• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

1001 CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG!!!

Status
Không mở trả lời sau này.

Huycl2507

New Member
Sự bình yên

Một vị vua treo giải thưởng nghệ thuật cho nghệ sĩ nào vẽ được bức tranh đẹp nhất về sự bình yên. Nhiều họa sĩ đã cố công. Nhà vua ngắm tất cả các bức tranh nhưng chỉ thích có 2 bức và ông phải chọn lấy 1.

Một bức tranh vẽ hồ nước yên ả. Mặt hồ là tấm gương tuyệt mỹ vì có những ngọn núi cao chót vót bao quanh. Bên trên là bầu trời xanh với những đám mây trắng mịn màng. Tất cả những ai ngắm bức tranh này đều cho rằng đây là một bức tranh thật hoàn hảo.

Bức tranh kia cũng có những ngọn núi, nhưng những ngọn núi này trần trụi và lởm chởm đá. Ở bên trên là bầu trời giận dữ đổ mưa như trút kèm theo sấm chớp. Đổ xuống bên vách núi là dòng thác nổi bọt trắng xóa. Bức tranh này trông thật chẳng bình yên chút nào.

Nhưng khi nhà vua ngắm nhìn, ông thấy đằng sau dòng thác là một bụi cây nhỏ mọc lên từ khe nứt của một tảng đá. Trong bụi cây, một con chim đang xây tổ. Ở đó giữa dòng thác trút xuống một cách giận dữ, con chim đang an nhiên đậu trên tổ của mình... Bình yên thật sự.

"Ta chấm bức tranh này! - Nhà vua công bố - Sự bình yên không có nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào, không khó khăn, không cực nhọc. Bình yên có nghĩa ngay chính khi đang ở trong phong ba bão táp ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong trái tim. Đó mới chính là ý nghĩa thật sự của sự bình yên."

Cuộc sống ngày nay cũng vậy đó các bạn à, bình yên không phải là làm ngơ trước những người khó khăn đang cần giúp đỡ, bình yên không phải là chỉ lo cho bản thân mà không cần biết đến ai.Bình yên không có nghĩa là đèn nhà ai nấy sáng.Nhưng bình yên chính là lúc ta quên mình mà sống cho người khác, bình yên chính là lúc ta cảm thấy hạnh phúc dù cuộc sống có nghèo khổ và vất vả.Và bình yên chính là khi mình đem lại bình yên cho người khác. Bình yên ở đây mình muốn nói đến chính là sự bình yên trong tâm hồn.
 

CongVoi

Super V.I.P
Một bầy ếch đi dạo trong rừng và có hai con bị rơi xuống một cái hố sâu. Tất cả các con ếch còn lại trong bầy đều bu quanh miệng hố để kéo chúng lên. Nhưng khi thấy cái hố quá sâu, cả bầy liền nói với hai con ếch rằng chúng chỉ còn nước chết mà thôi.

Hai con ếch bỏ ngoài tai những lời bình luận đó và cố hết sức nhảy lên khỏi hố. Những con ếch kia lại nói với chúng đừng nên phí sức, rằng chúng chỉ còn nước chết.

Sau cùng, một con ếch phía dưới nghe theo những gì cả bầy đã nói, nó bỏ cuộc và ngã lăn ra chết trong sự tuyệt vọng.

Con ếch còn lại tiếp tục cố gắng nhảy. Một lần nữa cả bầy xúm lại và thét lên khuyên nó hãy thôi. Nó càng nhảy mạnh hơn nữa. Cuối cùng nó nhảy được lên bờ. Cả bầy vây quanh và hỏi nó: "Anh không nghe tụi tôi nói gì hay sao?". Thì ra con ếch này bị lãng tai. Nó tưởng cả bầy ếch đã động viên nó suốt khoảng thời gian vừa qua.

Có một sức mạnh sống và chết nơi miệng lưỡi chúng ta. Một lời động viên khích lệ cho một người đang bế tắc có thể vực người ấy dậy và giúp anh ta vượt qua khó khăn. Nhưng cũng lời nói có thể giết chết một người trong cơn tuyệt vọng. Do đó, hãy cẩn thận với những gì chúng ta nói ra. Bất kỳ người nào cũng có thể nói những lời hủy diệt để cướp đi tinh thần của những người đang ở trong hoàn cảnh khốn khó. Quý báu thay là những ai dành thì giờ để động viên và khích lệ người khác
 

CongVoi

Super V.I.P
Bảy Cánh Hoa Vàng

Chiếc tủ của những phép màu trên tiên giới bấy lâu nay vẫn còn khóa kín. Bao nhiêu mây trắng đã trôi qua, rồi biết bao nhiêu mây xanh, mây hồng, mây cam, mây tím..., nói chung là đủ loại mây cũng đã trôi qua. Vậy mà chiếc tủ của những phép màu vẫn khóa kín.

Chiếc tủ thật ra chẳng cần khóa lại thì cũng không ai lấy trộm làm gì, vì trên tiên giới thì làm gì có kẻ trộm, và những kẻ trộm cũng chẳng bao giờ được sống chung với những nàng tiên. Cho nên, chiếc khóa của chiếc tủ đựng phép màu là một bông cúc vàng xinh đẹp. Nghe nói, bông cúc vàng này được lấy từ vườn hoa của bà tiên Mùa Xuân. Hoa thiên đình trồng trăm năm mới nở, kết tụ bao nhiêu hương thơm đất trời nên rất khó tàn phai. Bông cúc vàng nhìn rất mỏng manh gắn hờ trên mép cánh cửa, tưởng chừng như không có một tác dụng nào, nhưng thực ra đây là một bông hoa rất kỳ diệu. Bất cứ ai đến gần, những bông hoa tiên sẽ rực lên những ánh sáng ngũ sắc, làm chóa mắt người có ý định mở tủ ăn cắp những phép màu. Đó là nói đến sự công hiệu của bông cúc vàng kỳ diệu, chứ thực ra các vị tiên cần gì phép thuật. Họ sống với nhau thật thà, hồn nhiên và không hề nghĩ rằng mình sẽ dùng phép thuật để tạo ra lợi lộc cho bản thân.

Thế rồi một ngày chiếc tủ đựng phép màu được mở ra. Đó là một ngày cuối năm, vị Chúa Tiên bỗng sực nhớ là bao ngàn năm nay những phép tiên kia không hề được dùng tới. Chúa Tiên bỗng lo ngại là với khoảng thời gian dài dằng dặc như thế kia, phép màu có còn công hiệu nữa không?

- Thôi thì cứ mở ra xem sao. Chúa Tiên nghĩ bụng thế, rồi đưa tay rút nhẹ bông hoa vàng thay cho ổ khóa. Cánh cửa của chiếc tủ đựng phép tiên bật mở, hòa quang từ bên trong lóe sáng ra.

Trong tủ có nhiều nhất là những chiếc đũa quyền lực, những chiếc đũa quyền lực đã được nhiều người biết đến qua phim ảnh hoặc những trang báo có ảnh minh họa. Họ thường vẽ những nàng tiên cầm những chiếc đũa thần.

Nhưng một điều bất ngờ đã xảy ra. Khi Chúa Tiên đưa tay chạm vào những chiếc đũa thần đang nằm xếp ngay thẳng trong tủ thì chúng bỗng mềm hẳn ra, rồi biến thành một đám bụi. Thì ra thời gian cũng làm những chiếc đũa tiên trở thành tro bụi.

Đôi mắt tò mò của nàng tiên nhỏ tên Hy Vọng đang sống trong chốn thần tiên xịu xuống. Hy Vọng mơ ước được một lần cầm chiếc đũa tiên để hóa phép cho biết thế nào là phép tiên. Nhưng những chiếc đũa tiên bây giờ chỉ còn là... bột tiên, ắt hẳn sẽ không thể nào biến hóa ra được những thứ mà nàng tiên Hy Vọng muốn làm!

Nhìn đôi mắt thất vọng của nàng tiên Hy Vọng. Chúa Tiên nói :

- Không sao đâu, những chiếc đũa tiên đã bị hư hỏng hết, nhưng còn đóa hoa cúc vàng. Con cầm lấy đóa hoa cúc vàng này coi như ta tặng con trong dịp năm mới.

- Dạ, con cám ơn ChúaTiên- Nàng tiên Hy Vọng đưa tay nhận bông cúc vàng.

Nàng tiên Hy Vọng chực bay đi thì Chúa Tiên đưa tay chặn lại:

- Trong bông cúc vàng này chỉ có 7 cánh. Con nên nhớ mỗi cánh hoa sẽ có một ước mơ. Tuy nhiên, con đừng bao giờ cho luôn ước mơ thứ 7, vì như thế thì con sẽ chẵng bao giờ còn một nàng tiên nữa.

- Dạ, con xin nghe lời Chúa Tiên.

Bông cúc hoa vàng được trao cho cô tiên Hy Vọng. Những cánh hoa cứ long lanh màu sắc, chúng thì thầm với cô tiên Hy Vọng: "Chị Hy Vọng ơi, cho chúng em thành ước mơ của chị nhé"

Ừ, 7 cánh hoa cúc vàng là 7 ước mơ của nàng tiên Hy Vọng trong dịp xuân này. Thực ra, đã là tiên thì cần gì đến ước mơ ?

