không lời dịu ngọt anh - em

Không còn những tối êm đềm bên nhau

Mỗi khi tim nhói hồn đau

Mỗi khi muốn khóc dựa đầu vai… ai

Không ai năn nỉ ỉ ôi

Không còn ai lắng nghe lời… chua cay

Đi về ai đón đưa đây

Việc nhà sửa chữa loay hoay một mình

Sinh sản vô tính văn minh

Nhưng mà… tự sướng một mình được sao

Nỗi niềm thương nhớ còn đâu

Tình yêu đôi lứa đi vào hư không

Thế giới không có đàn ông

Chỉ còn hoang vắng mênh mông biển sầu…
 
Top