Anhtoitb
New Member
Đêm mưa nhớ em
Mắt em như dáng thuyền soi biển vắng
Biển ôm thuyền thao thức một đêm mưa...
Giờ này nơi ấy, chắc em đã ngủ vùi sau một ngày dài công việc mệt mỏi, nghĩ mà thương cho em. Hai đứa mình do đặc thù công việc, kẻ ở nhà thì người lại lên đường đi công tác. Một tháng chưa được một tuần chúng ta được bên nhau, nhưng không vì thế mà màu tình yêu của mình dành cho nhau phai nhạt, trái lại nó càng nồng nàn và pha trộn vào nhau một chút hồng hạnh phúc, một chút đỏ nồng nàn, một chút xanh hy vọng, một chút tím thuỷ chung, một chút vàng ấm áp, một ít trắng tinh khôi, và thêm lẫn một vài màu bạc thương nhớ theo thời gian... Càng ngày chúng ta yêu thương nhau nhiều hơn. Vì chúng ta có với nhau rất nhiều những kỷ niệm sâu sắc trong đời…
Đêm nay Sài Gòn lại đổ mưa. Cơn mưa đầu mùa kéo dài và trắng xoá trong màn đêm. Tự dưng những kỷ niệm nồng nàn lại quay về trong anh với nỗi nhớ em da diết... Mùa mưa lại về. Mỗi lần đi qua khúc giao mùa, trong anh lại thêm nhiều điều để cảm, để ngẫm, nhìn nhận bản thân, nhìn nhận cuộc đời. Những cơn mưa mang đến cho anh một cái gì đó khó tả. Giống như một bản giao hưởng cuộc đời, mỗi cơn mưa với anh là một bản giao hưởng mang âm điệu khác nhau, có lẽ cả màu sắc cũng khác. Anh thích sự nhẹ nhàng khi những cơn mưa bắt đầu, nó giúp người ta khơi mào được những ưu tư đang âm ỉ trong lòng bấy lâu. Anh cũng thích sự dữ dội đến tận cao trào của những cơn mưa đầu hạ. Nó cuốn trôi đi tất cả những day dứt, buồn phiền trong tâm hồn mình…
Trận mưa đêm nay thật dài, con hẻm nhỏ nhà mình trở nên dài hun hút, chìm đắm trong trận mưa như trút nước. Anh đang ngồi bên hiên nhà nhìn những hạt mưa rơi nhớ tới em. Ngoài trời, mưa vẫn rơi đều đều như không biết có một gã khùng đang lặng im với nỗi nhớ em dội vào tâm thức. Nỗi nhớ dịu êm, nhưng sao cứ xoáy vào trái tim anh. Những yêu thương ngày cũ cứ chầm chậm quay về…
Ngày xưa, khi cơn mưa đầu mùa chợt đến, anh thường thích đi dưới mưa, cảm giác vừa mới lạ, vừa vui vui như trẻ thơ, vừa cảm nhận những mát mẻ mà cuộc đời ban tặng, lúc ấy tâm hồn trở nên thanh thản lạ lùng. Trời Sài Gòn chợt mưa chợt nắng. Mưa đến bất ngờ và đi cũng bất ngờ. Mưa Sài Gòn như cuộc tình nồng nàn tuổi học học trò chưa kịp nhung nhớ đã vội chia ly. Mưa Sài Gòn như hai kẻ yêu nhau gặp nhau lần nào cũng vội...Ngồi nhìn mưa rơi qua ly cà phê thủy tinh cũng đang thánh thót từng giọt mà ngẫm nghĩ về lẽ vô thường của cuộc đời... Lớn lên, anh mới hiểu hết nỗi nhọc nhằn của mẹ qua những cơn mưa, và càng biết ơn mẹ đã tảo tần, băng qua những cơn mưa khổ cực của cuộc đời để nuôi nấng anh nên người. Mẹ sinh anh ra trong một màng nhau màu xanh, nhiều người nói anh đẻ bọc điều... sau này cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc. Khi Mẹ mang thai, mỗi lần nhìn thấy những đứa bé người nước ngoài, Mẹ thầm ao ước anh sẽ chào đời trong một hình hài bụ bẫm, thông minh và có một cuộc sống ấm no chứ không như cuộc đời cơ cực của Mẹ... Anh lớn lên với nhiều ước mơ, hoài bão. Cuộc sống vất vả từ những ngày lon ton bên gánh hàng rong của mẹ, là dấu ấn khó phai mờ trong anh. Chính điều này đã tạo nên anh - một trái tim xù xì, chai sạn... mà khi mới quen nhau em thường bảo: "Anh: Trái tim hoá đá".
