• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

TRUYỆN NGẮN - TRUYỆN VỤN VẶT

Khoaaaa

Active Member
Hihi,ờ thì cổ,anh truonghân có ko post lên đi anh ơi,tr gia đình của anh hay lắm,bài ''mẹ điên'' em như muốn thuộc luôn nè
 

AlyCuong

Active Member
Quà giáng sinh
O-Henry

noel_110.gif

Một đồng tám mươi bảy xu ,đúng như vậy.Hàng ngày, cô cố gắng tiêu thật ít tiền khi đi chợ. Cô đi loanh quanh tìm mua thứ thịt và rau rẻ nhất cho bữa ăn hàng ngày,ngay cả lúc cảm thấy hết sức mệt mỏi cô vẫn cố tìm kiếm. Tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.

Della đếm lại số tiền ít ỏi một lần nữa.Không hề có sự nhằm lẫn,chỉ có một đồng tám mươi bảy xu ,và ngày mai sẽ là lễ giáng sinh.

Cô sẽ không thể làm gì hơn, chỉ còn cách ngồi xuống và khóc mà thôi.ở đó, trong một căn phòng nhỏ, tồi tàn, cô đang nức nở.

Della sống trong căn phòng nhỏ nghèo nàn này với chồng của cô, James Dillingham Young, ở thành phố NEW YORK.

Họ có một phòng ngủ, một phòng tắm và một nhà bếp. James Dillingham Young may mắn hơn cô vì anh ấy có việc làm. Tuy vậy đó không phải là một công việc kiếm được nhiều tiền. Tiền thuê căn phòng này chiếm gần hết lương của anh ấy. Della đã cố gắng rất nhiều để tìm một công việc nhưng vận may đã không mỉm cười với cô. Tuy nhiên, cô rất hạnh phúc khi ôm 'Jim', James Dillingham Young, trong tay mỗi khi anh trở về.

Della đã ngừng khóc.Cô lau khô mặt rồi đứng nhìn một chú mèo xám trên bức tường đồng màu với nó bên cạnh con đường tối ngoài cửa sổ.

Ngày mai là Noel và cô chỉ còn một đồng tám mươi bảy xu để mua cho Jim, Jim của cô, một món qùa.Cô muốn mua một món quà thật sự có ý nghĩa ,một thứ có thể biểu hiện được tất cả tình yêu cô dành cho anh.

Della chợt xoay người chạy đến bên chiếc gương treo trên tuờng. Mắt cô sáng lên.

Cho đến bây giờ, gia đình James Dillingham Young chỉ có hai vật quí giá nhất.Một thứ là chiếc đồng hồ vàng của Jim. Chiếc đồng hồ này trước đây thuộc sở hữu của cha anh ta và trước nữa là ông nội anh ta. Thứ còn lại là mái tóc của Della.

Della thả nhanh mái tóc dài óng mượt xuống lưng. Thật tuyệt đẹp, không khác nào như một chiếc áo khoác đang choàng qua người cô. Della cuộn tóc lên lại.Cô đứng lặng đi rồi thút thít một lát.

Della buớc chậm rãi qua các cửa hàng dọc hai bên đường rồi dừng lại trước bảng hiệu 'Madame Eloise'.Tiếp cô là một phụ nữ mập mạp,bà ta chẳng có một chút vẻ 'Eloise' nào cả.

Della cất tiếng hỏi: 'bà mua tóc tôi không?'

'Tôi chuyên mua tóc mà', bà ta đáp và bảo: 'hãy bỏ nón ra cho tôi xem tóc của cô đi'

Suối tóc nâu đẹp tụyệt vời buông xuống.
'Hai mươi đồng' bà ta định giá, bàn tay nâng niu mái tóc óng ả.

'Hãy cắt nhanh đi! và đưa tiền cho tôi' Della nói.
Hai giờ tiếp theo trôi qua nhanh chóng. Cô tìm mua quà cho Jim trong các cửa hiệu trong niềm vui khôn tả. Cuối cùng cô cũng chọn được một thứ.Đó là môt sợi dây đồng hồ bằng vàng. Jim rất quí chiếc đồng hồ của mình nhưng rất tiếc là nó không có dây. Khi Della trông thấy sợi dây này cô biết rằng nó phải là của anh và cô phải mua nó.

Cô trả hai mươi mốt đồng để mua và vội vã trở về nhà với tám mươi bảy xu còn lại.

Đến nhà, Della ngắm mái tóc cực ngắn của mình trong gương và nghĩ thầm: 'mình có thể làm gì với nó đây?'. Nửa giờ tiếp theo cô nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ. Xong Della lại ngắm nghía mình trong gương lần nữa. Tóc của cô bây giờ tòan những sợi quăn quăn khắp đầu. 'Chúa ơi, mình trông như một con bé nữ sinh ấy!'. Cô tự nhủ :'Jim sẽ nói gì khi thấy mình như thế này?'

Bảy giờ tối, bữa ăn đuợc chuẩn bị gần xong. Della hồi hộp chờ đợi, hy vọng rằng mình vẫn còn xinh đẹp trong mắt Jim.

Thế rồi cửa mở, Jim bước vào. Anh ấy trông rất gầy và cần có một cát áo khoác mới.Jim nhìn chằm chằm vào Della. Cô không thể hiểu được anh đang nghĩ gì, cô sợ. Anh ta không giận dữ, cũng chẳng ngạc nhiên.Anh đứng đó, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Della chạy đến bên Jim òa khóc: 'Đừng nhìn em như thế ,anh yêu. Em bán tóc chỉ để mua cho anh một món quà. Tóc sẽ dài ra mà. Em phải bán nó thôi, Jim à. Hãy nói 'giáng sinh vui vẻ', em có một món quà rất hay cho anh này!'

'Em đã cắt mất tóc rồi à?' Jim hỏi

'Đúng thế, em đã cắt và bán rồi, vì vậy mà anh không còn yêu em nữa ư? em vẫn là em mà!' Della nói.

Jim nhìn quanh rồi hỏi lại như một kẻ ngớ ngẩn: 'em nói là em đã bán tóc à?'