Hy Vọng để đoá hoa cúc vàng 7 cánh vào chiếc lọ thủy tinh ngay nơi giường ngủ của mình. Những cánh hoa vẫn cứ lao xao, lao xao. Rồi mặt trời bắt đầu tỏa sáng cho một ngày xuân bắt đầu. Nàng tiên Hy Vọng cầm đóa hoa cúc vàng nương theo đám mây trắng xốp dạo chơi phố tết.

" Ta sẽ thực hiện những ước mơ thật đẹp. Những ước mơ ấy mãi mãi sẽ làm cho ta thỏa mãn những gì mà bấy lâu nay ta chưa thực hiện được " Nàng tiên Hy Vọng suy nghĩ . Và gió đưa đám mây có nàng tiên Hy Vọng đi từ nơi này đến nơi khác.

Cánh hoa cúc vàng đầu tiên được rút ra cho một bộ quần áo đẹp. Ngày tết, ai cũng đều mặc áo mới phải chăng ? Nhưng nàng tiên Hy Vọng chợt bắt gặp một cô bé đang đứng khóc bên đường, giữa trời xuân vui vẻ cô bé không có chiếc áo mới như những cô bé khác vì mẹ cô quá nghèo. Cánh hoa vàng đầu tiên đã trở thành bộ quần áo mới cho cô bé đó.

Vừa lúc ấy, một chim két mỏ đỏ bay tới, đậu trên vai nàng tiên Hy Vọng : "Chị Hy Vọng ơi, chị có thể cho em xin một cánh hoa vàng xinh đẹp của chị không ?" Hy Vọng nói: "Mỗi cánh hoa là một ước mơ đó, chim két xin làm gì ? " Chim két vẫy vẫy đôi cánh :" Tối hôm qua, ngọn gió đêm giao thừa đã làm chiếc tổ của nhà em bị rơi xuống gốc cây. Em muốn có một chiếc tổ kịp cho cả nhà đón tết ..." . Cánh hoa vàng thứ 2 được bứt lìa.

Trong phố kia nàng Hy Vọng thấy một đôi giầy màu đỏ nằm trong tủ kính . Oi đôi giày đẹp làm sao. Nó giống như được làm nên bởi những tia nắng mặt trời. Nàng tiên Hy Vọng chuẩn bị bứt cánh hoa vàng thứ 3 cho điều ước của mình. Nhưng kìa, một con chim ưng sửa soạn sà xuống vồ con gà bé nhỏ tội nghiệp đang mổ thóc. Nàng tiên Hy Vọng đã cứu chú gà bé nhỏ bằng cánh hoa thứ ba.

" Có sao đâu! Mình có 4 cánh hoa. Bốn cánh hoa là 4 ước mơ ." Hy Vọng cùng đám mây trời dạo quanh mọi nơi. Tất cả đều chan hòa một màu xanh xinh đẹp, trời xuân đẹp, từng cỏ non tơ.

Thế rồi cánh hoa thứ 4 bứt ra, một đám cháy được dập tắt. Cánh hoa thứ 5 giúp cho một chú cá chép được cứu sống. Cánh hoa thứ 6 là mâm cỗ đầy cho đám trẻ lang thang trên hè phố ...

Ngày xuân trôi qua dịu dàng như thế. Bông hoa cúc vàng chỉ còn một cánh, sáu cánh kia đã thực hiện 6 ước mơ cho người khác. Đôi giày đỏ ước mơ của nàng tiên Hy Vọng vẫn chưa được thực hiện được. Nhưng trên tay nàng tiên Hy Vọng chỉ còn 1 cánh hoa cuối cùng. Đó là cánh hoa để Hy Vọng trở về lại xứ sở của những chuyện thần tiên.

Nàng tiên Hy Vọng nương theo mây bay về. Chúa Tiên đã ở đó tự bao giờ, nói: "Con ngoan lắm, giờ đây con có quyền thực hiện ước mơ của mình bằng cánh hoa cuối cùng."

Nàng tiên Hy Vọng bứt cánh hoa vàng thứ 7 thả lên trời. Đôi giày màu đỏ bọc lấy đôi chân xinh đẹp.

Và đó là đôi giày xinh đẹp nhất của những nàng tiên trong mùa xuân này.
 

Huycl2507

New Member
Hai hạt lúa

Có hai hạt lúa nọ được giữ lại để làm hạt giống cho vụ sau vì cả hai đều là những hạt lúa tốt, đều to khỏe và chắc mẩy.

Một hôm, người chủ định đem chúng gieo trên cánh đồng gần đó. Hạt thứ nhất nhủ thầm:

“ Dại gì ta phải theo ông chủ ra đồng. Ta không muốn cả thân mình phải nát tan trong đất. Tốt nhất ta hãy giữ lại tất cả chất dinh dưỡng trong lớp vỏ này và tìm một nơi lý tưởng để trú ngụ.” Thế là nó chọn một góc khuất trong kho lúa để lăn vào đó.

Còn hạt lúa thứ hai thì ngày đêm mong được ông chủ mang gieo xuống đất. Nó thật sự sung sướng khi được bắt đầu một cuộc đời mới.

Thời gian trôi qua, hạt lúa thứ nhất bị héo khô nơi góc nhà bởi vì nó chẳng nhận được nước và ánh sáng. Lúc này chất dinh dưỡng chẳng giúp ích được gì- nó chết dần chết mòn. Trong khi đó, hạt lúa thứ hai dù nát tan trong đất nhưng từ thân nó lại mọc lên cây lúa vàng óng, trĩu hạt. Nó lại mang đến cho đời những hạt lúa mới...

Đừng bao giờ tự khép mình trong lớp vỏ chắc chắn để cố giữ sự nguyên vẹn vô nghĩa của bản thân mà hãy can đảm bước đi, âm thầm chịu nát tan để góp cho cánh đồng cuộc đời một cây lúa nhỏ - đó là sự chọn lựa của hạt giống thứ hai.

Tôi hi vọng đó cũng sẽ là sự lựa chọn của bạn và tôi khi đứng trước cánh đồng cuộc đời bao la này...
 

Badamgiak23

Super V.I.P
Về hưu

Về hưu, Ba Long cảm thấy cuộc sống bỗng dưng thay đổi đột ngột. Ba tháng sau, ông vẫn chưa quen với cuộc sống hàng ngày. Ông vẫn thức dậy từ lúc 5 giờ sáng. Tập thể dục. Đi ăn sáng. Uống một ly cà phê sữa đá hoặc ca cao. Nhưng ông không phải vội vã đến cơ quan làm việc, không phải bận rộn xem lại các hợp đồng, công văn, dự án hoặc lịch làm việc của ngày hôm đó. Điều làm cho ông thoảng thốt nhất, là không có tiếng chuông gọi cửa của người tài xế vào lúc 7 giờ kém 15… Thói quen làm cho ông mệt mỏi, chờ đợi…
Không có những cuộc điện thoại gọi đến mời đi ăn điểm tâm, mời ăn trưa, ăn chiều… Ông mất cả đi thói quen nói lời từ chối, cũng như sự chọn lựa để nói lời chấp thuận. Người ta phớt lờ ông, như ông chưa bao giờ hiện diện trong cuộc sống của họ, như ông đã biến mất không để lại một chút gì trong tâm tưởng của họ. Tại sao? Tại ông hay tại cuộc sống vốn dĩ là như vậy?
Sự chống chếnh của khoảng thời gian trống rỗng, sau khi ly cà phê sữa đá đã cạn, thường làm cho ông hốt hoảng. Ông thấy sờ sợ một cái gì đó. Sự cô độc. Để trốn chạy cảm giác đó. Ông đọc báo, tin thời sự. Cuộc chiến dai dẳng giữa Palestines và Israel. Những thương vong, mất mát tiếp diễn hàng ngày sau cuộc chiến của Iraq. Những vụ án tham nhũng động trời trong nước. Những quyền lực giấu mặt tiếp tay cho xã hội đen đang bị lôi dần ra ánh sáng… Những trẻ em đường phố bơ vơ, bị hiếp đáp, lợi dụng. Những cô gái thanh xuân thơ ngây, bị kéo vào cuộc sống nhơ nhớp, nhầy nhụa của đồng tiền. Để rồi như những kẻ bất hạnh nhất thế gian, họ chìm nghỉm, trôi nổi giữa đám sình lầy nghiện ngập và bệnh tật…
Ông đã khóc. Những giọt nước mắt ẩn sâu trong đáy mắt ông, từ mấy chục năm qua bây giờ càng chảy xuống chậm rãi, nhức buốt như để lại trên mặt ông vết hằn rát bỏng. Ông xem chương trình "Vì những người nghèo" trên truyền hình. Những người sống trong bóng tối, đã nhìn thấy ánh sáng, nhờ những tấm lòng từ thiện, những trái tim biết yêu thương nỗi đau của người khác. Ông đã khóc, khi thấy một người đàn ông bị bệnh ung thư sắp chết cũng làm từ thiện… Một cặp vợ chồng, tháng nào cũng đi bán máu, họ bán sự sống của chính mình, để đi tìm sự sống cho đứa con thơ dại, bé bỏng đang mỗi ngày quằn quại chống đỡ với nỗi đau của bệnh tật….
Những điều ấy, khi còn tại chức vẫn thường tiếp diễn trong cuộc sống của ông, đi qua những suy nghĩ của ông, tái tạo rất rõ ràng, qua sự xô bồ mà cuộc sống đang trải rộng trước mắt ông. Nhưng giống như một người xa lạ với cộng đồng con người mà ông đang sống và làm việc. Ông thấy dửng dưng. Ông thấy không phải là chuyện của ông. Thế giới của ông là công việc. Là đổ bê tông thật vững chắc vào chiếc ghế mà ông đang ngồi. Là những hợp đồng béo bở. Những phe cánh, chướng ngại cần loại bỏ. Làm từ thiện ư? Thì làm. Ở đâu? Bao nhiêu? Làm gì? Đã có kế toán và trợ lý của ông lo. Với lại cũng chẳng phải tiền túi ông. Tiền vô tội vạ đổ từ túi này sang túi khác. Mà hương thơm lại bay đến chỗ ông ngồi. Ông không mất mát gì. Ông không có khái niệm về sự từ thiện. Ông bận bôn ba cho danh vọng và sự nghiệp của ông. Ông bận tranh giành chức tước và quyền lợi. Ông thật sự bận rộn… Cũng như bao nhiêu vị chức tước khác đang lo toan, bận rộn với công việc của họ trong cuộc đời. Ông đi nhà hàng, bia ôm, ôm những cô gái nhỏ hơn cả con gái út của mình, ban đầu cũng còn chút hổ thẹn, cũng day dứt lương tâm, nhưng sau rồi mọi sự quen dần. Lòng ông mỗi ngày, mỗi dửng dưng: "Bánh ít trao đi, bánh chì trao lại". Những cô gái ham tiền. Những người đàn ông ham gái. Một sự trao đổi. Một hợp đồng. Thanh toán xong là chấm hết.
 

