• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

TRUYỆN NGẮN - TRUYỆN VỤN VẶT

HotelHoangMinh

New Member
Viết cho cha

Con xin tiền đóng học phí học bằng B Anh văn. Cha nói: "Để cha tính".
Một lần sau giờ học, lũ bạn rủ con đi uống nước.
Ngồi trong quán, con giật mình khi thấy dáng một người rất quen - cha của con. Cha chạy honda ôm sau giờ làm việc. Con trách mình sao quá vô tâm.

Nguồn cội

Chị sắp có con đầu lòng, bao nhiêu niềm háo hức, mong đợi, hạnh phúc được chị thể hiện bằng cách sắm sửa cho con không thiếu thứ gì. Vậy mà hôm lên đón cháu về, má chị lại rầy: "Sao lại bận cho thằng nhỏ cái áo cũ mèm như vầy?" . Chị cười: "Má không nhớ cái áo này sao?" . Rồi nước mắt chợt rơi. Đó là cái áo mà má may bằng tay khi sinh chị mà chị còn giữ được tới bây giờ. Cái áo đó bốn đứa em của chị lúc nhỏ đứa nào cũng đã từng mặc qua.

Cãi nhau

Bố mẹ cãi nhau. Bố mua con chim sáo, nhốt trong *g, treo ngoài vườn. Mẹ mua con mèo, thả trong bếp. Trưa, chẳng hiểu thế nào, khi bố về, con sáo không còn trong *g, con mèo của mẹ đang phơi nắng ngoài sân. Bố đổ cho con mèo. Mẹ bảo không phải. Lại cãi nhau. Bố bỏ đến cơ quan. Mẹ về bà ngoại, mang theo nó, đang thút thít khóc. Chiều, người hàng xóm mang con sáo bay lạc sang trả, nhà chỉ còn bà * già.

Mẹ ghẻ.

Cô tôi muộn chồng vì quá dữ tánh, ruột thịt cũng chẳng ai muốn gần, đành lấy dượng, đã góa vợ.
6 tuổi, Lộc về với mẹ ghẻ, làm đủ việc mà lằn roi mới vẫn chồng lên dấu đòn cũ...
Lộc 15 tuổi, dượng chết. Đinh ninh Lộc bỏ đi nên ngày mở cửa mả, cô đuổi khéo:
- Có muốn về với bà ngoại mày không?
Lộc cúi đầu, nói trong nước mắt:
- Con đi rồi, mẹ ở với ai?
Sau câu nói, dường như bà mẹ ghẻ thì ở lại với nấm mồ , còn cô tôi về, đi chùa, ăn chay. Lộc trở thành cậu ấm - rồi trở thành thạc sĩ, mẹ con thân thương như một phép màu...

Bên sân

Một khung trời vàng rơm. Chút nắng cuối cùng hắt qua cửa. Nhà tôi - buổi chiều tà. Lũ trẻ chăn trâu chúng tôi thường tụ tập lại, dàn trận đánh nhau. Nó ngồi co ro, run rẩy tội nghiệp. Cơn bệnh tim của nó đã cướp mất cái quyền làm trẻ con như những đứa trẻ cùng xóm chúng tôi, dù chỉ trong một trận đánh giả. Nhà nó nghèo lắm, nhưng nó ngoan, nó luôn bảo với chúng tôi về lời dặn của mẹ nó: "Khi nào mẹ có tiền để chữa bệnh, rồi con hãy chơi cùng chúng nó".
Chiều vàng. Nắng sắp tắt. Không còn nó ngồi xem chúng tôi dàn trận nữa. Mẹ nó thẫn thờ ngồi bên bát nhang. Tôi cay sống mũi, thế là bên sân nhà tôi không còn một đứa trẻ chăm chú nhìn chúng tôi thèm thuồng.

Xoong cơm tráng

Xưa, nhà nghèo, đông con, cơm còn bữa rau bữa cháo, nói gì đến thức ăn. Lâu mới có món cá con kho mặn. Xoong cá ăn xong, đổ cơm vào tráng ăn rất ngon. Ba luôn nhường cho con cơm tráng lần đầu và tráng lại lần hai cho mình. Ba lao động cực nhọc, không một lời than, cố nuôi con ăn học nên người.
Nay trưởng thành, xa nhà, các món Tây Tàu con đã từng nếm nhưng không thể nào bằng món cơm tráng ngày xưa. Chiều mưa làm con nhớ nhà, nhớ Ba và thèm chén cơm tráng, Ba ơi!