'Đúng, em đã nói vậy, vì em yêu anh! Chúng ta có thể ăn tối được chưa, Jim?'

Chợt Jim vòng tay ôm lấy Della và rút từ túi áo ra một vật gì đấy đặt lên bàn. Anh nói: 'anh yêu em, Della, dù cho tóc em ngắn hay dài. Hãy mở cái này ra em, sẽ hiểu tại sao khi nãy anh sững sờ đến vậy.'

Della xé bỏ lớp giấy bọc ngoài và kêu lên sung suớng, liền sau đó những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống.Trong đó là một bộ kẹp tóc, những chiếc kẹp dành cho mái tóc óng ả của Della. Cô đã mơ ước có đuợc nó khi trông thấy lần đầu tiên qua cửa kính một gian hàng. Những cái kẹp rất đẹp và rất đắt tiền. Bây giờ chúng đã thuộc về cô nhưng tóc cô thì không còn đủ dài để kẹp nữa!

Della nâng niu món quà ,mắt tràn đầy hạnh phúc. 'Tóc em sẽ chóng dài ra thôi Jim', nói xong cô chợt nhớ đến dây đồng hồ vàng định tặng cho Jim và chạy đi lấy.

'Đẹp không anh? em đã tìm kiếm khắp nơi đấy, giờ thì anh sẽ phải thích thú nhìn ngắm nó hàng trăm lần mỗi ngày thôi. Nhanh lên, đưa nó cho em, Jim, hãy nhìn nó với sợi dây mới này'

Nhưng Jim không làm theo lời Della.Anh ngồi xuống vòng tay ra sau đầu mỉm cuời nói:'Della,hãy cất những món quà này đi. Chúng thật đáng yêu.Em biết không, anh đã bán chiếc đồng hồ để mua kẹp cho em. Giờ thì chúng ta có thể bắt đầu bữa tối được rồi em yêu'

...đó là một câu chuyện cảm động về tình yêu của hai bạn trẻ đã hết lòng yêu nhau.
- O Henry



merrychristmass.gif
 

Khoaaaa

Active Member
Cốt truyện thì hay,mà hình như em có đọc ở đâu rồi,n nc ngoài viết văn chả có xí cảm xúc nhỉ,
 

Khoaaaa

Active Member
Thế là tr trong topic này em đọc hết rồi,thật wá hay,topic vô cùng hữu ích,tiếp tục fát triển nào
 