Huycl2507

New Member
Hai cha con

Một trong những dụ ngôn mà người Mỹ thường kể cho con cái nghe đó là câu chuyện:hai cha con và con lừa

Có hai cha con dắt con lừa ra chợ bán,cha ngồi lên lưng lừa,con đi bộ theo sau.Người bên đường thấy thế liền nói:cha gì mà không biết thương con,để cho con mình phải đi bộ.Nghe vậy người cha liền nhảy xuống lưng lừa nhường cho con cởi lừa.Đi môt chốc hai cha con lại nghe người hai bên đường chỉ trích:đồ con bất hiếu ngồi ung dung trên lưng lừa trong khi cha lại đi bộ,nghe như vậy hai cha con mới bảo nhau:chỉ còn một cách để cho thiên hạ khỏi nói, là hai ta cùng cởi lừa.Thế là hai cha con cùng leo lên lưng lừa.

Nhưng đi được một đoạn họ lại nghe một lời phê bình khác:thật là đồ vô nhân đạo,làm sao con lừa có thể chịu đựng được sức nặng như thế.Nghe thấy hai cha con lại nhảy xuống khỏi lưng lừa.Lần này lại có người khác phê bình:Đồ dại dột có lừa mà không dám cởi lại phải đi bộ.Hai cha con không biết nghĩ sao phải nai lưng khiêng con lừa đến chợ

Ý NGHĨA:
Đôi khi chúng ta cũng bị ảnh hưởng rất nhiều vì những lời khen chê của thiên hạ.dĩ nhiên chúng ta cần phải biết lắng nghe những ý kiến xây dựng của những người có thiện chí muốn giúp đỡ chúng ta.Tuy nhiên chúng ta không nên để mình bị rung động bởi những lời dèm pha thiếu nền tảng của người khác.
 

Badamgiak23

Super V.I.P
Ở một thị trấn nhỏ êm đềm và thơ mộng kia có đôi nam nữ rất yêu nhau. Họ cùng tựa vào nhau trên đỉnh núi cùng ngắm cảnh bình minh và cùng tiễn những ánh chiều tà trên biển. Mọi người nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ và thầm cầu chúc cho họ hạnh phúc.

Nhưng rồi bỗng một hôm, người con trai không may bị thương rất nặng. Anh nằm trong bệnh viện mấy ngày mấy đêm vẫn chưa tỉnh lại. Ban ngày, cô gái luôn ngồi trước giường anh và không ngừng gọi tên anh. Buổi tối, cô tới nhà thờ nhỏ trong thị trấn để cầu nguyện. Cô gái dường như đã khóc cạn nước mắt.

Một tuần trôi qua, chàng trai vẫn chưa tỉnh lại. Cô gái đã rất tiều tụy nhưng vẫn chăm sóc anh rất tận tình. Tình yêu của cô đã làm Chúa Trời cảm động, và Ngài đã quyết định dành cho cô gái một ngoại lệ. Ngài nói: "Ta có thể làm cho người yêu cô nhanh chóng khỏi bệnh, nhưng cô phải hóa thành bướm trong vòng ba năm. Cô có đồng ý như thế không?". Cô gái nghe xong rất cảm động và nói một cách dứt khoát: "Con đồng ý".

Trời sáng, cô gái đã biến thành một con bướm rất đẹp. Cô từ biệt Chúa Trời và bay ngay tới bệnh viện. Quả nhiên, chàng trai đã tỉnh lại. Anh đang trò chuyện với bác sĩ, nhưng rất tiếc cô lại không nói được.

Mấy ngày sau chàng trai xuất viện nhưng không hề vui vẻ. Anh hỏi những người thân về tin tức của cô gái, nhưng không một ai biết người yêu anh bây giờ đang ở đâu. Chàng trai cả ngày không ăn không nghỉ, nhất mực đi tìm người yêu. Trong khi đó, cô gái biến thành bướm kia bay qua bay lại bên cạnh anh; chỉ có điều cô không thể gọi tên anh, không thể trò chuyện cùng anh mà chỉ có thể lặng lẽ đón nhận ánh mắt vô hồn của anh.

Mùa hè qua đi, những cơn gió mùa thu mát mẻ thổi rơi những chiếc lá, cô gái phải rời khỏi nơi này. Ngày cuối cùng cô bay tới đậu lên vai của chàng trai. Cô muốn dùng đôi cánh bé nhỏ của mình vuốt ve lên mặt anh, dùng đôi môi nhỏ xíu của mình hôn lên trán anh, nhưng thân hình nhỏ bé của cô không đủ để anh nhận ra.

Trong chớp mắt, mùa xuân của năm thứ hai đã tới. Cô vội bay về tìm người yêu của mình, nhưng đứng bên cạnh anh lúc này là một cô gái rất xinh đẹp. Cô khựng lại, dường như đang rơi từ lưng chừng trời xuống. Người ta kể rằng vào mùa giáng sinh ấy bệnh của anh càng trầm trọng hơn, người ta cũng kể rằng cô bác sỹ ấy đã chăm sóc anh chu đáo như thế nào và người ta nói rằng tình yêu của họ là lẽ đương nhiên. Tất nhiên người ta cũng không quên miêu tả rằng chàng trai đã vui vẻ trở lại.

Cô gái vô cùng đau khổ, mấy ngày tiếp theo, cô thường thấy người yêu của mình dẫn cô bác sỹ ấy lên đỉnh núi ngắm bình minh và họ cùng ra biển tiễn hoàng hôn. Còn cô không thể làm được gì khác ngoài vài lần đậu trên vai của anh.

Mùa hè năm đó dài đằng đẵng, hàng ngày cô bay rất thấp trong đau khổ, cô không còn dũng khí để đến gần người yêu. Những lời nói thì thầm, những tiếng cười vui vẻ của họ làm cô tủi thân.

Mùa hè của năm thứ ba, bướm đã không thường xuyên bay tới thăm người yêu nữa. Người yêu của cô đã ôm vai, hôn lên má cô bác sỹ và anh chắc cũng không còn tâm tư để hoài niệm về những ngày đã qua.

Thời gian ba năm sắp hết, trong ngày cuối cùng, người yêu của cô đã tổ chức hôn lễ với cô bác sỹ. Cô nhẹ nhàng bay vào trong nhà thờ đậu lên vai của Chúa và nghe thấy người yêu của cô ở dưới thề rằng: "Tôi đồng ý". Cô nhìn thấy anh đeo nhẫn cho vợ, và sau đó là nụ hôn ngọt ngào của họ. Cô đã rơi những giọt lệ xót xa.

Chúa Trời thở dài một cách xót xa: "Con có hối hận không?". Cô lau khô những giọt nước mắt: "Không ạ!". Chúa Trời bỗng vui vẻ nói: "Ngày mai con có thể trở lại thành chính mình rồi". Bướm lắc đầu nói: Hãy cứ để cho con làm kiếp bướm suốt đời.
 

Badamgiak23

Super V.I.P
Vô đề...

- Áo da kia bao tiền em ơi?
- Hai triệu chị ạ, áo xịn mới nhập từ Úc đấy.
Ngần ngừ , lưỡng lự một thoáng.
- Lấy cho chị đi. Lấy luôn cái quần da bên cạnh nữa. Bao nhiêu tất cả?
- Dạ ba triệu hai chị ạ.

Xoẹt, xoẹt, tiếng giấy bạc mới.
...
- Rau muống bao nhiêu một mớ thế?
- Một ngàn ạ, rau tươi lắm
- Tươi gì, tươi càng nhiều đỉa. Ngàn rưởi hai mớ, không bán thì thôi.
Ngần ngừ lưỡng lự hồi lâu.
- Vâng chị lấy đi, em bán nốt còn về.
Có thế chứ.
 

