• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

NHỮNG BỨC THƯ - THƠ TÌNH HAY!!!

Anhtoitb

New Member
Lần đầu gặp nhau tình đầu chưa có
Chỉ nhớ mắt đầm má non tay nhỏ
Chiều vẩn vơ leo tầu điện trốn về nhà
Tối lẽo đẽo theo trăng về nẻo nhớ
Môi rằm đầu run bắn nụ hôn mơ
Bím thắt tóc đôi
Miệng cười trong vắt
áo sáng hồn nhiên ngực hiền mây ấm
lòng lành
quyết liệt nhân từ long lanh…
Có phải yêu từ ngày chưa biết em ?
Ước cùng sinh trong một gia đình
Để được sống bên nhau từ nhỏ
Ước sánh vai rạng rỡ vào đời...

Tại sao không? Mãi mãi thuộc về nhau
Chung ở chung ăn chung nằm chung mặc
Chung vui buồn chung bất trắc chung cơ may
Chung cả những điều không chung được nữa!
Nhiều lúc thèm
thẳng xe
nhà em
Như một nghi ngờ... Và rạng rỡ

Ước gì lại thuở hai mươi
Đèn trăng gối đầu
Đêm thâu tóc xoã
Lòng lim tin không khoá bao giờ...
Nhưng quá khứ của chúng mình cũng giống nhiều quá khứ
Nếu không dang dở, mới thật tình đầu...
 

Anhtoitb

New Member
Mình ơi
Gió chiều nay trở rét
Ở Sài Gòn em cảm nhận mùa đông
Băn khoăn hỏi giờ nầy Hà Nội buốt
Mình có khoác khăn choàng khi ra phố hay không ?

Mình ơi
Bữa cơm chiều đã dọn
Không thịnh soạn chi đâu nhưng là món mình ưa
Em loay hoay bổ thêm một trái dưa
Dưa hấu đỏ như tình ta dành cho nhau vậy đó

Thế mà
Chỉ có một mình em thôi
Hai bát cơm , hai đôi đũa , một người
Mình xa lắm , Hà Nội xa Sài Gòn chi lắm
Để em buồn , em nhớ quá ... mình ơi


Mình ơi Hà Nội mùa nầy đang trở rét ... Mình nhớ cài khuy áo nhỡ phong phanh.
 

Anhtoitb

New Member
TRUYỆN VÀ THƠ!!!

Tiết trời sang xuân, lòng người cũng thêm xuân và những vần thơ xuân dạt dào cảm hứng lại được tuôn trào để anh em PV tăng thêm nguồn cảm hứng!

Nào mình cùng viết lên nào lời tình tha thiết, cùng hát lên đi cho xuân vui đất trời!

NẮNG XUÂN

Nắng xuân ấm áp chan hòa,
Nắng xuân buông khắp muôn nhà đẹp tươi.
Nắng xuân, nắng dịu tình người,
Nắng xuân, nắng trí nơi nơi thái bình.
Nắng xuân, nắng của anh minh,
Nắng xuân, nắng của chúng sinh niết-bàn
Nắng xuân, nắng xuất thế gian
Nắng xuân, nắng giới, khinh an tâm thần
Nắng xuân, nắng định lặng trong
Nắng xuân, nắng tuệ, tâm không não phiền
Nắng xuân giải thoát tà duyên
Nắng xuân giải thoát đảo điên luận đàm
Nắng xuân, nắng chẳng xan tham
Nắng xuân bình đẳng, Bắc Nam một nhà
Nắng xuân, nắng chẳng riêng ta
Nắng xuân bất diệt trong ta trong người
Nắng xuân vô lậu đẹp tươi
Nắng xuân bất diệt, nơi nơi sáng ngời.
 

Anhtoitb

New Member
MÂY XUÂN

Mây trôi lơ lững từng xanh
Mây trôi lãng đãng kết thành vờn bông
Trắng tinh, đẹp mắt người trông
Nắng lên một thoáng, mây không, mây tàn
Mây xuân nay đã tan hoang
Mây xuân tơi tả, lang thang vòm trời
Thế nên trong cõi cuộc đời
Nhân duyên tụ tán đổi dời lạ thay
Ai ơi, nên nhớ điều này
"Tan rồi lại hợp, hợp rồi lại tan!"
 