Khoaaaa

Active Member
Câu chuyện về người mẹ vĩ đại

Đây là câu chuyện chân thật về gia đình nghèo khổ,khi đứa con vừa bắt
đầu đi học thì người cha qua đời,hai mẹ con cùng nhau dìu dắt nhau đi
và dùng đống đất đỏ nhè nhẹ phủ lên để tiễn biệt người cha. Người mẹ không đi thêm bước nữa mà ở vậy nuôi dưỡng con thơ. Lúc
đó trong thôn chưa có điện, mỗi tối thằng bé thắp ngọn đèn dầu bé tí
đọc sách, vẽ tranh.Người mẹ thì từng mũi kim sợi chỉ may vá đan áo
cho con.Ngày tiếp ngày,năm kế năm những tấm bằng khen cứ đắp lên
vách tường đất loang lổ của họ. Đứa con cứ như ngọn trúc xanh của
mùa xuân vụt lên phơi phới ,nhìn đứa con cao nhanh hẳn thì đuôi mắt mẹ cũng xuất hiện nhiều nếp nhăn mỗi lần cười khi nhìn thấy con
nhận phần thưởng. Nhưng dường như trời không thương mẹ con họ,khi đứa con vừa thi
vào trường trung học của huyện thì mẹ bị bệnh phong thấp nặng.Việc
đồng áng làm không nỗi,có khi cơm ngày hai bữa cũng không đủ
ăn.Lúc đó học sinh ở trường trung học mỗi tháng phải nộp 30kg gạo.
Đứa con biết mẹ không có khả năng nên nói với mẹ: “mẹ,con sẽ nghĩ
học để giúp mẹ làm ruộng”. Mẹ vò đầu con , âu yếm nói: “con có lòng thương mẹ như vậy ,mẹ rất vui,nhưng không đi học không thể
được,yên tâm.Mẹ sinh con mẹ sẽ có cách nuôi con.Con đến trường ghi
danh đi,mẹ sẽ mang gạo lên sau. Đứa con ngang bướng cãi lại, không
chịu lên trường ,người mẹ bực mình tát mạnh lên mặt con, đó là lần
đầu tiên 16 tuổi trong đời bị mẹ đánh như vậy. Đứa con cuối cùng cũng cắp sánh đến trường,nhìn sau lưng con cứ xa
xa dần theo con đường mòn ,người mẹ vò tráng suy nghĩ.Không lâu,
bếp của trường cũng nhận được gạo của người mẹ bệnh tật mang
đến ,Bà khập khễnh bước vào cổng, với hơi thở hổn hểnh từ trên vai
thả xuống một bao gạo nặng trĩu.Người phụ trách nhà bếp mở gạo ra
xem , hốt một vóc lên xem lập tức cột chặt miệng bao lại nói: “ bậc phụ huynh các người thích làm những việc có lợi cho mình.Bà xem gạo
nè,có thóc có sạn có hạt cỏ…làm sao mà ăn”.Người mẹ ngượng ngùng
đỏ cả mặt,nói lời xin lỗi.người phụ trách nhà bếp không nói gì thêm
mang gạo vào nhà.Người mẹ lại móc trong túi gở ra mấy lớp vãi lấy ra
5 tệ nói với người phụ trách : “đây là tiền phí sinh hoạt của con tôi
tháng này làm phiền ông chuyển đến dùm. Ông đùa nói: “thế nào bà nhặt được trên đường đó à” bà mắc cở đỏ mặt nói cám ơn rồi quay
lưng đi. Rồi lại đến một tháng ,bà nhọc nhằn vác bao gạo đến nhà bếp,người
phụ trách nhà bếp vừa nhìn gạo xong thì cột chặt lại, cũng là thứ gạo
đủ màu sắc. Ông nghĩ, có lẽ lần trước do không dặn người này rõ ràng,
ông nhẹ nhàng từng chữ nói với bà: “bất cứ thứ gạo gì chúng tôi đều
nhận,nhưng làm ơn để rịêng ra, cho dù thế nào cũng không được để
chung, như vậy chúng tôi không thể nào nấu được, nấu ra thì cơm sẽ bị sượng. Nếu lần sau còn như vậy tôi sẽ không nhận”. Bà hốt hoảng
thành khẩn nói: “Thưa ông! gạo nhà tôi đều như vậy cả, phải làm thế
nào” ? Người phụ trách đùng đùng nói : “ một sào ruộng nhà bà mà có
thể trồng được cả trăm giống lúa như vậy à? thật buồn cười”. Bị la
như thế bà không dám nói năng gì,lặng lẻ cúi đầu,người phụ trách
cũng làm lơ để bà đi. Đến tháng thứ ba, bà lại vất vã vác đến một bao gạo, vừa nhìn thấy
người đàn ông la bà lần trước ,trên mặt bà lại hiện lên nụ cười còn tội
hơn là khóc. Ông ta vừa nhìn thấy gạo bỗng giận dữ quát lớn nói: “tôi
nói vậy mà bà vẫn cứ như vậy không đổi, sao mà ngoan cố, cũng thứ
gạo tạp nhạp này, bà xem đi. Lần này mang đến thế nào thì mang về
vậy! Hình như bà đã dự đoán trước được điều đó, bà liền quỳ xuống trước
mặt người phụ trách, hai dòng lệ trào ra trên khóe mắt, buồn bã nói: “
tôi nói thật với ông,gạo này là …tôi đi xin đấy, ông giật bén người ,hai
mắt tròn xoe nói không nên lời Bà ngồi phịch xuống đất ,lộ ra đôi chân biến dạng,sưng húp… rơi lệ
nói: “tôi bị bệnh phong thấp đi lại rất khó, không thể làm ruộng
được.Con tôi đòi bỏ học giúp tôi, bị tôi đánh nên trở lại trường học. Bà cầu xin người phụ trách làm thế nào vừa dấu bà con hàng xóm lại
càng sợ đứa con biết được sẽ tổn thương lòng tự trọng của nó. Mỗi
ngày trời còn chưa sáng bà len lén cầm cái bao chống gậy đi cách thôn
khoảng 10 dặm để van xin lòng thưong của những người khác ,rồi đợi
trời thật tối bà một mình âm thầm về.Gạo bà xin được đều để chung
vào.Tháng kế tiếp vừa mang gạo đến trường bà nhìn người phụ trách ,chưa nói mà nước mắt lưng tròng. Ông đở bà dậy nói: “thật là
ngừơi mẹ tốt, tôi sẽ lập tức đi trình với hiệu trưởng, để trường miễn
học phí cho con bà” .Bà vừa nghe xong hốt hoảng lắt đầu nói : “đừng…
đừng…nếu con tôi mà biết tôi đi xin để nuôi nó đi học sẽ làm nó tổn
thương và như thế ảnh hưởng đến sự học của nó. Ông hiểu ý bà nói:
“à ,thì ra bà muốn tôi dấu kín điều này, được rồi ,tôi nhớ”. Bà khập khểnh như người què quay lưng đi. Cuối cùng thì hiệu trưởng cũng biết được sự việc với nét mặt hiền hoà
nói : “vì gia đình bà quá nghèo ,trường sẽ miễng học phí và tiền sinh
hoạt 3 năm. Ba năm sau , đứa con đã thi đậu vào trường đại học Thanh
Hoa. Ngày tốt nghiệp ,chiêng trống vang trời, hiệu trưởng đặc biệt chú
ý người học sinh có hoàn cảnh khó khăn này và mời cậu ta lên lễ
đài .Cậu ta khó chịu nói: “thi đạt điểm cao có rất nhiều ,vì sao bảo em lên lễ đài?Lại càng làm mọi ngừời ngạc nhiên hơn là trên lễ đài đỗ liên
tiếp ba hồi trống vang dội. Lúc đó người phụ trách nhà bếp cầm ba cái
bao đựng gạo của người mẹ lên lễ đài kể câu chuyện Người mẹ đi xin
gạo để nuôi con ăn học. Dưới lễ đài mọi người im bặt, Hiệu trưởng
nhìn ba cái bao giọng hùng hồn nói: “Đây là câu chuyện ba cái bao của
người mẹ đi xin,trên đời này đem vàng cũng không mua được những hạt gạo này, sau đây sẽ mời người mẹ vĩ đại đó lên lễ đài. Đứa con trong lòng nghi nghi ,nhìn lại phía sau xem, thấy ngừời phụ
trách dìu mẹ từng bước từng bước tiến lên lễ đài. Lúc đó chúng ta
không biết đứa con trong lòng nghĩ gì? Tin tưởng rằng sẽ làm cho cậu
ta rung động nhưng không hãi hùng lo sợ. Thế là tuồng kịch tình mẫu
tử ấm áp nhất đã được diễn ra.Hai mẹ con nhìn nhau, từ ánh mắt lấp
lánh tình yêu thương của người mẹ, vài sợi tóc trắng bay bay trước trán. Đứa con bước đến trước, ôm chầm lấy mẹ và bật khóc , “mẹ…mẹ
của con…”trãi qua bao nhiêu năm tháng câu chuyện của mẹ vẫn còn
sáng mãi trong truyền thuyết.



Nguồn:bạn vietngo12a8-forum :yeuchame.com
 
Chỉnh sửa cuối:

Khoaaaa

Active Member
Mồ côi……!
Nguyễn Ngọc Lam

Bao năm cơ hàn con xa Mẹ
Hôm nay con về đom đóm bay
Một nấm đất nhỏ không bia mộ
Làng bảo con rằng Mẹ nằm đây
Đau xé lòng con chết nữa người
Mồ côi, con đã mồ côi Mẹ
Suốt đời con mất Mẹ! Mẹ ơi..!
 