Huycl2507

New Member
Lựa chọn

Sáng bữa nọ một người phụ nữ vừa bước chân ra khỏi cửa thì gặp ba ông lão râu tóc bạc phơ ngồi xếp bằng tròn trên bãi cỏ ngay trên vệ đường. Ba ông lão gật đầu chào người phụ nữ. Tuy chẳng biết họ là ai nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi hiện lên gương mặt họ, người phụ nữ đoán họ là những người hành khất đói khát và có lẽ là họ đã chờ bà từ lâu lắm. Bà vồn vã mời họ vào nhà dùng bữa. Nhưng ba ông lão đồng thanh hỏi lại: ”Thế ông chủ có nhà không?” ”Không. Ông ấy đi làm từ lúc mặt trời chưa mọc kia!” người phụ nữ đáp lại. ”Thế thì chúng tôi cứ chờ ở đây, chưa vội vào.“ ba ông già nói.

Buổi tối khi chồng đi làm về, người phụ nữ kể lại chuyện hồi sáng. Người chồng vội bảo vợ ra mời ba ông lão vào nhà. Người vợ bước ra mời nhưng ba ông lão bảo: ”Chúng tôi sẽ không vào cùng một lúc.“ ”Tại sao vậy?” người phụ nữ hỏi. Một trong ba ông lão giải thích: ”Ông này tên là Giàu Có. Người này tên là Thành Đạt, còn tôi là Tình Yêu. Bà hỏi ông nhà xem gia đình muốn mời ai trong số ba chúng tôi vào.”

Quay vào nhà người phụ nữ thuật lại câu chuyện cho chồng nghe lời của ba ông lão. Ông chồng mừng rỡ bảo: ”Tuyệt chả mấy khi có dịp, vậy mình ra mời ông Giàu Có vào để ông ấy làm phép cho ngôi nhà của chúng ta chật ních tiền bạc, châu báu!” Người vợ không đồng ý: ”Anh yêu, tại sao chúng mình không mời ông Thành Đạt?” Cô con dâu ngồi lặng lẽ trong góc nhà rụt rè đề nghị: ”Theo con, tốt hơn hết, chúng ta nên mời Tình Yêu. Gia đình mình sẽ tràn ngập trong tình yêu.”

Sau một hồi thảo luận trong gia đình, người phụ nữ bước ra nói: ”Xin quý vị thông cảm, thể theo ý kiến của quý vị là chỉ mời một người, chúng tôi quyết định mời Tình Yêu vào nhà”. Ông lão có tên là Tình Yêu đứng dậy và bước về phía cửa. Lạ thay hai người kia cũng đứng dậy và đi theo. Người phụ nữ ngạc nhiên hỏi Thành Đạt và Giàu Có: ”Tôi chỉ mời có Tình Yêu thôi mà. Tại sao hai vị lại vào?” Hai ông lão đáp: ”Nếu bà mời Giàu Có hay Thành Đạt, hai người còn lại sẽ đứng ngoài. Nhưng vì bà mời Tình Yêu vào nhà, nên chúng tôi phải đi theo. Ông ta ở đâu chúng tôi phải có mặt ở đó. Nơi nào có Tình Yêu, nơi đó ắt có Thành Đạt và Giàu Có.”
 

Badamgiak23

Super V.I.P
Cảm ơn

Một người nọ mỗi khi cầm tờ báo là mở xem những trang cáo phó chia buồn trước nhất. Anh ta chăm chú đọc từng dòng trên trang cáo phó dù không hề quen biết với người đã mất. Có người bạn thấy thế bèn hỏi nguyên do. Anh ta trả lời:

- À. Tôi chỉ gửi lời cám ơn đến những người này đó thôi.

Người bạn của anh ta trợn mắt ngạc nhiên nói:

- Anh nói điều gì mà tôi chẳng hiểu gì cả. Anh cảm ơn những người đã chết mà toàn là người anh chưa hề quen biết! Cái đầu của anh có vấn đề gì không vậy?

Người nọ thong thả trả lời:

- Đúng vậy. Tôi trân trọng cảm ơn họ. Vì sự ra đi của họ đã nhắc nhở cho tôi đừng quên rằng kiếp người vốn là vô thường. Cái chết đến bất chợt nào ai hề hay biết. Lúc còn sống những người này cũng có những ước mơ toan tính, những tranh giành hơn thua, những vui buồn ganh ghét. Để rồi bỗng dưng trở thành những cái xác vô tri chờ đem hỏa táng hoặc vùi sâu trong lòng đất lạnh. Họ đã đem chính sinh mạng của mình để nhắc nhở cho tôi bài học lớn trong cuộc đời như vậy chẳng lẽ không xứng đáng được nhận một lời cảm ơn hay sao anh bạn?
 

Badamgiak23

Super V.I.P
Hai người yêu nhau nhưng gặp sự phản đối mạnh mẽ từ phía gia đình nhà cô gái. Họ cho rằng chàng trai không xứng đáng với địa vị của gia đình cô và họ sẽ không tha thứ cho cô nếu tiếp tục có quan hệ với anh ta.

Mặc dù cô gái rất yêu chàng trai nhưng khi hai người gặp nhau cô luôn hỏi: "Anh có yêu em nhiều không?". Cô hay bực bội do chàng trai không trả lời như ý cô mong muốn. Và áp lực của gia đình khiến hai bạn trẻ bất hoà. Cô thường trút giận lên chàng trai.

Về phía mình, chàng trai luôn chịu đựng trong im lặng. Sau một năm anh tốt nghiệp và quyết định đi du học. Trước khi ra đi anh đã cầu hôn với cô gái: "Anh biểu lộ tình cảm của mình bằng lời nói không giỏi nhưng những gì anh biết là anh yêu em. Về phía gia đình, anh sẽ cố gắng hết sức thuyết phục gia đình em đồng ý. Em thuận ý làm vợ anh chứ?".

Cô gái ưng thuận và với sự quyết tâm của chàng trai, cuối cùng gia đình cô gái cũng nhượng bộ và đồng ý cho họ kết hôn với nhau. Trước khi chàng trai đi học, hai người làm lễ đính hôn. Cô gái tham gia công tác xã hội trong khi anh tiếp tục học ở nước ngoài. Họ bày tỏ tình cảm của mình qua những lá thư và điện thoại. Tuy có khó khăn nhưng họ vẫn luôn nghĩ về nhau.

Một ngày nọ, cô gái bị tai nạn giao thông trên đường đi làm. Khi tỉnh dậy cô thấy cha mẹ mình bên cạnh giường. Cô cảm nhận được tình trạng tồi tệ của mình. Nhìn thấy mẹ khóc, cô muốn làm cho mẹ yên lòng nhưng những gì cô có thể thốt ra là tiếng thở dài. Cô đã mất đi giọng nói. Bác sĩ bảo rằng tai nạn đã gây thương tổn não của cô khiến cô không thể nói được nữa. Cô suy sụp mặc dù cha mẹ cô động viên rất nhiều. Trong suốt thời gian ở bệnh viện cô chỉ biết khóc trong thầm lặng.

Xuất viện về nhà, tình trạng cô cũng chẳng thay đổi gì. Mỗi khi có tiếng điện thoại reo, cô có cảm giác như từng nhát dao đâm vào tim. Cô không muốn cho anh biết và càng không muốn trở thành gánh nặng của anh. Cô viết cho anh một lá thư nói rằng cô không còn đủ kiên nhẫn đợi chờ anh nữa. Cô gửi lại anh chiếc nhẫn đính hôn. Chàng trai gửi hàng ngàn lá thư và gọi biết bao cuộc điện thoại nhưng cô không trả lời và chỉ khóc. Cha mẹ cô quyết định chuyển nhà, hi vọng rằng cô sẽ quên những gì đã xảy ra để có thể sống yên ổn.

Cô gái học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới. Mỗi ngày cô tự nhủ mình hãy quên anh ấy đi. Nhưng một hôm bạn của cô đến cho hay anh đã trở về. Cô van xin người bạn đừng cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Từ đó cô không còn nhận được tin tức gì của anh.

Một năm trôi qua. Người bạn của cô đến thăm và trao cho cô thiệp mời dự lễ kết
hôn của anh. Trái tim cô gái tan vỡ. Nhưng khi mở thiệp cưới cô gái thấy tên mình trong tấm thiệp. Ngước lên, cô thấy anh đang đứng trước mặt.

Chàng trai dùng cử chỉ nói với cô gái: "Một năm qua anh đã dành thời gian học ngôn ngữ này. Chỉ để em hiểu rằng anh không quên lời ước hẹn của chúng ta. Hãy cho anh có cơ hội nói với em rằng anh yêu em."

Anh lồng chiếc nhẫn vào tay cô gái. Cuối cùng nụ cười đã trở lại trên môi cô.
 

Badamgiak23

Super V.I.P
Khi ông Trời bắt đầu tạo ra nguời cha đầu tiên trên thế gian, ngài chuẩn bị sẵn một cái khung thật cao. Một nữ thần đi ngang qua ghé mắt coi và thắc mắc: “Thưa ngài, tại sao nguời cha lại cao đến như vậy? Nếu ông ta đi chơi bi với trẻ con thì phải quỳ gối, nếu ông ấy muốn hôn những đứa con mình lại phải cúi nguời. Thật bất tiện!”. Trời trầm ngâm một chút rồi gật gù: “Ngươi nói có lý. Thế nhưng nếu ta để cho nguời cha chỉ cao bằng những đứa con, thì lũ trẻ sẽ biết lấy ai làm tầm cao mà vươn tới?”.