Con gái

Ngoại hấp hối, cà nhà dắt díu nhau về quê thăm ngoại. Ngoại mất. Từ thành phố, anh Ba đang dở mùa thi cũng vội về chịu tang.
Chị Hai lấy chồng quê ngoại, nhà cách có vài quãng đồng mà lại không về được. Bố chép miệng xót xa: "Con gái là con người ta".
Mẹ gục đầu vào vai anh nức nở. Hơn hai mươi năm theo chồng xa xứ, đây mới là lần đầu tiên mẹ được về với ngoại… Mẹ cũng là con gái…

Mẹ & con

Con lên ba, chơi bên nhà dì, bị xe đạp ngã, trúng đầu chảy máu. Mẹ đang nấu cơm, hốt hoảng bế con chạy ngay đến bệnh viện. Hú vía. Vết thương chỉ nhẹ bên ngoài thôi. Hoàn hồn, mẹ nhìn lại mình: chân không dép, quần ống cao ống thấp, áo loang lổ vết máu. Chả giống ai! Mẹ cười.
Con lớn, mẹ bỗng bị chứng điếc đột ngột. Lần lữa mãi, mẹ mới nhờ con đưa đi khám bệnh. Bác sĩ bảo: Để quá lâu, hồi phục thính lực cũng khó. Nhìn mặt mẹ ngơ ngẩn, con khóc.

Nuôi con !

Nhà có cháu, bố mẹ đi làm cả ngày nên muốn thuê người ngoài. Bà nội muốn tự tay mình chăm sóc.
Mẹ làm ngành y rất kỹ lưỡng về vệ sinh, có ý không thích để bà nuôi. Một hôm mẹ làm về sớm thấy bà mớm cho cháu, không bằng lòng nên nói với bố. Đến tối, bố nói: bà nuôi theo kiểu dân gian, mất vệ sinh lắm nên cháu bệnh hoài, thôi để con thuê người chăm cho cháu.
Bà ngỡ ngàng, chống chế yếu ớt: tao nuôi mày cũng lớn, mạnh khỏe mà có sao đâu!

Những đôi chân

Mới giữa tháng, Kiên đã gởi thư về xin thêm tiền. Mẹ thở dài xoa đầu cô Út:
- Thôi, để một thời gian nữa mới tính chuyện mua xe đạp cho con vậy nhé!
Nhưng, cả năm bị mất mùa. Cả nhà gồng gánh hết sức mới tạm đủ tiền cho Kiên, nói chi đến việc mua một chiếc xe đạp mới.
Tết, Kiên đóng bộ thật bảnh về nhà. Ba mẹ và em mừng rỡ ra đón. Cậu tháo đôi giầy ra, và chợt nhìn xuống chân: chân ba mẹ nứt nẻ vì công việc nhà nông vất vả, chân em sần sùi, đen đủi vì phải lội bộ gần chục cây số đến trường hàng ngày. Chỉ có chân Kiên trắng hồng.

Quà sinh nhật

Trong năm đứa con của má, chị nghèo nhất. Chồng mất sớm, con đang tuổi ăn học. Gần tới lễ mừng thọ 70 tuổi của má, cả nhà họp bàn xem nên chọn nhà hàng nào, bao nhiêu bàn, mời bao nhiêu người. Chị lặng lẽ đến bên má: “Má ơi, má thèm gì, để con nấu má ăn?” Chưa tan tiệc, Má xin phép về sớm vì mệt. Ai cũng chặc lưỡi: “Sao má chẳng ăn gì?” Về nhà, mọi người tìm má. Dưới bếp, má đang ăn cơm với tô canh chua lá me và dĩa cá bống kho tiêu chị mang đến…

Khóc

Vừa sinh ra đã vào trại mồ côi, trừ tiếng khóc chào đời, chồng tôi không hề khóc thêm lần nào nữa. Năm 20 tuổi, qua nhiều khó khăn anh tìm được mẹ, nhưng vì danh giá gia đình và hạnh phúc hiện tại, một lần nữa bà đành chối bỏ con. Anh ngạo nghễ ra đi, không rơi một giọt lệ. Hôm nay 40 tuổi, đọc tin mẹ đăng báo tìm con, anh chợt khóc. Hỏi tại sao khóc, anh nói: “Tội nghiệp mẹ, 40 năm qua chắc mẹ còn khổ tâm hơn anh.”