Khoaaaa

Active Member
Ôi em xin lỗi,tại post bài bằng fone,cứ tưởng post bình thường như cm,vì các câu tr khác vẩn cở chử đó,ucweb ý mà
để mò xem
 

AlyCuong

Active Member
Sự tích Tình yêu
c50.gif
Ngày xửa ngày xưa, có một hòn đảo nơi đó có tất cả mọi cảm xúc sinh sống: Hạnh Phúc, Nỗi Buồn, Tri Thức và những cái khác, bao gồm cả Tình Yêu. Một ngày kia, các cảm xúc được thông báo rằng hòn đảo này sẽ chìm, vì vậy tất cả đều đóng thuyền và rời đi, ngoại trừ Tình Yêu.
Tình Yêu là người duy nhất ở lại. Tình Yêu muốn chống chọi đến giờ phút cuối cùng khi hòn đảo sắp chìm, Tình Yêu mới quyết định nhờ giúp đỡ.
Sự Giầu Có đang đi qua Tình Yêu trên một chiếc thuyền rất lớn. Tình Yêu nói: "Giàu Có ơi, có thể đưa tôi đi cùng với không?" Sự Giàu Có trả lời: "Không, tôi không thể. Trong thuyền có rất nhiều vàng và bạc, ở đây không có chỗ cho anh đâu."
Tình Yêu bèn quyết định nhờ Phù Hoa, người cũng đi qua trên một con thuyền rất đẹp: "Phù Hoa, hãy giúp tôi!". "Tôi không thể giúp anh, Tình Yêu ạ. Anh quá ẩm và có thể sẽ làm ẩm thuyền của tôi," Phù Hoa trả lời.
Nỗi Buồn đang ở gần đó, Tình Yêu hỏi: " Nỗi Buồn ơi, hãy cho mình đi với cậu", "Ôi, Tình Yêu, mình buồn quá, mình chỉ muốn được ở một mình ..."
Bỗng nhiên có một tiếng gọi: "Lại đây Tình Yêu. Ta sẽ đưa cháu đi", đó là một người lớn tuổi. Quá vui mừng và sung sướng. Tình Yêu quên cả hỏi họ đang đi đâu. Khi đến một miền đất khô ráo, người lớn tuổi đó lại tiếp tục đi con đường của mình.
Tình Yêu hỏi Tri Thức, một người đứng tuổi khác:
- Ai đã vừa giúp cháu vậy ?
- Đó là Thời Gian - Tri Thức trả lời
- Thời Gian ư ? - Tình Yêu hỏi - Nhưng tại sao Thời Gian lại giúp cháu?
Tri Thức mỉm cười khôn ngoan và nói: "Bởi lẽ chỉ có Thời Gian mới hiểu được giá trị của Tình Yêu"
...
"Chỉ có thời gian mới hiểu được giá trị của tình yêu". Niềm vui và nỗi buồn, khổ đau và hạnh phúc, tất cả những điều khiến ta mỉm cười hay rơi lệ cũng đều sẽ trôi qua. Sự giàu sang, tiền tài danh vọng chẳng phải rồi sẽ không còn là điều quan trọng? Khi nhìn lại con đường ta đã đi qua, chỉ xin được hy vọng rằng, hãy còn có Tình Yêu.
Rất có thể một lúc nào đó ta hờn trách Tình Yêu sao sớm lấy đi của ta sự vô tư, không phải lúc nào Tình Yêu cũng là chốn thiên đường, thế nhưng trên tất cả được chờ đợi và được sống trong Tình Yêu bao giờ cũng là niềm may mắn của mỗi con người.

Hãy đợi, chỉ có thời gian mới hiểu được tình yêu.

lily.jpg
 

Khoaaaa

Active Member
Hay,một câu truyện dụ ngôn rất hay,theo em ,bất cứ thứ gì củng vậy,fải wa một thời gian ta mới biết giá trị thật của nó
 

TruongHan

Super V.I.P
Bạn gái tôi có một thói quen kỳ quặc: thích ngủ đứng...

Tôi thường xuyên thấy cô ấy, đứng dựa vào một góc để ngủ. Và mỗi khi đang ngồi, mà cô ấy đứng dậy... ắt hẳn là tìm 1 góc để... đứng ngủ.

Thật buồn cười, tôi chưa bao giờ gặp một người có thói quen kỳ lạ đến vậy...

Có lần, chúng tôi vào cửa hàng bán đồ ăn nhanh, lúc tôi đang cố gắng chen chúc xếp hàng đợi đến lượt mua gà rán, quay ra đã thấy cô ấy... dựa vào cửa toilet để ngủ.

Một vài lần tôi góp ý, cô ấy chỉ cười và lè lưỡi rất đáng yêu... nói: "xấu hổ thế!" Nhìn đáng yêu tợn... đến mức mà, dường như, nếu tôi có nhắc nhở hay góp ý về thói quen đó của cô ấy, thì cũng chỉ là để mong cô ấy cười và lè lưỡi đáng yêu như vậy.

Tôi chưa bao giờ hỏi lý do vì sao cô ấy có thói quen ấy, cũng chưa bao giờ có ý định hỏi về điều đó... dù biết rằng mọi thói quen đều có một nguyên do.

Bởi vì...

Ngày yêu cô ấy, cô ấy đã hỏi tôi rằng: "Anh có chắc anh sẽ yêu tất cả những gì em có, dù nó phi lý và làm anh phải suy nghĩ hay buồn rầu?" Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và rất lâu, để có thể trả lời câu hỏi đó. Vì tôi là một người, có thể tự hào mà nói rằng... hiếm hoi, luôn có trách nhiệm với lời nói của mình.

Tôi đã đặt ra nhiều giả thuyết và tình huống cho câu trả lời của mình, liệu rằng tôi có thực hiện được nó ko? Nhưng rồi tôi cũng chỉ có một câu trả lời "có!" duy nhất cho tất cả những thắc mắc của mình... bởi vì bao trùm lên mọi lo toan và tính toán là tình cảm mà tôi dành cho cô ấy quá nhiều, nó quá lớn đủ để tôi đánh đổi mọi điều tôi có và chấp nhận mọi điều về cô ấy, dù cho nó có khó khăn....

Suốt 1 năm 3 tháng 21 ngày yêu nhau, đến tận khi chia tay, tôi và cô ấy vẫn chưa một lần làm chuyện ấy....