Thấy Trời nặn đôi bàn tay nguời cha to và thô ráp, vị nữ thần lại lắc đầu buồn rầu: “Ngài có biết đang làm gì không? Những bàn tay to lớn thường vụng về. Với đôi bàn tay ấy, nguời cha chật vật lắm mới có thể găm kim băng đóng tã, cài nút áo cho con trai, thắt chiếc nơ hồng cho con gái. Bàn tay ấy không đủ khéo léo để lấy những mảnh dằm nằm sâu trong da thịt mềm mại của trẻ”. Ông Trời mỉm cuời đáp: “Nhưng đôi bàn tay to lớn vững chãi đó sẽ dìu dắt bọn trẻ qua mọi sóng gió, cho tới lúc chúng trưởng thành”.

Vị nữ thần đứng bên cạnh nhìn Trời nặn nguời cha với một đôi vai rộng, lực luỡng. “Tại sao ngài phí thế?”, nữ thần thắc mắc. “Thế người cha sẽ đặt con ngồi đâu khi phải đưa nó đi xa? Lấy chỗ đâu cho đứa con ngủ gật gối đầu, khi đi xem xiếc về khuya?”. “Quan trọng hơn, đôi vai đó sẽ gánh vác cả gia đình”, ông Trời đáp.

Ông Trời thức trắng đêm để nặn cho xong nguời cha đầu tiên. Ngài cho tạo vật mới ít nói, nhưng mỗi lời phát ra là một lời quyết đoán. Tuy đôi mắt của nguời cha nhìn thấu mọi việc trên đời, nhưng lại bình tĩnh và bao dung. Cuối cùng khi đã gần như hoàn tất công việc, Trời thêm vào khóe mắt nguời cha vài giọt nuớc mắt. Nhưng sau một thoáng tư lự, Ngài lại chùi chúng đi. Thành ra người đời sau không mấy khi thấy được những giọt lệ hiếm hoi của nguời cha, mà chỉ có thể cảm và đoán được rằng ông ta đang khóc.

Xong việc, ông Trời quay lại nói với nữ thần: “Ngươi thấy đó, người cha cũng đáng yêu như nguời mẹ mà ta đã dồn bao công sức để tạo ra”
 

CongVoi

Super V.I.P
Trước kia có vị đại từ thiện, một hôm trong mộng được Diêm Vương dẫn đi thăm quan địa ngục, trong địa ngục phát hiện mọi người đang cãi nhau. Vốn là ở địa ngục có một cái bàn lớn, trên bàn bày một số món ăn, mỗi người cầm một cái thìa rất dài. Do thìa quá dài nên không có cách nào đưa thức ăn vào miệng, mà dùng tay thì không với được thức ăn nên mỗi người đều hí hoáy nghĩ cách đưa thức ăn vào miệng với cái thìa dài trong tay. Nguyên nhân cãi nhau là thao tác chiếc thìa quá dài mà va chạm với nhau.

Tiếp theo, ông ta lại lên thăm viếng cõi cực lạc. Thật kỳ lạ, quang cảnh nơi đây không khác gì địa ngục, cũng một chiếc bàn lớn, với các món ăn và những chiếc thìa rất dài. Điểm duy nhất khác nhau là mọi người ở đây ăn uống với nhau một cách vui vẻ. Tại sao vậy? Vì mọi người dùng chiếc thìa rất dài đó để xúc thức ăn cho nhau, do đó, mọi người đều có thể ăn được, không ai tranh chấp hay gây khó dễ.

Thiên Đàng và Địa Ngục không có gì khác biệt , nhưng nó khác nhau chỉ tại vì con người đã sống và đối xử với nhau như thế nào, chúng ta sống với nhau bằng tình yêu thương,quan tâm ,chia sẻ, giúp đỡ lẫn nhau thì lúc đó chúng ta đang sống trong Thiên Đàng, còn nếu chúng ta chỉ biết nghĩ cho riêng mình, chỉ biết ganh ghét nhau , không biết giúp đỡ nhau, thì chẳng khác nào chúng ta đang sống trong địa ngục. Vậy qua câu chuyện này, chúng ta hãy bắt đầu thay đổi cách sống, để chúng ta có thể sống trong Thiên Đàng tình yêu,tuy chúng ta nghĩ mình đang chịu mất mát thiệt thòi khi nghĩ và quan tâm cho người khác, nhưng thật ra, chúng ta đang nhận lại tất cả và còn nhiều hơn chúng ta nghĩ khi chúng ta biết trao ban và giúp đỡ lẫn nhau. Còn khi chúng ta tích trữ cho bản thân mà không hề biết chia sẻ, thì chúng ta đang mất dần bản tính lương thiện của con người , chúng ta đang mai mọt dần trong sự ích kỷ và hạnh phúc sẽ không bao giờ đến với chúng ta
 

Huycl2507

New Member
Hai con ếch

Một bầy ếch đi dạo trong rừng và có hai con bị rơi xuống một cái hố sâu. Tất cả các con ếch còn lại trong bầy đều bu quanh miệng hố để kéo chúng lên. Nhưng khi thấy cái hố quá sâu, cả bầy liền nói với hai con ếch rằng chúng chỉ còn nước chết mà thôi.

Hai con ếch bỏ ngoài tai những lời bình luận đó và cố hết sức nhảy lên khỏi hố. Những con ếch kia lại nói với chúng đừng nên phí sức, rằng chúng chỉ còn nước chết.

Sau cùng, một con ếch phía dưới nghe theo những gì cả bầy đã nói, nó bỏ cuộc và ngã lăn ra chết trong sự tuyệt vọng.

Con ếch còn lại tiếp tục cố gắng nhảy. Một lần nữa cả bầy xúm lại và thét lên khuyên nó hãy thôi. Nó càng nhảy mạnh hơn nữa. Cuối cùng nó nhảy được lên bờ. Cả bầy vây quanh và hỏi nó: "Anh không nghe tụi tôi nói gì hay sao?". Thì ra con ếch này bị lãng tai. Nó tưởng cả bầy ếch đã động viên nó suốt khoảng thời gian vừa qua.

Có một sức mạnh sống và chết nơi miệng lưỡi chúng ta. Một lời động viên khích lệ cho một người đang bế tắc có thể vực người ấy dậy và giúp anh ta vượt qua khó khăn. Nhưng cũng lời nói có thể giết chết một người trong cơn tuyệt vọng. Do đó, hãy cẩn thận với những gì chúng ta nói ra. Bất kỳ người nào cũng có thể nói những lời hủy diệt để cướp đi tinh thần của những người đang ở trong hoàn cảnh khốn khó. Quý báu thay là những ai dành thì giờ để động viên và khích lệ người khác
 

Badamgiak23

Super V.I.P
Có những điều không thể quên trong cuộc sống.

1. Cho mọi người nhiều hơn là họ mong chờ và hãy làm điều đó thật nhiệt tình.
2. Ghi nhớ những bài thơ bạn yêu thích.
3. Đừng vội tin những gì bạn nghe.
4. Khi bạn nói yêu ai đó, hãy hiểu hết nghĩa của những từ ngữ ấy.
5. Khi bạn nói xin lỗi, hãy nhìn vào mắt người bạn đang xin lỗi.



6. Hãy đính hôn ít nhất là 6 tháng trước khi bạn kết hôn.
7. Tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên.
8. Đừng bao giờ cười vào những ước mơ của người khác.
9. Hãy yêu một cách sâu sắc và đam mê. Có thể bạn sẽ bị tổn thương, nhưng đó là cách duy nhất bạn học sống một cách hoàn hảo.
10. Khi không đồng ý điều gì, hãy đấu tranh một cách công bằng.



11. Đừng phán xét ai qua nhân thân hay hoàn cảnh xuất thân của họ.
12. Hãy bắt chính mình nói chậm nhưng suy nghĩ nhanh.
13. Khi ai đó hỏi bạn những câu hỏi mà bạn không muốn trả lời, hãy mỉm cười và hỏi lại "Tại sao bạn lại muốn biết điều đó?"
14. Một tình yêu lớn và những khám phá vĩ đại cũng bao gồm những rủi ro to lớn.
15. Hãy liên lạc với mẹ bạn thường xuyên nếu bạn sống xa nhà.



16. Theo đuổi 3 điều: tôn trọng bản thân, tôn trọng người khác và có trách nhiệm với những việc mình làm.
17. Đừng để 1 cuộc đấu khẩu nhỏ làm tổn thương 1 tình bạn lớn.
18. Khi bạn nhận ra bạn vừa gây ra lỗi lầm, hãy nhanh chóng sửa sai.
19. Mỉm cười khi nhấc điện thoại lên, người gọi sẽ nghe được điều đó trong giọng nói của bạn.
20. Tranh thủ thời gian ở một mình.



21. Hãy mở rộng đôi cánh tay bạn để thay đổi, nhưng đừng để mất đi giá trị của chính mình.
22. Hãy nhớ sự im lặng thỉnh thoảng là câu trả lời tốt nhất.
23. Đọc nhiều sách. Tivi không thay thế được điều này.
24. Sống 1 cuộc sống tốt và đức hạnh, để sau này về già nghĩ lại, bạn sẽ muốn sống 1 cuộc đời như thế lần thứ hai.
25. Mức độ tình yêu trong gia đình bạn luôn là nền tảng cuộc sống của bạn. Tất cả những gì bạn làm là tạo một mái nhà thanh bình và hoà thuận.