Giá mà

Hễ nhà có dịp dự đám, nó thường vòi vĩnh xin theo. Thấy nhà bạn có giỗ vui vầy, nó thắc mắc với bà: “Sao nhà mình không có giỗ như nhà người ta hả nội?”. Nội mỉm cười rồi cốc vào đầu nó: “Khi nào bà mất thì cháu sẽ được ăn giỗ, cháu có vui không?”. Nó giật mình, thàng thốt .

Bây giờ nhà nó cũng có giỗ. Mọi người xúm xít quây quần. Riêng nó thấy buồn, ray rứt. Giá mà nó được gặp lại bà, dù chỉ một lần, bà ơi!
 

HotelHoangMinh

New Member
Có 1 người cha già từ nông thôn lên thành phố thăm con trai mình.

Cha: Mỗi tiếng con đi làm được bao nhiêu tiền?

Con: (Vẫn đang chăm chú làm việc) Điều đó ba có cần thiết phải biết không?

Cha: Ờ, uhm, thì ba chỉ muốn biết vậy thôi.

Con: Khoảng 150k. Còn gì nữa không ba? Con còn nhiều việc lắm.

Cha: Thế con cho ba mượn 100k được không?

Con: (Quay lại) Ba cần làm gì? Ba mẹ thì có việc gì cần xài tới tiền đâu? Tiền ăn thì con vẫn lo rồi đấy thôi.

Cha: Uhm, thôi con làm việc tiếp đi. Ba đi ngủ, sáng mai ba về lại quê.

Con: (Bực bội) Đợi đã. 100k đây ba cầm đi. (Rồi làm việc tiếp).

Người cha lục lại trong ví và gom góp số tiền lẻ còn lại thì được 50k. Người con thấy thế thầm nghĩ: “Đã có tiền mà còn xin chi không biết!”

Cha: Ba còn được 50k, con cho ba 100k nữa là 150k. Ba muốn xin con 1 điều nữa được không?

Con: (Bực mình) Lại gì nữa đây? Ba không thấy con đang rất bận à?

Cha: Đây là 150k. con có thể dành cho ba mẹ 1 tiếng để về quê thăm nhà được không? Mẹ ở quê đang bệnh, buồn và nhớ con lắm. Từ khi con vô tp học và thành đạt, con đã lâu lắm rồi không về thăm nhà…

Con:…...........
 

Khoaaaa

Active Member
Câu tr thật đúng với đa fần giới trẻ Việt thành đạt,những người con này khi nhận ra mình khốn khổ và bất hạnh thế nào thì thứ dành cho họ hỉ còn chữ ''muộn''

chú hâu theo còn thì post tiếp nha,cháu rất kết thể loại nhân văn ngắn này,mang rất nhiều lời nhắc nhở ,cảnh báo,hướng dẩn rất hay
 

thambt029

New Member
Chuyện ngắn Tình Muộn
Tôi gặp nàng trong một buổi cùng dự tiệc cưới. Nàng ngồi ở bàn đối diện và tình cờ với một vẻ dịu dàng nàng ngước mắt nhìn tôi. Một sự xốn xang bất chợt trong tôi và có lẽ một sự ngỡ ngàng trong nàng đã kéo hai chúng tôi nán lại chờ nhau hôm đó.

Và rồi nàng nhận lời trao đổi điện thoại với tôi sau khi cho tôi số điện thoại nhà riêng của nàng. Nàng sống gần như một mình với cậu con trai 6 tuổi,bởi chồng nàng là một nhà ngoại giao luôn đi công tác nước ngoài. Hôm tôi đến thăm nàng thì cậu con trai đã về chơi bên nội.

Nàng đón tôi với sự dè dặt của người phụ nữ ít quan hệ với bạn khác giới. Chúng tôi chỉ loanh quanh bàn luận về chuyện phim ảnh, tệ nạn xã hội... Nàng trong lúc tiếp tôi đã ý tứ mở toang cửa sổ, tránh những cái nhìn thẳng của tôi và luôn tìm cách lái câu chuyện sang các chủ đề vô thưởng vô phạt. Tôi đã bị nàng chinh phục bởi sự kiều diễm và sự tinh tế ấy. Tôi hẹn nàng sẽ thường xuyên đến thăm nếu nàng không phản đối. Nàng im lặng và ngước mắt nhìn tôi nói khẽ: "Có lẽ chúng ta không nên gặp nhau nhiều... điều đó sẽ không có lợi cho em và anh...".
 