Anhtoitb

New Member
TRĂNG XUÂN

Một đóa hào quang hửng cuối trời
Dịu hiền buông rọi khắp muôn nơi
Không phân đẹp xấu, sông hay biển
Chỉ biết vô tâm, chiếu sáng ngời
Trăng xuân, trăng tạnh tự bao giờ
Phản chiếu hồ tâm, gợi nét thơ
Trăng lồng sáu nẽo vào kho trí
Chiếu sáng tâm kia hết bụi mờ.


****

Trăng xuân treo lơ lửng,
Khoảng không, một áng hồng;
Vô tâm buông ánh sáng
Tô đẹp nét non sông.

Trăng vô ngôn giảng đạo
Cạnh lặng lẽ lắng nghe
Trăng tỏ lời giải thoát
Cảnh tiếp nhận nhiệm mầu

Trăng hiện thân chân lý
Cảnh ấy chính lạc trần
Trăng cảnh hòa khúc nhạc
Giác ngộ tại trần gian.
 

Anhtoitb

New Member
GIÓ XUÂN

Gió lang thang muôn kiếp
Thổi mát mọi cánh đồng
Gió đem niềm an lạc
Tô đẹp cảnh non bồng.

Gió nhiều khi lẳng lặng
Trầm tư pháp tánh "không"
Gió cuộn cuồn biến động
Vào trí quán vô thường.

Gió kia còn như vậy
Ta đây chẳng thế sao?
"Bình tâm" xua tà vạy
Kíp đến chốn đạo mầu!
 

Anhtoitb

New Member
HOA XUÂN

Hoa xuân, ôi muôn vẻ
Có sắc lại thêm hương
Cho xuân truyền sức mạnh
Cho cảnh vật thêm hồng!

Hoa luôn luôn trầm mặc
Lắng nghe tiếng thanh trần
Hoa mỉm cười tỏ ngộ
Tâm, vật, cảnh đều không!

Ôi hoa, nguồn tiếp lực
Sức sống đến muôn phần
Hương hoa, hương giải thoát
Pháp giới của nguồn chân!
 

Anhtoitb

New Member
TRỜI XUÂN

Trời xuân treo lơ lửng
A鮨 dạ phía đỉnh đồi
Ló dần từng bước nhẹ
Tô thắm một góc trời

Vốn không từ đâu đến
Lại cũng chẳng về đâu
Xưa nay luôn vận chuyển
Rực rỡ tự thuở nào

Mây tạnh, trời vằng vặc
Tâm lặng, gương trí trong
Ví tâm trời quang ấy
Tâm không, đuốc tuệ hồng!
 

Anhtoitb

New Member
ĐÊM XUÂN

Đêm xuân trời thanh vắng
Trăng sáng rọi gần xa
Gió reo từng khúc nhạc
Cỏ cây rộn tiếng ca

Trăng ngâm bài thơ đạo
Gió, tiếng sáo thanh tao
Cỏ cây hòa đệm dạo,
Khán giả: lấp lánh sao.

Đêm xuân như công án
Khám phá lại tâm ta
Bừng ra, tâm rạng sáng
Đêm xuân, ta biết ta!
 

Anhtoitb

New Member
PHÁO XUÂN (1)

Pháo xuân vang khắp nẻo
Rộn rã mấy ngày qua
Bao túi tiền vơi cạn
Cũng do tưởng đuổi tà

Tà ma từ tâm dấy
Nào phải ở ngoài ta
Xua ma, xua tâm vạy
Hết vạy, hết ngụy tà

Pháo kia dù thần thánh
Cũng chỉ là âm thanh
Âm thanh luôn biến động
Đâu thể rữa cõi lòng

Người khôn dùng pháo trí
Xua đuổi bọn não phiền
Chẳng như kẻ đảo điên
Đốt pháo đốt tài tiền.


****

PHÁO XUÂN (2)

Pháo xuân vang nổ sớm chiều
Pháo xuân báo hiệu nguyên tiêu đã về
Pháo xuân, nét đẹp hương quê
Pháo xuân điểm ngọc cành lê cành đào
Pháo xuân kêu thảm niềm đau
Pháo xuân tự sự biết bao cảnh đời
Pháo xuân đốt nát tiền vơi
Pháo xuân bỏ xác tả tơi thân nhà
Pháo xuân như thức tỉnh ta
Lo tu khôn kẻo tà ma lộng hành
Pháo xuân như thúc giục anh
Tài bồi tâm trí đến thành chân như
Pháo xuân, pháo chẳng chối từ
Người tu giải thoát bây chừ là đây
Ai ơi, xin nhớ điều này:
"Pháo dù tan nát, tâm ngay dẹp hoài!"
 

