Vì nước Mỹ em giũ bỏ tình tôi !
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình có truyền thống giáo dục. Tôi cũng khá điển trai (theo nhận xét của nhiều người) nên thuở sinh viên, tôi cũng đã trải qua vài mối tình nhưng chẳng đi đến đâu. Cho đến một lần khi tôi đang chuẩn bị làm luận án tốt nghiệp thì tôi vô tình gặp em (người yêu hiện tại của tôi) qua một người bạn. Tôi yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên và em cũng thích tôi. Chúng tôi yêu nhau sau một tháng tìm hiểu. Em sinh ra trong gia đình khá giả, được giáo giục tốt nên rất hợp với tôi. Ngày đó, chúng tôi yêu nhau rất nhiều, tưởng như không thể sống nếu thiếu nhau.
Quen nhau được vài tháng thì ba mẹ em biết chuyện. Mới đầu, họ ra sức ngăn cấm vì không biết tôi là người như thế nào và không muốn con gái họ yêu quá sớm (khi đó chúng tôi 22 tuổi). Nhưng chúng tôi đã kiên trì, nhờ người thân trong gia đình em thuyết phục. Cuối cùng ba mẹ cô ấy đã chịu gặp tôi. Đó là ngày đầu tiên tôi về ra mắt gia đình em - Giao thừa năm 2009. Thời gian ấy tôi mới có việc làm. Mặc dù thu nhập chưa cao nhưng tôi vốn là người rất tự tin nên tôi đã thuyết phục được gia đình em sau cuộc gặp đó. Tôi thực sự nghiêm túc trong mối quan hệ này.
Thời gian trôi qua, chúng tôi vẫn yêu nhau đằm thắm. Mặc dù vẫn hay có những cãi vã vụn vặt nhưng chúng tôi đều vượt qua được. Tôi đã cố gắng rất nhiều cho công việc, có những khi tôi mệt mỏi lắm, và cũng nhiều lúc phải chịu xấu hổ, cay đắng… nhưng chỉ cần nghĩ đến gia đình nhỏ mà tôi mơ ước thì mọi mệt nhọc đều tan biến. Tôi đã hứa sau ba năm quen nhau tôi sẽ cưới em bằng một đám cưới hoàng tráng (bạn gái tôi thích thế). Cho đến mùa hè năm 2011, em nói với tôi là muốn tham gia chương trình
Work and Travel (chương trình dành cho sinh viên các nước tham gia làm việc và du lịch tại Mỹ trong 4 tháng). Tôi đã ra sức ngăn cản (thực ra mùa hè trước đó em đã đề nghị tôi một lần nhưng tôi quyết liệt không cho nên em không đi nữa) nhưng lần này em thực sự muốn đi. Chúng tôi đã rất căng thẳng với nhau nhưng cuối cùng tôi cũng mềm lòng.
Bạn gái tôi tuy rất yêu tôi, tôi biết điều đó, nhưng em là người hay mơ mộng, dễ bị những thứ phù hoa cám dỗ mà nước Mỹ thì nhiều người bảo là thiên đường. Trước ngày lên máy bay, em đã khóc và bắt tôi thề khi trở về, hai đứa sẽ cưới nhau. Lúc đó, mặc dù rất buồn nhưng tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc. Đêm tiễn em lên máy bay, tôi đã khóc, giọt nước mắt của người đàn ông.
Bốn tháng không có em bên cạnh thực sự là một khoảng thời gian rất khó khăn với tôi. Tôi lao đầu vào công việc, phải nói là tôi ôm đồm công việc. Tôi nhận làm một lúc 2-3 dự án. Ngày nào tôi cũng đi làm lúc 7 giờ 30 và chỉ về nhà vào lúc 23 giờ, kể cả Chủ nhật. Tôi muốn vắt kiệt sức của mình để vơi đi nỗi nhớ. Em qua đó cũng không sung sướng gì, phải làm phụ bếp. Công việc rất vất vả và nặng nhọc. Trong khi ở Việt Nam tôi nấu ăn cho em mỗi tuần, em muốn ăn gì, ở đâu, tôi cũng có thể làm hoặc đưa em đi.Thời gian đầu, chúng tôi vẫn thường xuyên gọi điện và chia sẻ với nhau nhưng tôi vốn hay ghen mà hai đứa lại ở xa nhau nên thời gian sau, chúng tôi ít gọi cho nhau. Tôi biết mình ghen là không đúng nhưng thực sự con người đâu có ai hoàn hảo. Đôi khi tôi không muốn nghĩ nhưng suy nghĩ nó vẫn đến. Sau đó chỉ còn những cuộc gọi hỏi thăm sức khỏe bình thường. Tôi cảm nhận tình yêu đã vơi đi một ít…
Rồi bốn tháng cũng trôi qua. Em về nước. Chúng tôi vẫn tiếp tục yêu nhau nhưng tôi có cảm giác em đã thay đổi. Và tôi đã đúng. Tôi không biết nước Mỹ có phải là thiên đường hay không nhưng sau khi sống ở đó bốn tháng, em đã hoàn toàn khác. Em sống ích kỉ và mơ mộng nhiều hơn. Em không còn nhường nhịn tôi như ngày xưa nữa. Thời gian đó, tôi lại nghĩ em có người khác nên mâu thuẫn của chúng tôi ngày càng lớn dần. Nhưng chúng tôi vẫn còn yêu nhau nên những hiều lầm rồi cũng được giải quyết. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua một cái tết Nhâm Thìn vui vẻ và hứa hẹn tương lai tươi sáng.
Qua Tết, tôi lại lao đầu vào công việc. Tôi đang cố gắng làm việc để tổ chức đám cưới vào cuối năm. Nhưng đột nhiên em nói muốn chia tay. Tôi không đồng ý và đã gặng hỏi nhiều lần. Em bảo là muốn sang Mỹ định cư bằng con đường kết hôn giả. Tôi rất sốc trước tin này. Tháng trước, tôi đã qua nhà em cầu hôn. Ba mẹ em đồng ý với tôi nhưng em bảo cần một tháng để suy nghĩ vì hiện tại em chưa có việc làm.
Trong thời gian qua, em đã nhiều lần làm tôi tổn thương nhưng tôi vẫn bỏ qua hết. Tôi vẫn nghĩ có lẽ em chỉ vì một phút bốc đồng nên làm như vậy. Hiện giờ tôi rất bối rối. Tôi không biết phải làm gì trong thời gian này. Hiện tại, chúng tôi không gặp nhau nhưng tôi vẫn quan tâm và lo lắng cho em. Tôi cũng có nhiều người đang theo đuổi nhưng tôi xác định chỉ yêu mình em và chỉ muốn em làm vợ. Em bảo trong thời gian này, tôi phải làm cho em thấy tôi là người mạnh mẽ, tôi có thể bảo đảm cuộc sống cho em, cho em cảm giác an toàn nhưng lại không muốn gặp tôi. Tôi phải làm sao đây?