Anhtoitb
New Member
NHỮNG VẦN THƠ VỀ MẸ
Mùa bão
Bởi trong mình có một miền quê
Nên thơ khóc nhức lòng khi bão nổi
Những thân tre oằn cong như dấu hỏi
Dáng mẹ chao gầy nhặt những trái bưởi non
Nước ngập đầy ngâm chát đắng thơ con
Sông ngầu đục như mắt quê khóc đỏ
Đêm....Nge răng rắc tiếng vặn mình của gió
Thoảng thốt quờ tay... Đã ướt quá nửa giường
Trải chiếu góc nhà tránh trời lắm tai ương
Em khóc thét khi ngói quang loảng xoảng
Ôm chặt em mà thắt lòng hốt hoảng
Liệu góc nhà này bão có chừa không?
***
Gom thật đầy ngôn ngữ của thế gian
Vẫn chẳng thể viết cho thành tình mẹ
Suối tình yêu bao năm qua vẫn thế
Chảy chàn bờ từ cuội rễ sơ sinh
Trời tháng Năm rực rỡ ánh bình minh
Cho hoa nở ,xuân hữu tình đón bướm
Đóa hoa tim hằng bao dung độ lượng
Mẹ suốt đời chăm chút tặng cho con!!!
Con vào đời chân gót đỏ như son
Là ngày tháng mẹ tảo tần thương nhớ
Là từng đêm mẹ ngồi canh giấc ngủ
Con giật mình, mẹ cũng sợ vu vơ...
Khi yêu người con hóa thành thơ
Tay năm ngón ngọc ngà mơ hạnh phúc
Quên sau lưng một tình yêu rất thật
Mẹ có buồn ,lòng chẳng trách con đâu...
Khi yêu người con nào biết nông sâu
Mỗi vất ngã về gối đầu ngực mẹ
Lời vỗ về thành gió đưa khe khẽ
Hoa ngoài vườn thoảng hương mẹ trong mơ...
Gom thật đầy chẳng đủ hết bao la
Của biển rộng ,sông dài qua tình mẹ
Những từ ngữ ,bỗng dưng sao ....vụng thế
Thôi con đành cất lại ...để trong tim
Trời tháng Năm xin gieo hạt bình yên
Cho mẹ bước vững trên triền cuộc sống
Vì suốt đời con vẫn còn bé bỏng
Nên vẫn cần bờ ngực ấm bao dung....
Mùa bão
Bởi trong mình có một miền quê
Nên thơ khóc nhức lòng khi bão nổi
Những thân tre oằn cong như dấu hỏi
Dáng mẹ chao gầy nhặt những trái bưởi non
Nước ngập đầy ngâm chát đắng thơ con
Sông ngầu đục như mắt quê khóc đỏ
Đêm....Nge răng rắc tiếng vặn mình của gió
Thoảng thốt quờ tay... Đã ướt quá nửa giường
Trải chiếu góc nhà tránh trời lắm tai ương
Em khóc thét khi ngói quang loảng xoảng
Ôm chặt em mà thắt lòng hốt hoảng
Liệu góc nhà này bão có chừa không?
***
Gom thật đầy ngôn ngữ của thế gian
Vẫn chẳng thể viết cho thành tình mẹ
Suối tình yêu bao năm qua vẫn thế
Chảy chàn bờ từ cuội rễ sơ sinh
Trời tháng Năm rực rỡ ánh bình minh
Cho hoa nở ,xuân hữu tình đón bướm
Đóa hoa tim hằng bao dung độ lượng
Mẹ suốt đời chăm chút tặng cho con!!!
Con vào đời chân gót đỏ như son
Là ngày tháng mẹ tảo tần thương nhớ
Là từng đêm mẹ ngồi canh giấc ngủ
Con giật mình, mẹ cũng sợ vu vơ...
Khi yêu người con hóa thành thơ
Tay năm ngón ngọc ngà mơ hạnh phúc
Quên sau lưng một tình yêu rất thật
Mẹ có buồn ,lòng chẳng trách con đâu...
Khi yêu người con nào biết nông sâu
Mỗi vất ngã về gối đầu ngực mẹ
Lời vỗ về thành gió đưa khe khẽ
Hoa ngoài vườn thoảng hương mẹ trong mơ...
Gom thật đầy chẳng đủ hết bao la
Của biển rộng ,sông dài qua tình mẹ
Những từ ngữ ,bỗng dưng sao ....vụng thế
Thôi con đành cất lại ...để trong tim
Trời tháng Năm xin gieo hạt bình yên
Cho mẹ bước vững trên triền cuộc sống
Vì suốt đời con vẫn còn bé bỏng
Nên vẫn cần bờ ngực ấm bao dung....