Anhtoitb

New Member
HƯƠNG XUÂN

Hương xuân nghi ngút tỏa,
Khói trầm nhè nhẹ bay
Xông thơm mùi định tuệ
Kết mây giới cúng dường

Hương xuân, hương giác đạo
Chẳng phải hương cỏ cây
Cúng hương, cúng giác đạo
Chẳng phải đốt khói đầy!
 

Anhtoitb

New Member
XUÂN ĐI HOA NỞ

Dặm đường mấy thuở đam mê
Gió muôn phương thổi nhẹ về bên ta
Thênh thang vạn nẽo Ta-bà
Sáng bừng tâm thể xây tòa giới hương
Xuân đi hoa nở chân thường
Mặt trời hóa kiếp tìm đường thoát thân
Quần ma dấy loạn tinh thần
Phật thừa vẫn đứng, hương lân vẫn chờ
Tương ưng, thực tại, thiền cơ
Vầng trăng bốc lữa đốt tờ kim cang
Búng tay thế giới ba ngàn
Hồng trần cát bụi héo tàn vu vơ
Như nhiên ánh nắng lửng lờ
Ca bài chứng đạo, dựng cờ tâm linh.
 

Anhtoitb

New Member
XUÂN KỲ DIỆU

Chim xa bay về tổ ấm
Quần quay, sum hợp hân hoan
Giữa dòng thiên nhiên tinh sạch
In sâu trong ánh đạo vàng.

Nhang trầm một nén dâng lên
Tri ân liệt vị thánh hiền
Dưỡng nuôi cho đời mạch sống
Chấp tay kính lạy tổ tiên.

Đạo Bụt rực sáng thiêng liêng
Bao dung chan chứa muôn miền
Đến đi âm thầm lặng lẽ
Như xuân kỳ diệu vô biên.
 

Anhtoitb

New Member
XUÂN TỈNH SAY

Mây bay chốn phiêu bồng
Hoang tưởng giữa tuyết đông
Không gian trôi bãng lãng
Cuộn xoáy bên dòng sông.

Xiết tay thắm tình người
Hợp mặt lòng chung vui
Lệ đầm trong giá buốc
Lữa tắt lòng thêm tươi.

Xuân về giữa tỉnh say
Sỏi đá nở ban mai
Cùng chung niềm chia xẻ
Đạo đời chấp cánh bay.
 

Anhtoitb

New Member
Cảnh xuân - Bài thơ xuân có tám cách đọc


Bài thơ này được truyền tụng khá lâu nhưng chưa biết tên tác giả và năm sáng tác. Bài thơ làm theo thể Đường luật, bảy chữ tám câu, luật trắc vần bằng (tổng cộng 56 chữ). Bài thơ đọc ngược hay đọc xuôi đều có nghĩa và đúng niêm luật thơ Đường, còn gọi là “thuận nghịch độc”.

1. Bài thơ gốc (bài 1):


Ta mến cảnh xuân ánh sáng ngời
Thú vui thơ rượu chén đầy vơi
Hoa cài giậu trúc cành xanh biếc
Lá quyện hương xuân sắc thắm tươi
Qua lại khách chờ sông lặng sóng
Ngược xuôi thuyền đợi bến đông người
Xa ngân tiếng hát đàn trầm bổng
Tha thướt bóng ai mắt mỉm cười.


2. Đọc ngược bài gốc từ dưới lên, ta được bài 2:

Cười mỉm mắt ai bóng thướt tha
Bổng trầm đàn hát tiếng ngân xa
Người đông bến đợi thuyền xuôi ngược
Sóng lặng sông chờ khách lại qua
Tươi thắm sắc xuân hương quyện lá
Biếc xanh cành trúc giậu cài hoa
Vơi đầy chén rượu thơ vui thú
Ngời sáng ánh xuân cảnh mến ta.


3. Bỏ hai chữ đầu mỗi câu trong bài gốc, ta được bài 3 (ngũ ngôn bát cú, luật bằng vần bằng):

Cảnh xuân ánh sáng ngời
Thơ rượu chén đầy vơi
Giậu trúc cành xanh biếc
Hương xuân sắc thắm tươi
Khách chờ sông lặng sóng
Thuyền đợi bến đông người
Tiếng hát đàn trầm bổng
Bóng ai mắt mỉm cười.