Khoaaaa

Active Member
Tinh tế,ý tứ, sợ wủy sứ nhưng vẩn muốn thử,ôi fụ nữ,hehe
 

HotelHoangMinh

New Member
Nghe tiếng chồng khép cửa, Linh trở người. Cả đêm cô có ngủ được chút nào đâu, nằm quay mặt vào trong, ráng kìm tiếng khóc. Tối qua, hai vợ chồng gây nhau, trong lúc nóng giận, Linh buộc miệng: "Hay là mình ly hôn đi, chứ sống với nhau thế này thì mệt mỏi quá!". Chồng không nói gì, im lặng một hồi rồi bật dậy: "Ừ, em muốn thế thì để anh viết đơn cho". Linh giật thót mình, nhưng nói gì bây giờ, lỡ rồi. Thôi, Linh cứ nằm yên, chồng viết mà Linh không ký thì có sao đâu.

Kia kìa, trên bàn trang điểm của Linh có tờ giấy đã gần kín trang chữ, đặt sẵn cây bút ở bên. Linh bỗng thấy trống ngực đập thùm thụp. Không lẽ anh đã quyết định rồi sao? Chỉ là Linh nóng quá lỡ lời, đúng ý anh quá sao mà anh làm vậy? Linh run run cầm tờ giấy lên đọc

♥ Đơn xin hôn.

Kính gửi: Tòa án tại gia

Tôi tên là: Chồng dễ thương. Sinh năm: 1992

Cư ngụ tại: Ngôi nhà tràn ngập tình yêu

Xin được hôn cô: Vợ đáng yêu. Sinh năm: 1995

Cư ngụ tại: cũng ngôi nhà tràn ngập tình yêu ở trên.

Nội dung xin hôn: Do cuộc sống vợ chồng có điều không hòa hợp, dẫn đến cãi nhau khiến vợ chồng cả đêm không ngủ được, tôi viết đơn này xin được phép giải quyết nhu cầu rất chi bức bách là được hôn vợ tôi càng nhiều càng tốt, càng lâu càng tốt, trong chiều nay sau khi tôi đi làm về. Chỉ có việc hôn này mới giúp cho tình hình dễ thở hơn và tránh được chiến tranh lạnh. Kinh mong tòa hỗ trợ giải quyết nhu cầu này cho tôi. Nếu không, tôi buộc phải đơn phương thực hiện, nhưng tôi tin chắc, cho dù bị phản kháng lúc đầu, tôi cũng được đối phương chấp thuận.
Về tài sản chung: Tài sản chung duy nhất của vợ chồng là tình yêu, tôi xin được giữ nguyên, không có nhu cầu chia chác. Để thực hiện việc hôn này, tôi xin tòa yêu cầu mỗi đóng góp tài sản riêng của mình là... cái miệng. Ai không thực hiện thì bên kia có quyền tự ý... tấn công.

Ngày... tháng... năm...

Chồng dễ thương (đã ký)

Linh bật cười. Thì ra là... Vậy mà làm Linh hết hồn. Linh bỗng thấy sao chồng mình hài hước, đáng yêu đến thế. Linh vội lấy điện thoại nhắn tin cho anh: "Chút em đi chợ nấu toàn món chồng thích, trưa về ăn cơm nhé! Tòa đã đọc được đơn và sẽ đặc cách giải quyết sớm trong trưa nay luôn, hihi"
 

bemeolovepethuy

.:: Đai Sứ Offline ::.
92 vs 95 zui nhẻ bác hoteo.chỉ có trẻ con mới có thể thốt ra câu hôn ly nhẹ nhàng đến thế.ủa ủa 95 thì em ấy mới có 17 tủi.hoá ra là hôn tảo à
 

AlyCuong

Active Member
92 vs 95 zui nhẻ bác hoteo.chỉ có trẻ con mới có thể thốt ra câu hôn ly nhẹ nhàng đến thế.ủa ủa 95 thì em ấy mới có 17 tủi.hoá ra là hôn tảo à

Truyện con nít, có vậy mi cụng hok biết. Có mấy đứa ku rãnh yêu đương nhăng nhít mới viết cái vớ vẩn này =))
 

bemeolovepethuy

.:: Đai Sứ Offline ::.
Một cô nàng lên núi gặp nhà sư.
]Cô nói:
-Thưa thầy, con muốn buông vài thứ mà không thể.
]Nhà sư đưa cho cô ta cầm một cốc nước rồi liên tục rót nước sôi nóng vào đó. Tới khi nước đầy tràn ra cả tay cô ta, bị bỏng,cô ta thả ngay cốc nước. Khi đó nhà sư mới từ tốn:
-Đau rồi tự khắc sẽ buông!!!
 