26. Khi bạn bất đồng với người yêu, hãy chỉ đề cập đến vấn đề hiện tại, đừng đụng chạm đến quá khứ.
27. Đừng chỉ nghe những gì người ta nói, hãy nghe tại sao họ nói như vậy.
28. Chia sẻ kiến thức của bạn. Đó là cách để khám phá ra sự bất tử.
29. Hãy đối xử tử tế với thiên nhiên.
30. Đừng bao giờ làm gián đoạn khi bạn đang được khen ngợi.



31. Ý thức được công việc của mình.
32. Đừng tin ai đó khi người ấy không nhắm mắt trong lúc bạn hôn người ấy!
33. Mỗi năm 1 lần, hãy đi đến nơi nào mà bạn chưa từng đến.
34. Nếu bạn làm ra nhiều tiền, hãy giúp đỡ mọi người. Đó là tài sản giá trị nhất.
35. Hãy nhớ, 1 mối quan hệ tốt nhất là khi tình cảm của bạn dành cho người đó vượt lên trên những gì bạn cần ở họ.



36. Hãy chiêm nghiệm thành công của bạn dựa trên những gì bạn phải từ bỏ để có được nó.
37. Sống với sự hiểu biết và kiến thức.
38. Đôi lúc cũng phải yêu và… nấu ăn một cách liều lĩnh
 

CongVoi

Super V.I.P
Mai và Vinh yêu nhau 2 năm rồi, tình yêu đến với 2 đứa thật lạ. Có thể với nhiều người thế là ngu ngốc, là hoang tưởng nhưng Mai tin, Vinh cũng tin, thế là đủ. Quen nhau qua một diễn đàn, rồi chat voice, chat webcam, trao đổi ảnh, mất hàng trăm đô la để giữ cái mối tình ảo. Một mối tính kéo dài 2 năm mà chưa một lần gặp mặt.
Ngày lễ Tình Nhân, Tết Vinh gửi cho Mai một chiếc thiệp đầy tiếng Pháp. Mai nghĩ anh ý muốn thách đố mình chăng? Mình ở UK, anh ấy ở Fr. Mình ko biết tiếng Pháp, anh ấy ko rành tiếng Anh. Thế 2 đứa cứ gửi cho nhau nghe những vần thơ nước ngoài, những tin nhắn trái khoáy như vậy làm gì?
Ừ vì lạ mà, vốn dĩ 2 người yêu nhau đã là một sự lạ. Bạn bè Mai ai cũng phản đối, mày dở hơi à, hâm à, sao lại yêu một anh online?
Mình có dở hơi không nhỉ? Số lần Mai tự hỏi mình chắc là nhiều hơn tổng số ngón tay trên 2 bài tay rồi.
Ngày ấy gặp Vinh, Mai đang có chuyện rất buồn, học hành căng thẳng, mới xa nhà. Chẳng tâm sự cùng ai ngoài anh. Mai và anh không bao giờ hết chuyện, Vinh luôn bảo: Chắc là anh em mình có nợ gì với nhau từ kiếp trước đấy....
Mai chỉ cười.
Pháp và Anh đâu có xa nhau lắm đâu, tại sao không thể đến với nhau nhỉ? Liệu Mai chỉ là một trò chơi với Vinh không? Rồi nó lại tự nhủ: Có ai mất thời gian vì một đồ chơi nhiều như thế không nhỉ?
Vinh hơn Mai 5 tuổi; không quá nhiều cũng chẳng phải là ít. Bên Vinh, Mai thấy mình thật khờ, Mai hiền lành dịu dàng một cách kì lạ. Nói chuyện với bạn bè thì còn lâu nhé, Mai luôn là đứa đầu trò mà.
Có ai nói nó dịu dàng bao giờ đâu? Vậy mà quen Vinh, yêu Vinh, Mai thay đổi thật nhiều.
2 năm yêu nhau, nhưng chưa một lần nhìn mặt nhau. Ngày gặp nhau ở sân bay khi hai đứa về Hà Nội, Vinh đã ôm chầm lấy Mai.
Nhớ quá- Mai chỉ nhớ được có đúng một câu như vậy.
Vinh cao ráo, đẹp trai, ga lăng, tất cả vẫn đẹp như khi online......Nhưng đâu phải tất cả các câu chuyện có mở đầu đẹp đều có một kết thúc đẹp.....
Câu Đầu xuôi đuôi lọt chẳng đúng trong trường hợp này thì phải.....
Mai vẫn online đều đặn, vẫn đọc thư của Vinh gửi hằng ngày, vẫn nhắn tin và đi dạo phố cùng Vinh mỗi tối.
Mọi việc có vẻ như vẫn ổn.
Còn 2 ngày nữa nó lại chào tạm biệt Hà Nội, Hôm nay Hà Nội nhìn thật buồn, một mình đi lòng vòng, ngồi chờ ở bến xe buýt trời nắng chang chang mà sao chẳng đổ lấy một giọt mồ hôi?
- Mai!
Tiếng của ai đó làm cắt đứt mạch suy nghĩ. Vô duyên thật, Mai quay lên, ai thế này? Nó chẳng nhận ra? Chịu ko nhớ nổi:
- Mai đi đâu đấy? Sao không đi xe máy mà lại ngồi chờ xe buýt thế này?
- Ấy là......??
Bên kia có vẻ thoáng buồn:
-Mai không nhớ à? Trung học cùng Linh hồi cấp 1 mà, hôm nọ hội trường ngồi đằng sau Mai mà. Mai đãng trí thật. Nghệ sĩ hay trên mây gió thế....
À ra là cậu bạn cấp 1, làm sao mà nhớ được? Hôm đấy còn đang mải cười với Vinh ở trên sân khấu, chắc là có ai đó đã gọi mình thật? Rồi mình cũng ậm ừ gì đấy.....Chả rõ lắm. Từ lúc gặp Vinh rồi yêu Vinh, mọi thứ cứ rối loạn hết cả lên. Ai cũng bảo Mai dạo này đãng trí, chat chit thì cứ nói năng lảm nhảm.....
-ừ, tớ đi sang Gia Lâm thăm đứa bạn nên ngồi đợi xe buýt, Hôm đấy, tớ cũng vội về nên không ở lại tham gia với mọi người. Dạo này Trung nhìn khác thế!! Có người yêu chưa?
Lại buột miệng, giống kiểu chat hay hỏi câu đầu tiên là có người yêu chưa? Mai thấy mình hơi hớ.....
Trung cười thật hiền:
-Trung chưa đang làm hồ sơ thứ 7 này sang Anh. Sắp bay nên chả muốn yêu ai làm gì, chờ nhau cho nó mệt ra nhỉ?
- Thật không? Trung đi vùng nào? Mai cũng thứ 7 sang, Nhưng Mai ở London được 2 năm rồi.
-Mai ở London? Trung cũng sắp sang London đấy. Hay quá, vậy là có người quen......
Một cuộc gặp gỡ thật tình cờ, rồi tình cờ lại nối tiếp tình cờ. Trung ngồi cạnh Mai suốt cả một chặng bay dài.
Trung là người hài hước, yêu đọc sách, ưa cả phiêu lưu mạo hiểm giống Mai. Năm học mới đã bắt đầu được 3 tháng.
Vinh cũng đã quay về Pháp sau kì nghỉ hè dài. Vinh vẫn vậy, vẫn nồng nàn, vẫn thư, vẫn quà, vẫn tin nhắn và những cuộc gọi điện thoại.
3 tháng, Mai chẳng đếm được có bao nhiêu lần Trung và Mai đi chơi nữa? Chỉ biết ở bên Trung Mai luôn cười, khác với cạnh Vinh, Mai luôn nhí nhảnh, Mai vẫn là Mai. Không phải là đứa bị lép vế, cũng chẳng ai che chở cho ai, không dịu dàng cũng chẳng bao giờ mặc váy hồng khi đi chơi.
Mai kể cho Trung nghe mọi chuyện kể cả về Vinh, Trung không nói gì.....Trung hay nói sang chuyện khác, mỗi lần nghe Mai nhắc đến một ai đó ở Pháp.
London hôm nay trời thật đẹp, mưa trời đen xầm xì. Mai luôn thích trời mưa, với Mai những ngày mưa mới là ngày đẹp. Mai vẫn lạ lùng luôn có những sở thích khác người.
Đang ngồi nghĩ vẩn vơ cạnh ô cửa sổ Yahoo. Vinh đang online, nhưng Mai lại invi với Vinh, chỉ để sáng mình nick Trung....
Cũng chẳng hiểu tại sao nữa?
Trung ko online, mà thực ra Trung và nó ít khi chat, ở gần nhau mà, nếu có chỉ là, đi ngủ đi, hoặc chiều mai tớ qua chỗ ấy nhé.
Mai ngồi cạnh cửa sổ nhìn trời mưa, nghe bản nhạc Je t le dis quand meme của Vinh gửi. Không hiểu rõ bài hát nói gì, chỉ nghe được Je t'aime, Je t'aime....
Buzzzz, không phải Vinh là Trung.
Vẫn ngắn gọn, không hình mặt cười hay mếu như những đứa hay chat. Trung viết vẻn vẹn một dòng:
- Xuống nhà đi dạo với Trung đi, Trung đợi. Mai thích đi dạo dưới trời mưa mà phải không?
- Ừ đợi 5 phút nhé.
Chẳng cần chải đầu, cũng không xịt nước hoa. Đi với Trung luôn là thế, Mai có thế nào thì nó vẫn thế. Nó không phải là một đứa con gái điều đà, nó không điệu, nó ko thích mặc màu hồng nên cũng ko phải mặc như nó từng làm vì ai đó. Nó thích xõa tóc, thì cứ xõa, chẳng như ai cứ bảo: Em buộc tóc lên đi, anh thích nhìn thấy em buộc tóc.
Con đường dài chẳng có ai, thì làm gì có ai dở hơi như 2 đứa này. Hôm nay Trung ko nói câu nào, chỉ cầm tay Mai và đi thế thôi. Mai cũng không bỏ tay ra, Mai cảm thấy thật ấm, trời mưa lạnh, nhưng nó chẳng hề run cầm cập.
Con đường nào cũng có đoạn cuối, cuộc chơi nào rồi cũng có lúc kết thúc.
- Tại sao Mai lại đồng ý để Trung cầm tay?
- Vì Mai thấy Trung buồn, mà bạn bè cầm tay nhau có sao đâu, có cảm giác yên ổn hơn nếu có ai ở gần phải không?
- Thế Mai có biết tại sao Trung buồn không?
.......
- Mai biết phải không?
- Không Mai có phải phù thủy đâu mà đoán được, Trung cứ nói đi xem nào.
- Thế nói rồi Mai giận Trung thì sao....Mai hứa ko bỏ về đi, Mai hứa không bỏ tay Trung ra đi.
-ừ Mai hứa.
- Để ngồi cạnh Mai trên máy bay, Trung đã phải nhờ bố sắp xếp danh sách. Đáng nhẽ là Trung và Mai ngồi khác hạng nhưng Trung đã nhờ bố Trung can thiệp để ngồi cạnh Mai đấy...
Ngập ngừng một hồi lâu,Trung chẳng biết nói gì nữa... Nó kéo Mai lại gần, và ôm Mai rất chặt. Có một tiếng thì thào bên tai Mai lại rất nhẹ nhàng: Mai có biết Mai quan trọng với Trung như thế nào không?
Nó không nói câu nào, chỉ biết nó cảm thấy thật lạ, không rời Trung ra, ngay lúc này đây nó vẫn nghĩ đến Vinh. Lần đầu tiên ở trong vòng tay Vinh, Mai đã đẩy Vinh ra, không rõ là phản xạ hay là gì....
Chỉ biết nó đã đẩy Vinh ra. Rất nhanh và chính xác như tốc độ một người tập võ.

