Cứ nhắm mắt là bàn tay anh vẽ một nụ cười
Cứ nhắm mắt là bàn tay vẽ lên gương mặt anh
Cứ nhắm mắt là anh trong vô thức trong màu mắt
Những khi ấy trái tim em lại đau nhói
Vẫn cứ ngỡ rằng cơn mưa đã xoá bao kỉ niệm
Em cứ ngỡ rằng thời gian đã vơi di nghiệt ngã
Vẫn cứ ngỡ rằng sẽ mau quên lãng một hình bóng
Nhưng vì sao lòng cứ vẽ những nỗi buồn dâng kín
Nhìn em, gần bên em bờ môi vẫn mỉm cười
Mà sao lại xa vời chẳng thể ôm lấy như ngày xưa
Vì sao bàn tay em lại vẽ anh mỗi ngày
Để anh nhận ra rằng mãi mãi yêu em mà thôi
Đã xóa tên em khỏi danh bạ thậm chí mấy bàn backup nào nghi ngờ có tên em anh cũng cho nó về miền cát trắng..
Thế nhưng làm sao xóa đi tên em và số điện thoại em trong ký ức ngắn ngủi mà anh có được từ em.
Đã cố lắm .. cố rất nhiều .. nhắm mắt để quên đi quá khứ ...nhưng cũng giống như lời bài hất kia ..
Cứ nhắm mắt là bàn tay vẽ lên gương mặt em
Cứ nhắm mắt là em trong vô thức trong màu mắ
Người ta nói cố sẽ càng đâu - cố nhớ sẽ càng nhớ ! Ui thế thì làm thế nào quên đi ký ức ngắn đó.?.
Em ra đi mà không cho anh biết lý do.
Em bỏ lại anh 1 mình với quá khứ đau khổ và từng ngày từng ngày cái quá khứ ây đang dần giết chết anh
Em đã đến và anh đã tin em sẽ là người giúp anh vượt qua khỏi cái quá khứ kia - dù thật sự trong anh không bao giờ mốn rồi xa cái quá khứ ấy
Em đã đến và em đã đi ... và giờ anh chỉ có thể an ủi mình
Em không phải là người giúp anh vượt qua cái quá khứ chết tiệt kia.
Cám ơn em vì đã cho anh chút hy vọng trong cuộc sống này
Cám ơn em vì đã cho anh sống lại với quá khứ dù cái quá khư của anh và em quá ngắn so với cái quá khứ kia
Xin lỗi em vì anh đã quá yếu đúi trước quá khứ của mình
Xin lỗi em vì anh đã không thể tự mình vượt qua.
Xin lổi em vì anh đã không cho em biết sớm hơn quá mình của anh.
Hảy cho anh biết vì sao em ra đi
Hảy cho anh biết vì sao em im lặng
Hảy cho anh biết vì sao em lại trở nên như thế.