Taki7610

Unlock_GSM
Bất ngờ vì biết vợ trinh trắng

99,9% tôi nghĩ em chẳng còn gì, thế mà 0,1% ấy lại là sự thật. Em đã gìn giữ để dành trọn cho đêm tân hôn.

tan-hon.jpg


>> Cô dâu bơ vơ đêm tân hôn
>> Công an 'hỏi thăm' đêm tân hôn

Trước khi lấy tôi, em đã có người yêu, sáu năm cho một mối tình thì chắc chắn tình yêu ấy rất sâu đậm. Em trầm tính, rất khiêm tốn và lịch sự, cho nên mới về cơ quan tôi công tác ai cũng yêu mến và gán ghép em cho tôi.

Càng tiếp xúc, tôi càng khâm phục trước sự hiểu biết và cách cư xử khôn khéo, tôi đã bị em chinh phục hoàn toàn. Em im lặng trước sự lên tiếng phản đối của những người phụ nữ trước đây tôi đã yêu, họ cũng tìm cách nói xấu em là vẫn còn yêu người tình đầu, em chẳng còn gì cả, tôi buồn cười trước sự nói năng xốc nổi của những người mình yêu trước, bởi khi đến với tôi, các cô cũng đâu có giữ gìn gì cho bản thân mình.

Ảnh minh họa: IM.
Ảnh minh họa: IM.

Em không phải là người dễ chấp nhận tình cảm, để chinh phục được em, tôi phải mất hơn một năm trời. Không vồ vập và dễ dàng như những cô gái trước, em luôn tạo khoảng cách với tôi, không bao giờ để tôi vượt quá giới hạn cuối cùng, tôi thầm nghĩ thời đại này, mới quen nhau một hai tháng đã tính chuyện thuê phòng ở cùng nhau, huống gì sáu năm trời em cùng người ấy mặn nồng, có mất đi đời người con gái cũng là chuyện thông cảm. Tôi chỉ yêu tính cách cô ấy, cách đối nhân xử thế, và nói thật khuôn mặt của cô ấy hoang sơ đến hút hồn.



Sau nhiều lần bị từ chối, tôi cũng chẵng dám đòi hỏi nữa, thôi thì không trước thì sau em cũng là vợ mình. Ngày cưới, em như một thiên sứ trong bộ váy trắng, em run rẩy khi tôi vòng tay ôm và giúp em cởi bỏ bộ váy cưới ra, em chạy vụt vào nhà tắm đến một tiếng sau, khi thấy tôi gõ cửa mới chịu bước ra ngoài. Tôi giận trong lòng và nghĩ em giả nai, nhưng hai tiếng sau tôi mới biết đêm tân hôn, chính tôi mới là người thực sự đã làm em trở thành đàn bà.

Tôi ôm chặt em vào lòng với tất cả niềm thương yêu kính trọng, những giọt máu đào trên tấm vải trắng tinh không làm tôi xúc động, mà chính sự ngây thơ vụng về trong "quan hệ" của em đã thức tỉnh tôi. Tôi biết những tiệm vá trinh ngày càng mọc lên như nấm, nhưng những cô gái có cáo già đến đâu cũng khó qua được mắt những chàng trai lão đời như chúng tôi. 99,9% tôi nghĩ em chẳng còn gì, thế mà 0,1% ấy lại là sự thật. Em đã bảo quản và gìn giữ nó như một báu vật để dành trọn cho đêm tân hôn.

Tôi không biết diễn tả niềm cảm xúc như thế nào về hạnh phúc đêm hôm ấy. Thấy khuôn mặt em ửng hồng nhìn tôi ngại ngùng, tôi xiết chặt em vào lòng và nói lời xin lỗi kể ra những tâm tư của mình khi đã nghi oan em.

Giờ đây chúng tôi đã có hai cậu con trai xinh xắn và bụ bẫm. Mỗi lần đi công tác ở đâu, có kéo dài đến bao lâu đi nữa, tôi vẫn hoàn toàn tin tưởng vào vợ ở nhà, bởi em sống rất lý trí, sáu năm bên người bạn em rất yêu, thế mà em vẫn còn giữ trọn đời con gái, thì những lời tán tỉnh bên ngoài mà người khác dành cho em hôm nay, sẽ mãi mãi không thể nào làm em chao đảo. Và mỗi lần nghĩ đến đêm tân hôn ngày nào, tôi không khỏi bật cười trước sự thú vị đầy bất ngờ hấp dẫn của vợ tôi.

(Nguồn ngoi sao.net )
 
Top