Anh! em không biết phải bắt đầu thế nào. Tình yêu phải được xây dựng trên cơ sở niềm tin. Em tin anh, anh cũng tin em, nếu không em và anh đã chẳng có 2 năm với bao kỷ niệm đẹp đến thế. Em biết em có lỗi, em biết em đã làm anh đau khổ. Nhưng níu kéo làm gì một con tim đã không thuộc về mình phải không anh? Em thấy anh hoàn hảo quá, em thì ngược lại. Em không phải là người dịu dàng, em cũng không thích mặc váy áo hồng một cô công chúa đâu anh à. Em vẫn yêu anh, vẫn hồi hộp mong được gặp anh. Và em đã được toại nguyện. Em đã gặp anh, anh luôn quá tốt, quá hoàn hảo, mọi thứ quanh anh đều có một ánh hào quang.
Em thì khác, em thích bầu trời xám xịt của những ngày mưa. Em thích những quán cà phê nhỏ hơn những sàn nhảy. Em muốn uống một côc sinh tố 4000 chứ không muốn uống một cốc Cappuchino đắt tiền trên Ciao.
Anh nói em phản bội cũng được. Em cũng chẳng dám cãi anh, như mọi khi anh nói gì em đều nghe. Nhưng em thấy thoải mái khi ở cạnh bạn ấy anh ạ.
Em tin thế nào anh cũng sẽ yêu nữa, mà có khi là vài ba lần nữa. Em không xin lỗi anh đâu. Vì em không thấy mình có lỗi, em không yêu anh nữa, không phải vì em yêu bạn ấy. Mà bởi vì gặp anh rồi em biết anh không thuộc thế giới của em.
Em cũng ko nói những câu sáo rỗng người ta hay nói, không yêu nhau thì vẫn làm bạn được. Em khác người ta khác, em luôn mong những điều tốt đẹp đến với anh, nhưng chắc em không gọi điện cho anh nữa, không gửi thư cho anh mỗi lúc có chuyện gì bức xúc đâu.
Anh cho em thời gian quen với sự không có mặt của anh đã nhé.
Quí anh nhiều.
Em Thanh Mai!!

Có những chuyện tưởng chừng như chẳng có gì, chẳng vì cái gì cả, thậm chí tình yêu của người kia vẫn đẹp, nhưng rồi vẫn tan vỡ....Vẫn chẳng gặp nhau nữa, tại sao biết không? Vì nó là như thế??....Vì Mai cần một tình yêu ở gần, Mai mệt mỏi với nhớ thương giận dỗi qua điện thoại, Mai cảm thấy khó thở với sự hoàn hảo....và cũng bởi vì Mai chưa từng yêu Vinh.

"You'll never know how much I really love you.
You'll never know how much I really care."
 

Badamgiak23

Super V.I.P
Có lẽ câu chuyện này kể khi Noel đã đi qua là không phù hợp. Nhưng nó vẫn mang một ý nghĩa nhất định trong đêm Noel cũng như có thể bổ sung kinh nghiệm sống cho chúng ta.

Trước ngày Giáng Sinh ít lâu, trong một ngôi nhà nọ, có một ông bố và một cô con gái 5 tuổi. Nhà họ rất nghèo và chỉ đủ tiền mua một sợi ruy băng màu vàng duy nhất để buộc gói quà để dưới cây thông Noel. Ông bố muốn rằng món quà đó phải thật trang trọng và xứng đáng với chiếc ruy băng duy nhất đó. Vào buổi tối Noel, sau khi đã đi lễ về, ông bố thấy chiếc ruy băng đã được sử dụng cho một món quà được đặt dưới chân cây thông. Cô bé gái con ông bước tới, cầm món quà lên và nói rằng: "Con xin tặng bố món quà nhân ngày Noel". Ông bố rất vui mừng nhưng khi mở món quà ra, bên trong không có gì cả. Vừa giận vừa tiếc của, ông bố mắng nhiếc đứa con mình xối xả. Cô bé khóc thút thít mà nói rằng: "Bố ơi, con đã cho hàng ngàn, hàng vạn nụ hôn của con vào trong gói quà ấy rồi mà". Ông bố bất ngờ và hối lỗi về hành động của mình, ông ôm chầm lấy cô bé và khóc nức nở. Mấy tháng sau, cô bé vô tình bị tai nạn giao thông và qua đời. Ông bố, mỗi lần nhớ về đứa con của mình đều cầm gói quà có rất nhiều nụ hôn ấy mà khóc...

Trong cuộc sống, đôi khi có những món quà bất ngờ được trao cho chúng ta mà chúng ta vô tâm không để ý đến hoặc chỉ hướng tư tưởng theo những khía cạnh khác mặc cho món quà mang ý nghĩa tốt. Qua câu chuyện cần phải thấy rằng chúng ta nên đón nhận những gì người khác mang lại cho chúng ta, bất kể rằng đó là xấu hay tốt. Người nhận cũng là người đem đến hạnh phúc cho người tặng quà đó bạn tôi ơi!!!
 

Badamgiak23

Super V.I.P
Tình yêu có nghĩa là gì?

