PhuongAnh
New Member
Khi một cánh cửa khép lại..
Một tháng tròn rồi, mình đã xa nhau thật rồi, anh! Em không thể hiểu nổi tại sao người ta có thể dễ dàng quên mọi chuyện đến thế, không thể hiểu nổi sao anh có thể lạnh lùng đến thế?
Trước đây, em vẫn thường hỏi anh rằng tại sao anh lại yêu em? Em chẳng có gì là đặc biệt, không phải là cô gái xinh để ai nhìn vào cũng phải trầm trồ, em cũng không phải là người giỏi giang so với nhiều người anh biết, nhưng anh đã chọn em. Anh có biết em đã vui thế nào khi anh nói rằng: “Người như em không có ai yêu mới lạ”. Lúc đó em thật ngốc phải không anh? Thật ngốc vì đã tin những lời anh nói, ngốc vì đã yêu anh nhiều hơn cả bản thân mình để giờ đây, khi xa anh, em thấy mình hụt hẫng quá.
Vốn em không phải là một người con gái yếu đuối, nhưng chẳng hiểu sao, lúc này em lại không thể làm được như những gì em muốn, không thể thôi nghĩ về anh khi biết điều đó chỉ càng làm em thêm đau khổ. Em đã đánh mất chính bản thân mình, trở thành một người khác, khó tính và hay cáu gắt với mọi người, một người tồi tệ phải không anh? Những lúc đấy, em thật buồn và nghĩ, nếu như có anh ở bên, em đã không làm thế.
Lật lại những trang nhật ký một lần cuối, đọc lại những dòng em đã viết trong khoảng thời gian bên anh, vui có, buồn cũng có, những lúc khó khăn nhất, mình đã có thể vượt qua. Thế mà giờ đây, khi cần quyết định cuộc sống cho bản thân, thì cả em và anh lại không thể làm được.
Dù thế nào, em cũng cảm ơn cuộc đời đã cho em gặp anh, để em có thể yêu, có thể hy sinh vì người khác. Em sẽ sống thật tốt, vì biết rằng chẳng còn điều gì có thể làm em đau khổ hơn được nữa.
“Khi một cánh cửa khép lại, tức là sẽ có một cánh cửa khác mở ra”, cánh cửa đó sẽ không có anh, và em sẽ bắt đầu cuộc sống mới.
Xin lỗi anh, vì thời gian qua, em chẳng còn cách nào khác là làm cho anh ghét em, chỉ có như thế mới làm nguôi đi nỗi nhớ trong em. Xin lỗi anh, vì em sẽ không thể chúc anh được hạnh phúc bởi em là người ích kỷ, và bởi em vẫn còn rất yêu anh!