Nhiều khi tưởng 2 đứa đã quá gần nhau rồi, nhưng cô ấy luôn luôn từ chối và đẩy tôi về phía xa xôi... Tôi ko gượng ép, cũng chẳng bắt buộc gì ở cô ấy cả....

Chúng tôi yêu nhau yên bình và êm ả. Tất cả thoáng qua khiến cho tôi hài lòng và mãn nguyện, cho đến một ngày... Cô ấy đến, đặt lên bàn một tờ giấy và nói với tôi rằng: "Đơn xin chia tay!" ... Tôi ngỡ ngàng, phải nói là ngỡ ngàng và bàng hoàng chứ ko chỉ đơn giản là ngạc nhiên nữa. Cô ấy cười, nụ cười hiền dịu đáng yêu ấy... trôi tuột xa tầm tay tôi từ bao giờ, sao tôi ko hề hay biết.

Tôi im lặng rồi bỗng chợt điên lên, sau khi đọc cái đơn ngu xuẩn mà cô ấy viết... dường như cố gắng nắn nót đến không tưởng.

"Em điên thế đủ rồi đấy! Em làm sao vậy! Anh có thể chịu đựng mọi trò điên rồ của em từ trước đến nay! Nhưng thế này thì quá lắm! Em điên à?"

Mắt cô ấy mở to, ngạc nhiên là những gì tôi nhìn thấy trong đôi mắt và khuôn mặt ấy... nhưng chỉ trong 5 giây, yên ả lại trở về trên khoé môi gầy. Cô ấy lại mỉm cười....

"Bởi vì em điên thật mà!"

Và thế là chúng tôi chia tay nhau. Một lý do tôi cũng không sao hiểu nổi, một cái kết thúc chưa bao giờ có câu trả lời. Tôi đứng dậy và quay đi trong chiều hôm ấy, vẫn cứ nghĩ rằng chỉ là 1 trò của con gái để mong được người yêu quan tâm nhiều hơn thôi. Nhưng một điều nhỏ nhoi tôi quên đi mất, đó là... cô ấy khác tất cả mọi người. Chính vì vậy... sự kết thúc hôm đó, có nghĩa là... không gặp lại...

Tôi chờ mãi những tin nhắn, tôi chờ mãi nick cô ấy sáng trên list YM. Tôi chờ mãi những cuộc điện thoại chuông reo dồn dập... chờ mãi những dòng mail tấp nập yêu thương, nhưng nó không bao giờ đến suốt 2 tháng liền kể từ ngày chia tay hôm ấy...

Nỗi nhớ cắn xé tôi nhiều đêm và nỗi buồn thiếu vắng cô ấy làm cho tim tôi muốn tắt lịm.

Ác mộng vẫn luôn rình rập.

Những hình ảnh quá khứ va đập vào trong mắt tôi như dội lửa....

Rồi tôi lại tự vỗ về mình, ôi đã thay đổi rồi... Và tất cả chỉ là quá khứ thôi, cô ấy rời bỏ tôi, vì cái gì cơ chứ?

Ngày đầu tiên của tháng thứ 3 kể từ ngày chia tay nhau, tôi bấm số gọi cho cô ấy...

Đầu dây bên kia nhấc máy... giọng nhỏ nhẹ và yếu ớt như một giọt nước chỉ chực vỡ tan: "Anh à!"

Chúng tôi hẹn nhau đi uống cafe, vì tôi chẳng biết nói gì cả... cố gắng hẹn hò như mọt người bạn ở xa lâu ngày ko gặp lại.

Cô ấy ngồi đối diện tôi, vẫn nụ cười ấy nhưng khuôn mặt yếu ớt và trắng bệnh, môi bạc và làn da phờ phạc....

Nhưng có một điều dường như khác....

Cô ấy nói nhiều hơn...

Hồi chúng tôi yêu nhau, cô ấy không nói nhiều như vậy. Những buổi đi chơi chỉ đơn giản là những cái ôm và lướt môi nhẹ nhàng, là tôi tâm sự và cô ấy cười. Khi tôi kêu mệt mỏi, cô ấy kể cho tôi những chuyện vui nho nhỏ. Là những ngày mùa đông trời gió... cô ấy làm tôi bất ngờ với một chiếc khăn len tự đan. Là những ngày đại hàn, cô ấy gọi tôi vào giữa đêm và đưa tôi một... cái chăn to đùng, mà cái vỏ chăn thì là "em khâu bằng tay đấy!" Vì cô ấy cứ lừ lừ như vậy nên có sức hút với tôi... Ngày đó, nhiều người hỏi tôi tại sao lại thích cô ấy đến vậy... tôi đều cười. Một người con gái có thể khiến một thằng con trai thay đổi vì mình, thay đổi cuộc sống để được dung hoà với cuộc sống của mình, đâu thể tầm thường phải không? Để cưa cẩm cô ấy, tôi dần từ bỏ rất nhiều thói quen... như một đỉnh núi cao, người ta càng nói, không leo được đâu cao và nguy hiểm lắm... thì tôi lại càng cố trèo, cố trèo bởi vì nó quá cao... đã đi đến lưng chừng thì không có lý do gì để từ bỏ.

Phải mất gần 1 năm, tôi mới có được cuộc hẹn đầu tiên. Cảm giác như suốt 1 năm nỗ lực đó, tôi đã lột xác hoàn toàn. 1 năm chay tịnh để vươn tới một cuộc tình. 1 năm thầy tu để mơ về một người con gái. Nào là từ bỏ thói quen đi đêm, những cô người yêu dăm bữa nửa tháng rơi vào lãng quên trong chăn gối, những cuộc tụ tập chè chén vui vẻ, để biến thành những lần đánh lẻ để leo lên quán cafe chông chênh ở tầng thứ 8, nghe cô ấy chơi một vài giai điệu của Shubert... Những thay đổi mà giờ người ta ngỡ ngàng và tôi ngỡ ngàng nhìn lại... như một trò đùa.

Vô vàn những lý do để yêu... vô vàn những điều không thể nào giải thích nổi.