Một nhóm trẻ con, khoảng từ 4 đến 8 tuổi đang bàn luận sôi nổi để tự trả lời câu hỏi: “Tình yêu có nghĩa là gì?” Một vài câu trả lời rất buồn cười. Nhiều câu hơi phàm tục. Một số câu cho thấy sự già trước tuổi của các cô bé, cậu bé. Và theo chúng thì tình yêu có nghĩa là…
Tình yêu là cảm giác đầu tiên cậu cảm nhận được trước khi các ngón nghề được dịp trổ tài.
Khi bà ngoại của tớ bị thấp khớp, bà không thể cúi xuống sơn những móng chân của mình được nữa và ông tớ tình nguyện sơn móng chân cho bà tớ bất cứ lúc nào, ngay cả khi những ngón tay của bà bị thấp khớp. Đó có phải là tình yêu?
Khi một người nào đó yêu cậu, cái cách mà họ gọi tên cậu rất khác. Và cậu biết tên cậu sẽ an toàn khi được phát ra từ miệng của họ.
Tình yêu là khi một cô gái xịt nước hoa thơm phức, chàng trai cạo râu bằng xà bông thơm sau đó họ cùng nhau đi dạo và... ngửi lấy mùi thơm của nhau.
Tình yêu là khi cậu đi ăn nhà hàng và cậu nhường hết phần cá hồi kiểu Pháp của mình cho người đó mà không đòi hỏi được chia phần ăn của họ.
Tình yêu là khi có một ai đó làm cậu tổn thương nhưng cậu không muốn "nguyền rủa" người ấy bởi vì cậu biết làm thế người ấy sẽ đau lòng.
Tình yêu là điều có thể làm cậu mỉm cười khi mệt mỏi.
Tình yêu là khi mẹ tớ pha cà phê cho bố tớ và mẹ đã nhấp thử một ngụm trước khi đưa cho bố tớ để biết rằng vị của nó thật tuyệt.
Tình yêu là lúc cậu đang tận hưởng những nụ hôn, rồi khi cảm thấy mệt lả vì chúng, cậu vẫn muốn ở bên cạnh người đó và nói chuyện mãi. Bố mẹ tớ cũng giống như vậy. Họ trông rất khủng khiếp khi hôn nhau.
Tình yêu là những gì ở bên cạnh cậu trong đêm Giáng Sinh nếu cậu chịu ngưng mở quà và lắng nghe.
Nếu cậu muốn học cách yêu thương, hãy bắt đầu với người mà cậu ghét nhất.
Tình yêu là những cái ôm thật chặt. Tình yêu là những nụ hôn ngọt ngào. Tình yêu có nghĩa ngay cả khi cậu trả lời “không”.
Tình yêu là khi cậu nói cho ai đó biết những điều tồi tệ về mình và cậu lo sợ người đó sẽ không yêu cậu nữa nhưng rồi cậu ngạc nhiên khi nhận ra rằng họ không chỉ vẫn yêu cậu mà còn yêu nhiều hơn trước.
Có 2 loại tình yêu: tình yêu của chúng ta và tình yêu của Thượng đế, nhưng Ngài là người đã tạo ra cả 2 loại tình yêu đó.
Tình yêu là khi cậu nói với cậu bạn trai rằng cậu thích chiếc áo sơ mi của cậu ta và cậu ta đã mặc nó mỗi ngày.
Tình yêu giống như tình bạn của một cụ ông và một cụ bà, họ vẫn mãi là bạn của nhau ngay cả khi họ đã biết quá rõ về nhau.
Trong buổi biểu diễn piano của tớ, khi một mình trên sân khấu trước hằng trăm cặp mắt, tớ thật sự hoảng sợ. Tớ nhìn xuống phía dưới và tớ thấy bố tớ đang vẫy tay và mỉm cười. Ông ấy là người duy nhất làm thế. Và tớ không cảm thấy sợ nữa.
Mẹ của tớ yêu tớ hơn bất cứ ai. Cậu có bao giờ thấy ai hôn tớ trước khi đi ngủ ngoài mẹ tớ chưa?
Tình yêu là khi mẹ tớ gắp cho bố tớ miếng ngon nhất của món gà mẹ nấu.
Tình yêu là khi mẹ tớ thấy người bố tớ vã đầy mồ hôi và còn nặng mùi nữa nhưng mẹ tớ vẫn nói rằng bố tớ đẹp trai hơn cả Robert Redford.
Tình yêu là khi chú cún con mừng rỡ nhảy lên liếm mặt cậu ngay cả khi cậu bỏ mặc nó ở nhà một mình cả ngày.
Tớ biết chị cả của tớ yêu tớ bởi vì chị ấy đã cho tớ tất cả số áo quần cũ của chị ấy và chị ấy phải đi ra ngoài để mua quần áo mới.
Tớ để cho chị thứ của tớ chọn trước những cái tốt nhất bởi vì mẹ tớ nói khi chị ấy đá vào mông tớ là vì chị ấy yêu tớ. Vậy khi tớ đá vào mông thằng em tớ đó là vì… tớ yêu nó đấy nhé!
Khi cậu phải lòng một ai đó, mắt cậu sẽ nhấp nháy liên hồi và từ đó những ngôi sao nhỏ sẽ sáng rực lên.
Tình yêu là khi mẹ tớ thấy bố tớ trong “toilet” và không cho rằng đó là điều kinh khủng.
Cậu không nên nói “Tôi yêu thương bạn” trừ khi cậu yêu họ.
 

Huycl2507

New Member
Hai tờ tiền

Một hôm ông chủ nọ vô tình để vào ví mình hai tờ tiền có mệnh giá chênh lệch nhau là "một trăm ngàn "và một ngàn".
Vinh dự vì đươc đứng cạnh một "quý nhân" ,đồng một ngàn mới lân la bắt chuyện .Nó nói:
- Dạ chào anh! em rất vinh dự vì được đứng cạnh anh ạ! thế anh có thể cho em biết chút ít về hành trình và cuộc sống thường ngày của anh ,để em có thể mở mang tầm nhìn được không ạ?
Nghe thế đồng một trăm ngàn cũng vênh váo trả lời :
-À anh thì cũng thường thôi . Cuộc đời anh là những chuỗi ngày đày vinh quang và hết sức tuyệt diệu có thì chú em nghe cũng khó mà hình dung nổi .Thôi thì anh cũng kể cho chú em nghe cho biết .
Nó bắt đầu kể :" từ khi được sinh ra anh đã là thứ không thể thiếu trong tay các ông chủ lớn ,chổ mà anh hay lui tới là các quán ba ,những nhà hàng đắt tiền ,những sòng bạc lớn tầm cỡ , các ông chủ không thể vào những nơi đó nếu không có anh đi cùng ....
Đồng một ngàn nghe thế cứ như nghe chuyện cổ tích nó chỉ biết thèm thuồng ao ước . Rồi đồng một trăm ngàn quay sang hỏi nó :
-Thế chú em thì sao ?
Đồng một ngàn khúm núm trả lời :
- Vốn em sinh ra đã thấp cổ bé họng chỉ là thứ tiền lẻ , em thường có mặt trên tay các bà cụ ăn mày ,trẻ em lang thang ... và chỗ em hay lui tới là các hòm tiền từ thiện quyên góp cho người nghèo thôi anh ạ!......

Trong cái lớn luôn tồn tại cái bé. Không có sự lớn lao nào mà không bắt nguồn từ những cái bé.

Có một câu nói: "Ngọn tháp cao nào cũng bắt đầu từ mặt đất xây lên", cũng là đồng tiền, nhưng nó được đặt đúng vị trí, và nó rất hạnh phúc. Mỗi con người cũng vậy, nếu đứng đúng vị trí của mình, chúng ta thấy mình thật cao cả, tràn đầy lòng yêu thương.
 

Badamgiak23

Super V.I.P
Tớ phải cháy trước cậu, Nhóc ah!

Giáng sinh, tôi trở về căn phòng không cây thông và những chùm đèn đỏ xanh nhấp nháy. Mùa đông năm nay đã mang anh ấy đi khỏi tôi, anh đã đến những xứ sở rất xa cùng những chuyến du học dài đằng đẳng. Nơi ấy, trong post-card anh gửi về, chỉ toàn một màu trắng nhạt nhoè. Ngắm gương mặt anh, bỗng dưng tôi thèm ánh sáng đến da diết. Tôi định rút một que diêm lên để thắp nến. Nhưng rồi không nỡ, vì chỉ còn hai que diêm tội nghiệp trong chiếc hộp bé xíu, ma` tôi tình cờ lại nghe được tiếng chúng rì rầm nói chuyện.
- Nhỏ này, tớ đã kịp nói với cậu chưa nhỉ?
- Nói gì cơ, Nhóc?
- Rằng tụi mình rồi sẽ giống những đứa chung quanh, chỉ thắp sáng một lần duy nhất và mãi mãi lụi tàn sau đó
- Que diêm nào mà chả thế?Thắp sáng là sừ mệnh cao cả của thế giới loài diêm. Mà này, nếu điều đó xảy ra, ai trong chúng ta sẽ cháy trước nhỉ? Có lẽ là tớ, tớ nằm phía bên ngoài
- Không, tớ-phải-cháy-trước-cậu,Nhỏ ạ!
- Vì sao thế Nhóc?
- Vì tớ muốn được cháy.
- Cậu dối tớ,cậu từng bảo cậu ghét lửa nhất trên đời còn gì?
- Vì cô chủ sẽ chọn tớ.
- Cậu biết cô chủ sẽ chọn ai cơ àh?
- Vậy thì vì tớ là con trai!
- Con trai thì lien quan gì nhỉ?Tớ vẫn chưa hiểu sao cậu muốn được cháy trước?
- Vì…vì tớ không muốn nhìn thấy cậu vĩnh viễn rời xa tớ
- …
- Và vì tớ muốn sưởi ấm cậu trong giây phút ấy. Tớ thích cậu
- Nhóc ngốc! ai lại nói thế bao giờ?
- Sao thế, cậu không thích tớ ư?
- Cậu phải nói là “anh yêu em” hiểu chưa?
- Ừ phải, anh yêu em, Nhỏ!
Giữa khoảng khắc giá buốt nhất trong năm, khi mọi người bắt đầu câu chuyện, có hai que diêm đã rủ nhau cùng cháy. Rực rỡ. Êm đềm. Tôi nhìn chúng, chợt thấy lòng ấm đến kì lạ…
Có đôi khi tình yêu đến thật gần mà ta chưa nhận ra đó thôi. Ở nơi xa xôi nào đó, Hoàng Tử của tôi chắc cũng sẽ cảm nhận được cái ấm áp của tình yêu, dù chỉ là một tình yêu vừa mới tưởng tượng trong trái tim tôi, và chắc rằng nó đủ sức mạnh mang Hoàng Tử đến với tôi, ngày không xa.
 
Status
Không mở trả lời sau này.
Top