4. Bỏ hai chữ cuối mỗi câu trong bài gốc, đọc ngược từ dưới lên, ta được bài 4 (ngũ ngôn bát cú, luật bằng vần bằng):

Mắt ai bóng thướt tha
Đàn hát tiếng ngân xa
Bến đợi thuyền xuôi ngược
Sông chờ khách lại qua
Sắc xuân hương quyện lá
Cành trúc giậu cài hoa
Chén rượu thơ vui thú
Ánh xuân cảnh mến ta.

5. Bỏ ba chữ cuối mỗi câu trong bài gốc, ta được bài 5 (tám câu x bốn chữ):

Ta mến cảnh xuân
Thú vui thơ rượu
Hoa cài giậu trúc
Lá quyện hương xuân
Qua lại khách chờ
Ngược xuôi thuyền đợi
Xa ngân tiếng hát
Tha thướt bóng ai.


6. Bỏ ba chữ đầu mỗi câu trong bài gốc, đọc ngược từ dưới lên, ta được bài 6 (tám câu x bốn chữ):

Cười mỉm mắt ai
Bổng trầm đàn hát
Người đông bến đợi
Sóng lặng sông chờ
Tươi thắm sắc xuân
Biếc xanh cành trúc
Vơi đầy chén rượu
Ngời sáng ánh xuân.

7. Bỏ bốn chữ đầu mỗi câu trong bài gốc, ta được bài 7 (tám câu x ba chữ):

Ánh sáng ngời
Chén đầy vơi
Cành xanh biếc
Sắc thắm tươi
Sông lặng sóng
Bến đông người
Đàn trầm bổng
Mắt mỉm cười.


8. Bỏ bốn chữ cuối mỗi câu trong bài gốc, đọc ngược từ dưới lên, ta được bài 8 (tám câu x ba chữ):


Bóng thướt tha
Tiếng ngân xa
Thuyền xuôi ngược
Khách lại qua
Hương quyện lá
Giậu cài hoa
Thơ vui thú
Cảnh mến ta.


(Sưu tầm)
 

Anhtoitb

New Member
XUÂN VIỄN XỨ

Bứt rứt Xuân về trên kẽ lá,
Nghẹn ngào Tết đến dưới đài hoa!
Mang tâm sự kẻ xa nhà,
Quê hương còn đó sao ta lạc loài!

Xuân đến đau lòng người ở lại!
Tết về xót dạ kẻ ra đi!
Xuân ơi Xuân đến làm gì?
Đọa đày nỗi nhớ, buồn di giắt lòng!

Tết năm xưa pháo hồng mở hội!
Xuân bây giờ lụt lội tuyết rơi!
Giam thân kéo trả nợ đời,
Lẻ loi, chới với ai người thân thương!

Xuân thuở trước mai vàng nhí nhảnh!
Tết phương này lạnh đủ, bão mưa!
Xa rồi những tháng năm xưa,
Mùa Xuân cổ tích đong đưa tuổi buồn!

Quay tìm lại hồn Xuân Quê Mẹ,
Dăm tượng người lặng lẽ trơ câm!
Như loài rắn lột xác nằm!
Chênh vênh nỗi nhớ, âm thầm niềm đau!
 

XuanLam

New Member
XUÂN VIỄN XỨ

Bứt rứt Xuân về trên kẽ lá,
Nghẹn ngào Tết đến dưới đài hoa!
Mang tâm sự kẻ xa nhà,
Quê hương còn đó sao ta lạc loài!

Xuân đến đau lòng người ở lại!
Tết về xót dạ kẻ ra đi!
Xuân ơi Xuân đến làm gì?
Đọa đày nỗi nhớ, buồn di giắt lòng!

Tết năm xưa pháo hồng mở hội!
Xuân bây giờ lụt lội tuyết rơi!
Giam thân kéo trả nợ đời,
Lẻ loi, chới với ai người thân thương!

Xuân thuở trước mai vàng nhí nhảnh!
Tết phương này lạnh đủ, bão mưa!
Xa rồi những tháng năm xưa,
Mùa Xuân cổ tích đong đưa tuổi buồn!

Quay tìm lại hồn Xuân Quê Mẹ,
Dăm tượng người lặng lẽ trơ câm!
Như loài rắn lột xác nằm!
Chênh vênh nỗi nhớ, âm thầm niềm đau!