- Anh luôn nghĩ về em như một thiên thần... mà em thì chẳng bao giờ được làm thiên thần dù em rất muốn!

Câu nói ấy kéo tôi về thực tại.... giữa ly cafe nóng và ánh mắt cô ấy nồng nàn. Nhìn thấy tôi ngước lên, cô ấy cười. Cô ấy lại tiếp tục nói nhiều, lại tiếp tục độc thoại về những điều mà tôi không mấy hiểu...

Chúng tôi đứng dậy, bước ra khỏi quán cafe sơn màu đỏ úa nằm trên khu phố cổ. Cô ấy muốn đi bộ... dạo quanh phố cổ, và nói nhỏ điều gì đó với anh chàng giữ xe của quán cafe. Và sau đó, chúng tôi bước đi....

- Em luôn muốn ngủ với một ai....

Tôi ngạc nhiên:

- Ý em là gì vậy?

- À, em luôn muốn biết cảm giác bên một người con trai là như thế nào?

Cười...

- Anh à, muộn rồi, mình về đi...

Ngày hôm đó kết thúc như vậy!

Cô ấy khó hiểu hơn trước hay là từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ hiểu cô ấy cả? Mấy ngày sau đó, cô ấy và tôi có nhắn tin qua lại như 2 người bạn. Vào một buổi chiều, tôi nhận được tin nhắn của cô ấy: "Anh à, em muốn đến khách sạn và ngủ với anh!" Tôi cảm thấy sợ, sợ cái sự thay đổi lạ lùng không báo trước của người con gái bí hiểm mà tôi yêu....

Chúng tôi gặp nhau ở quán cafe sơn màu đỏ úa. Tôi hỏi cô ấy, cô ấy chỉ cười, và... tôi từ chối lời mời của cô ấy... khách sạn và cái hình dung mênh mông, được nằm cạnh người mà mình yêu thương nhất.... nhưng không phải là bí mật và lạ lùng... phi lý và bỗng chốc như thế này. Chúng tôi quyết định không liên lạc với nhau nữa...

....

Một tháng sau, tôi nhận được một tin nhắn khác: "Anh à, vào bệnh viện thăm em!"

Tôi vội vã vào viện. Căn phòng đầy mùi thuốc sát trùng và những tấm ga màu trằng, cô ấy ngồi dựa lưng vào tường và nhìn ra cửa sổ, ánh mắt xa xăm.... không quay lại nhìn tôi khi tôi bước vào:

- Thế là em ko được ngủ đứng nữa rồi, vì em ko còn sức để mà đứng nữa....

Tôi lại gần, nắm tay cô ấy chặt lắm, cô ấy nhìn xuống đôi bàn tay tôi và cười, nhẹ nhàng... cô ấy nói:

- Em yêu anh lắm!

- Anh cũng thế, em biết điều đó mà...

Cô ấy, một tay nắm chặt bàn tay tôi. Một tay khẽ đưa lên che miệng tôi như muốn nói "Anh đừng nói nữa"

- Mai anh lại đến nhé!

- Uh, ngày nào anh cũng sẽ đến mà.

- Và đừng hỏi gì bác sĩ cả...

- Nhưng...

- Anh hứa đi.

- Uh, anh hứa.

Hôm sau tôi đến, lúc đó cô ấy đang đứng bên cửa sổ, dường như cố gắng lắm để đứng vững. Nhìn cô ấy yếu ớt mà tôi xót xa nhiều, tôi muốn hỏi bác sĩ rằng người tôi yêu bị làm sao vậy, nhưng tôi đã lỡ hứa mất rồi...

- Anh ko muốn hỏi nhưng anh lo lắm... em bị sao vậy, nhìn em yếu quá!

- Hì, em sắp khỏi rồi mà, em vừa mổ xong, nên yếu vậy đấy!

Câu trả lời ấy làm tôi yên tâm hơn đôi chút. Và nụ cười ấy làm tôi hạnh phúc hơn rất nhiều....

- Anh hay mắng em vì em ngủ đứng....

- Uh, nhưng nhìn em lúc đấy, rất đáng yêu!

- Em kể cho anh một câu chuyện... và anh chỉ được nghe thôi nhé!

- Uh, em kể đi!

- Hồi em học cấp 2, gần nhà em có một cô, hơn em mười mấy tuổi....

- Uh...

- Nào, anh đừng "uh" nữa, để em kể chứ!

- Được rồi, anh xin lỗi!

- Em với cô ấy, chơi rất thân và rất hợp nhau. Em hay tâm sự với cô ấy, cô ấy ko có chồng, sống 1 mình nữa. Và cô ấy cũng hay sang nhà em chơi lắm. Năm em học lớp 8, lần đầu tiên, em bị cái đó của con gái...

- Cái đó là cái gì?

- Kinh nguyệt ấy!

- Oh... uh!

- Nhà em chẳng có ai cả, mà em cũng chẳng biết làm thế nào. Em gọi cô ý sang, nhờ giúp em... vì lúc đó, mới lớp 8 mà, không hiểu chuyện gì cả... cô ấy nói em phải nằm xuống, cứ ngủ đi, thì máu sẽ ko chảy nữa.... Và...

Rồi nước mắt người yêu tôi bắt đầu chảy... cô ấy nghẹn lại chẳng nói ra lời... ôm chặt tôi... ôm chặt lắm....

- Cô ta cưỡng hiếp em anh ạ!

Tôi shock! Theo bản năng tôi đẩy vòng tay người tôi yêu ra.... trong vài giây định thần, tôi ôm cô ấy vào lòng và cùng khóc với cô ấy... Cảm giác kinh tởm cái người đàn bà kia vô cùng, nèn lên tận trí óc tôi. Còn người tôi yêu thì vẫn nức nở, nước mắt lăn dài trên áo tôi...

- Em có thói quen ngủ đứng vì em sợ.... Vì có lần cô ta nói rằng nhìn em nằm ngủ đẹp lắm. Mỗi lần nằm xuống em đều nhớ tới khuôn mặt đáng sợ ấy. Từ đó, lúc nào em cũng.... ngủ đứng... hoặc ngủ ngồi... ở nhà cũng vậy, vì em sợ...em nằm xuống...em sẽ lại....

