Huycl2507
New Member
Hãy Trả Cho Em ..
Lâu rồi em bỏ đi nhiều thói quen mà ngày xưa khi còn bên anh em vẫn có... Lâu rồi em cũng bỏ đi những yếu đuối, những nhớ thương , những khắc khoải , những nghi ngờ , những hờn giận trách cứ và những nỗi đau... Cánh cửa khép chặt quá ! Chìa khóa anh lại mang đi rồi... em cứ cố hết sức để thoát ra... Em chỉ muốn được nhìn thấy ánh sáng ngoài kia ... chẳng muốn theo anh nữa... Em chỉ muốn được nhìn thấy sự thật... chẳng muốn đuổi bắt sự thật đâu...Em cũng chỉ muốn nhìn thấy anh hiện hữu một lần và hạnh phúc...chẳng muốn mãi vô hình tan biến vào hư không...Thêm một tháng 7 nữa đang qua... thêm một chút cho vết sâu trong lòng... Em nhớ... !!!... Nhớ những ngọt ngào... cũng nhớ những xót xa... Nhớ những hẹn thề...cũng nhớ những gian dối... Nhớ... những cái còn quanh quẩn đâu đây... dù chẳng còn là thực tại... Trong cái không gian nhỏ bé mà anh nhốt em lại đây... chất đầy những tiếng cười và nước mắt... chất đầy những âm thanh dễ thương... cũng chất đầy những tiếng hét đau đớn , tắc nghẹn...Cũng nơi này bắt đầu sự tuyệt vọng đến tận cùng và tang thương... Em đã từng hứa với anh " Đây sẽ là lần cuối cùng em khóc... " ... Có lẽ anh chẳng còn nhớ... Lúc em hứa đó là lần cuối cùng...nhưng em lại khóc nhiều hơn bao giờ hết... Khóc hết một mùa mưa giá lạnh... khóc hết những ngày cuối cùng của tháng 11...khóc cho mùa đông... Mùa đông của đất trời... hay mùa đông trong lòng em...?!... Em cũng chẳng còn biết nữa...Đấy là mùa đông giá rét nhất...lạnh tận sâu trong chính mình... đông cứng mọi suy nghĩ , mọi yêu thương... chỉ còn nỗi đau và nước mắt...chỉ còn một niềm tin vỡ nát... chỉ còn nhục nhã , đắng cay và nỗi cô độc đến tận cùng...Đôi mắt em đã lòa đi trong màn mưa...lòa đi vì những đêm thức trắng chống đôi mắt lên chăm chăm ngó màn hình chờ đợi với nỗi trống không như một đứa điên... rồi lại khóc...nhức nhối đến đau lòng...Tang thương và vỡ vụn... Em đã từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ em vượt qua được... đến giới hạn rồi... kết thúc thôi...!!!.... Vậy mà em cũng ko hiểu sức ở đâu đã đưa em qua hết những thăng trầm này đến thăng trầm khác , hết nỗi đau này đến nỗi đau khác , hết nhục nhã này đến nhục nhã khác... Và rồi... nước mắt đã ngừng rơi... và rồi thành mây phiêu lãng... thành gió đi hoang...thành em của hiện tại... Em chẳng cần gì cả... chỉ cần sự thật thôi... Em muốn được giải thoát... từ tận sâu trong đáy lòng... Hãy trả cho em chiếc chìa khóa anh đã mang đi... anh đâu cần đến nó...hãy trả nó lại cho em để em có thể rời khỏi căn phòng mang tên nỗi nhớ này... Anh cứ đi... đi như ngày xưa... em sẽ ko theo... ko ngóng vọng... Hãy trả cho em chìa khóa của năm nào... để lòng em được thanh thản... để em lại có thể khóc cho những yêu thương , rung động... để gió được về lại nơi bắt đầu và một lần nữa sinh ra... để được rong ruổi trong vô tận...gió sẽ chẳng mang những điều gió ko có quyền được nhớ , ko có quyền được mang theo...
... gió ơi, đừng khóc...