Bác anhtoitb bữa nay hứng thú gớm
 

PhuongAnh

New Member
Nghe mưa

Từng đám mây bay về
Lững lờ như bóng em
Nhìn tôi rồi mây khóc
Khóc, đến tàn một đêm

Mưa xuyên qua kẽ lá
Kể lể biết bao tình
Mưa lạnh, lòng tôi lạnh
Thương mưa, thương chênh vênh

Mưa rụng xuống ao bèo
Đi tìm sắc hoa xưa
Đi tìm đôi tay nhỏ
Đi tìm hàng mi thưa

Mưa rụng sang vườn chuối
Tí tách, tí tách lời
Tiếng cười ai còn rõ
Hổn hển mãi chưa thôi

Tôi lang thang theo bước
Mưa ôm tôi vào lòng
Sao hoài không đỡ khát
Những giọt tình ngọt trong

Mưa ơi mưa đừng tạnh
Kẻo rồi lại bay hơi
Để cằn khô mặt đất
Để chói chang mặt trời

Bên nhau đêm này nữa
Nốt những niềm thiết tha
Mưa ơi mưa đừng tạnh
Yêu nhau đừng rời xa…
 

PhuongAnh

New Member
Hạnh phúc​

Chiều hôm ấy đôi ta cùng dạo mát
Tay trong tay nhìn đường phố lại qua
Nhìn em yêu sao duyên dáng mặn mà
Anh khẽ hỏi "Thế nào là hạnh phúc?"

Em nghiêng đầu và mỉm cười khẽ đáp:
Hạnh phúc như là: "Một cái chăn bông
Một người kéo thì người kia sẽ lạnh
Phải vì nhau thì hạnh phúc chan hòa"

Còn theo anh: "Hạnh phúc là gì nhỉ...?"
Theo anh thì: "Hạnh phúc chính là em"
Vì bên em lúc nào anh cũng vậy
Yêu đời hơn và làm việc hăng say

Anh sạo quá làm sao em tin được
Nói rằng "em" nhưng ai biết em nào?
Ghen như vầy anh biết nói làm sao
Thì thôi nhé anh đền cho câu chuyện

Chuyện kể rằng:
Có một người mãi đi tìm "hạnh phúc"
Nơi phương trời xa thẳm mờ sương
Một mình anh trên muôn dặm nẻo đường
Và ngơi nghỉ khi hoàng hôn khuất bóng

Một ngày kia anh gặp một ông lão
Râu bạc phơ và tóc trắng tựa mây
Ông lão hỏi: "Con đi về đâu vậy?"
Anh trả lời: "Tìm hạnh phúc đời con"

Mặt ông lão bỗng u buồn ảo não
Mắt nhìn về phía thăm thẳm trời xa
Nơi xa kia có phải chốn quê nhà
Vì hoài vọng lão rời xa nơi ấy

Và quay sang lão nhìn anh nói khẽ
"Đừng kiếm tìm, nó không được đâu con
Vì chẳng phải khi tiền tài danh vọng
Bao quanh mình là có "hạnh phúc" đâu

Tóc lão đen giờ đã hoá bạc màu
Vì mơ tưởng một bóng hồng kiều diễm
Kể từ đó lão bắt đầu tìm kiếm
Một dáng hình trong tâm trí lão mơ

Đi thật xa giống con tựa bây giờ
Khi thân thể đã rã rời mệt mỏi
Và trong mơ kỉ niệm xưa vẫy gọi
Anh yêu ơi sao chẳng chịu quay về

Sau cơn mê lão bắt đầu bừng tỉnh
Lòng bàng hoàng vội vượt suối trèo non
Về làm sao khi thân thể mỏi mòn
Quê nhà đó chỉ còn là ao ước

Và cuộc đời không thể nào nói trước
Xa rời rồi ta mới thấy dấu yêu
Cũng đừng mong bên sắc đẹp yêu kiều
Là có được niềm vui và hạnh phúc

"Sông có khúc và con người có lúc"
Phải yêu thương trong hiện tại cuộc đời
Nghe đến đây mắt anh lệ tuôn rơi
Từ giã lão anh lên đường trở lại

Em thấy không giữa dòng đời ngang trái
Anh đâu tìm "hạnh phúc" tận trời xa
Bên em yêu duyên dáng thật thà
Và như vậy với anh là "hạnh phúc".
 
Top