Ôm tôi chặt hơn... nước mắt cô ấy tràn ra nhiều hơn....

- Em ko biết con gái có thể làm chuyện đáng sợ vậy. Rồi em nói với mẹ, rồi mẹ ko tin em.... mẹ nói em bị điên... Xấu hổ vì em điên, không ngờ em có thể bịa đặt ra điều kinh tởm đó... và tất cả... đều ghét em anh ạ.

Tại sao cuộc sống lại bất công như vậy? Tại sao cô ấy lại phải chịu ngần đó nỗi dầy vò khi còn quá bé nhỏ?

- Rồi em phải lén lút mỗi khi đi học, tránh cô ta, cho đến ngày... cô ta chuyển nhà đi vì lý do gì em cũng ko rõ và chẳng muốn biết nữa. Em đã phải chịu đựng 3 năm liền lớn lên với ánh nhìn như mình là người điên của bố mẹ....

-Nín đi, anh ở đây.... anh yêu em! Dù thế nào chăng nữa....

Cô ấy vẫn khóc.

- Em tưởng mọi việc đã kết thúc. Em đã cố quên... em đã cố yêu... cố ngủ nằm...

Cô ấy dừng lại 1 chút.

- Cho đến khi.... người yêu em... đến nhà. Bà giúp việc mở cửa. Anh ta lên phòng, lúc em đang nằm ngủ, và....ngủ với em. Em muốn cưỡng lại... nhưng... em nghĩ... phải làm quen.... với đàn ông.

Tôi cảm thấy như ngàn nhát dao đâm vào ngực.

- Rồi anh ta nói... sau khi đã xong xuôi... rằng "Không ngờ em đã mất trinh rồi! Anh không muốn yêu một người không đoan chính!" .... và.... anh ta bỏ em.

Thằng khốn nạn! Tôi kinh tởm loại đàn ông ấy! Tôi thề, xin thề rằng tôi chỉ muốn giết chết hắn ngay lúc ấy

- Em im lặng. Và thế là chia tay. Em lại... ngủ đứng, ngủ ngồi... vì em sợ... em không dám nằm nữa. Nằm.... em sẽ chẳng thể chống cự... em sợ....

Tôi vuốt nhẹ những giọt nước mắt lăn trên má cô ấy, và hôn vào đôi môi đang run rẩy vì sợ hãi. Những chuyện mà cô ấy phải trải qua, thật quá kinh khủng....

- Rồi, em đã gặp anh. Anh đã yêu em khác hắn yêu em. Anh đã chấp nhận em ... không giống người ta phủ nhận em...

Tôi muốn nói với cô ấy rằng, tôi cũng chỉ là một thằng tồi mà thôi, và nhờ cô ấy, tôi mới nên người, mới có thể thay đổi để làm người. Và tôi mới phải là người cần phải cám ơn chúa trời vì được gặp cô ấy trong đời, rằng tôi yêu cô ấy biết nhường nào Yêu và đau xót biết bao ... căm hận những kẻ reo nỗi sợ hãi và ám ảnh lên suốt cuộc đời cô ấy.

- Anh ko quan tâm những chuyện đó, anh căm ghét những kẻ đã làm em tổn thương. Anh yêu em, anh thề là anh yêu em, và anh sẽ ko để cho em phải buồn nữa đâu....

Cô ấy lấy tay gạt nước mắt ở 2 khoé mi, rồi cười nhẹ nhàng....

- Em biết mà...Nhưng anh có thể hứa với em một điều được ko?

- Uhm, em nói đi...

- Hai ngày tới, anh đừng vào bệnh viện nhé

- Tại sao?

- Đi mà, và đừng hỏi gì cả!

- Uh!_Chông chênh .....

....

Hai ngày sau, tôi quay lại bệnh viện....

Thế giới trước mắt tôi dường như sụp đổ. Cô ấy đã ra đi mà không để cho tôi nhìn lần cuối... Ra đi lặng lẽ, ra đi âm thầm... ra đi bất ngờ và ra đi đau đớn....

- Những người bị "Nhiễm trùng huyết " rất khó sống... cô ấy đã chiến đấu đến cùng, và cô ấy biết....

Bác sĩ nói với tôi như vậy. Cô ấy không có đám tang, không bạn bè... vì dường như chẳng ai biết cô ấy bệnh. Và cha mẹ cô ấy... cũng chẳng thấy xót thương gì. Cô ấy ra đi như vậy đấy, sống đau đớn và chết chua xót.

Một bầu trời đêm bao trùm tôi....

- Cô ấy đã tặng mắt cho một người. Cách đây 2 ngày, chúng tôi làm phẫu thuật....

Bệnh viện đã lo tang lễ cho cô ấy....

Tôi lặng lẽ đứng nhìn từ xa. Đôi mắt người con gái đã làm thay đổi cuộc đời tôi, Ánh nhìn xa xăm một thời vẫn còn nguyên vẹn đó....

Một bức thư với những dòng chữ mất nét run rẩy và ngắn ngủn:

"Anh là người duy nhất yêu em! Em đã nghĩ là em sẽ khỏi! Em đã nghĩ là em sẽ thắng! Em chỉ muốn chia tay cho đến ngày em chiến thắng bệnh tật và chiến thắng nỗi sợ hãi trong em. Em sẽ lại gặp anh.... Nhưng em nhận ra rằng, em ko thể... em chỉ có thể chiến thắng nỗi sợ hãi mà thôi.... em đã hết sợ rồi, vì em biết anh yêu em... Khát khao ấy đã cho em sức mạnh... để... gặp lại anh thêm lần nữa... Em muốn anh biết..... anh là người DUY NHẤT em yêu!"

"Ngủ ngoan nhé em, nước mắt mưa

Thương em đau xót, giấc mơ trưa...

Sống là cực nhọc...

Chết là anh khóc...

Phải làm gì... cho em bớt đau đây?"

Nếu 1 tình yêu đẹp luôn phải kết thúc như thế này, con người có còn đắm đuối vào chuyện tình ko có thực. Liệu 1 tình yêu thực sự đẹp có tồn tại ???
 

AlyCuong

Active Member
Tách cà phê muối



coffeev.gif



Anh gặp nàng trong một bữa tiệc. Nàng vô cùng xinh xắn và dễ thương... Biết bao chàng trai theo đuổi nàng trong khi anh chỉ là một gã bình thường chẳng ai thèm để ý. Cuối bữa tiệc, lấy hết can đảm, anh mời nàng đi uống cafe. Hết sức ngạc nhiên, nhưng vì phép lịch sự nàng cũng nhận lời.
Họ ngồi im lặng trong một quán cafe. Anh quá run nên không nói được câu nào. Cô gái bắt đầu cảm thấy thật buồn tẻ và muốn đi về... Chàng trai thì cứ loay hoay mãi với cốc cafe, cầm lên lại đặt xuống... Đúng lúc cô gái định đứng lên và xin phép ra về thì bất chợt chàng trai gọi người phục vụ: "Làm ơn cho tôi ít muối vào tách cafe". Gần như tất cả những người trong quán nước đều quay lại nhìn anh... Cô gái cũng vô cùng ngạc nhiên. Nàng hỏi anh tại sao lại có sở thích kì lạ thế. Anh lúng túng một lát rồi nói: "Ngày trước nhà tôi gần biển. Tôi rất thích nô đùa với sóng biển, thích cái vị mặn và đắng của nước biển. Vâng, mặn và đắng - giống như cafe cho thêm muối vậy... Mỗi khi uống cafe muối như thế này, tôi lại nhớ quê hương và cha mẹ mình da diết...". Cô gái nhìn anh thông cảm và dường như nàng rất xúc động trước tình cảm chân thành của anh. Nàng thầm nghĩ một người yêu quê hương và cha mẹ mình như thế hẳn phải là người tốt và chắc chắn sau này sẽ là một người chồng, người cha tốt... Câu chuyện cởi mở hơn khi nàng cũng kể về tuổi thơ, về cha mẹ và gia đình mình...
Khi chia tay ra về, cả hai cùng cảm thấy thật dễ chịu và vui vẻ. Và qua những cuộc hẹn hò về sau, càng ngày cô gái càng nhận ra chàng trai có thật nhiều tính tốt. Anh rất chân thành, kiên nhẫn và luôn thông cảm với những khó khăn của cô. Và... như bao câu chuyện kết thúc có hậu khác, hai người lấy nhau. Họ đã sống rất hạnh phúc trong suốt cuộc đời. Sáng nào trước khi anh đi làm, nàng cũng pha cho anh một tách cafe muối...
Nhưng khác những câu chuyện cổ tích, câu chuyện này không dừng ở đó. Nhiều năm sau, đôi vợ chồng già đi, và người chồng là người ra đi trước... Sau khi anh chết, người vợ tìm thấy một lá thư anh để lại. Trong thư viết: "Gửi người con gái mà anh yêu thương nhất! Có một điều mà anh đã không đủ can đảm nói với em. Anh đã lừa dối em, một lần duy nhất trong cuộc đời... Thực sự là ngày đầu tiên mình gặp nhau, được nói chuyện với em là niềm sung sướng đối với anh. Anh đã rất run khi ngồi đối diện em... Lúc đó anh định gọi đường cho tách cafe nhưng anh nói nhầm thành muối. Nhìn đôi mắt em lúc đó, anh biết mình không thể rút lại lời vừa nói nên anh đã bịa ra câu chuyện về biển và cafe muối. Anh không hề thích và chưa bao giờ uống cafe muối trước đó! Rất nhiều lần anh muốn nói thật với em nhưng anh sợ... Anh đã tự hứa với mình đó là lần đầu và cũng là lần cuối anh nói
dối em. Nếu được làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như vậy... để được có em và để được uống tách cafe muối em pha hàng ngày suốt cuộc đời anh... Anh yêu em!".

Mắt người vợ nhòa đi khi đọc đến những dòng cuối lá thư. Bà gấp bức thư lại và chầm chậm đứng lên, đi pha cho mình một tách cafe muối... Nếu bây giờ có ai hỏi bà cafe muối có vị như thế nào, bà sẽ nói cho họ biết: Nó rất ngọt!!!




ohlalafd.jpg

 

Khoaaaa

Active Member
N iu em còn chưa có,mà các bác cứ post toàn tr gia đình,làm em nôn hết cả nao,hihi

câu tr này củng hay,hẳn hai vợ chồng họ rất rất hạnh phúc khi ông chồng chỉ lừa dối vợ mình một lần trong đời,
ông nào có vợ rồi nên suy nghẫm lại đi nha,bác aly có vợ chưa
 

AlyCuong

Active Member
N iu em còn chưa có,mà các bác cứ post toàn tr gia đình,làm em nôn hết cả nao,hihi

câu tr này củng hay,hẳn hai vợ chồng họ rất rất hạnh phúc khi ông chồng chỉ lừa dối vợ mình một lần trong đời,
ông nào có vợ rồi nên suy nghẫm lại đi nha,bác aly có vợ chưa

A mới 21 xuân xanh thì vợ làm gì có e zai :D, đời còn dài và gái còn đầy :))
 

Khoaaaa

Active Member
"Đời còn dài,gái còn đầy'' câu này nge cực chuẩn à nha,hihi
 

AlyCuong

Active Member
nghe dc câu này xem như bớt pùn vì ta yêu đơn phương !

A cũng vậy chú ơi :(, nhưng mà giờ hết thương nó rồi, h có nhỏ bạn, bạn thôi nhưng nc vui hơn với nó nhìu =>> k có nó ta cũng k chết :D.
 

HTC_VUTHANH

Moderator
HIX.CÀNG ĐỌC CÀNG BÙN HƠN CÀNG CẢM THẤY CUỘC SỐNG BẤT CÔNG QUÁ....
ĐỜI TA NHƯ CÁNH BÈO TRÔI GIỮA DÒNG ĐỜI.
TA HÔNG XÔ ĐƯỢC DÒNG ĐỜI ĐÀNH ĐỂ DÒNG ĐỜI XÔ TA VẬY

:(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)(:)((
 
Top