... Đối với anh, những cơn mưa Sài Gòn bao giờ cũng để lại những kỷ niệm sâu sắc không thể nào quên. Em còn nhớ không, ngày hai đứa mình tình cờ quen nhau bên quán nước ven đường vào một chiều mưa trắng xoá. Anh lao nhanh xe vào mái hiên để tránh cơn mưa ập đến bất ngờ. Vội đến mức tông vào “cô bé nhà quê nép mình bên hiên vắng”, làm cả vạt áo em lấm đầy bùn đất. Em luống cuống, hoảng hốt, còn anh thì chỉ biết ấp úng mãi mới nói được một lời xin lỗi… Chiều mưa hôm đó, chúng ta đứng bên nhau, chung quanh chỉ mỗi tiếng mưa rơi. Anh im lặng, em cũng im lặng. Chẳng biết em đang đeo đuổi theo những suy nghĩ gì? Còn anh tự dưng trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Vừa ân hận, vừa cảm thấy vui vui... Thấm thoát mà đã tám năm, tám năm với nhiều niềm vui, hạnh phúc xen lẫn những nhọc nhằn của cuộc sống đời thường... Tám năm với những cay đắng ngọt bùi được chia sẻ bằng tình yêu chân thành của em dành cho anh... Ngày ấy, em, một cô bé "nhà quê" theo cha mẹ trôi dạt lên Sài Gòn. Tuổi thơ của em được lớn lên bằng chính quang gánh ve chai của Cha, bằng những chuyến buôn đường dài của Mẹ. Cuộc sống cơ cực không thể làm em mất đi những quyết tâm, những hoài bão vươn lên. Mỗi ngày sau giờ học trên giảng đường, em vận hành toàn thể sức lực của mình để có thể đỡ đần cho sự nhọc nhằn của Cha, để có thể vơi đi những giọt mồ hôi trượt dài trên khuôn mặt gầy gò của Mẹ... Hàng đêm, em nhìn những ngôi sao lung linh trên bầu trời và cầu nguyện: một ngày nào đó cuộc sống của gia đình mình được tốt đẹp hơn, và trong sâu thẳm tâm hồn mình, em thầm mong một ngày nào đó có một ngôi sao hạnh phúc trao cho em một tình yêu thương! "Trong ánh chớp bất ngờ của số phận" của chiều mưa năm ấy, chúng mình đã gặp nhau trong trạng thái mất phương hướng, niềm tin, và ta dựa vào nhau, truyền cho nhau niềm tin, hy vọng ít ỏi còn sót lại trong mỗi người. Có những lúc hai đứa tưởng chừng như gục ngã trên dòng đời khắc nghiệt. Mỗi lần như vậy, chính sự yêu thương từ trong sâu thẳm trái tim mình, đã giúp chúng ta vượt qua những sóng gió cuộc đời...
...Rồi một ngày.
Anh đi ngang qua cuộc đời em.
Nhìn nghiêng...
Và phát hiện ra rằng...
Hình như...
Trái tim yêu!
Rồi những ngày mưa yêu thương của anh và em, những ngày hai đứa còn rất nghèo, trên chiếc xe cà tàng lội nước trong mưa. Mỗi lần có một trận mưa lớn, con đường về nhà mình gần như biến thành một dòng sông. Lúc ấy chiếc xe nghèo của mình không thể vượt qua được dòng sông phố mà kêu lên bình bịch rồi tắt máy. Em nép vào lưng anh thì thầm... Cố lên anh nhé, rồi cuộc sống hai đứa mình sẽ tốt hơn. Anh có biết nếu có nhiều tiền, việc đầu tiên em làm là gì không? Mua cho anh một chiếc xe mới để chúng mình không còn vất vả dưới mưa như thế này. Những giấc mơ thật bình dị đến từ những cơn mưa yêu thương, đầy kỷ niệm phải không em?
Và chúng ta đã cố hết sức mình để thực hiện những điều mình mong ước. Mỗi đêm là sự nhọc nhằn của em bên bàn làm việc để cho gia đình có cuộc sống tốt đẹp hơn. Sau mỗi đêm như thế em gần như ngã gục, tưởng chừng như không thể nào gượng dậy được, nhưng hàng đêm em vẫn ngồi bên màn hình máy tính tiếp tục công việc của mình, mặc cho những giọt mồ hôi lăn dài trên trán, mặc cho những cơn buồn ngủ kéo dài. Em vẫn là em, người phụ nữ kiên cường của gia đình! Nhìn em như thế lòng anh đau thắt, và anh đã quyết tâm lao vào cuộc kiếm tiền để thay đổi cuộc đời của gia đình mình. Anh mãi mê với khát vọng đổi đời, anh miệt mài cày ải để đôi lúc quên rằng những người thương trong gia đình, ngòai đời sống vật chất đầy đủ còn cần lắm những chia sẻ, những ân cần, những dịu ngọt yêu thương, những bữa cơm gia đình hạnh phúc…
Cuộc sống tất bật kéo con người anh tưởng chừng như trở nên già cỗi cả về thể xác lẫn tâm hồn. Nhiều lần anh cũng tự thấy mình xa lạ không còn như ngày nào. Lạ đến nỗi tự mình phải thốt lên: MÀY đấy ư – LAZY PUPPY? Mà không lạ làm sao được khi ngày qua ngày, anh lăn lộn, ngập lặn với cuộc đời với nhiều dự án và những chuyến công tác ngược xuôi khắp mọi miền đất nước, rồi phải chạy sô thêm vào những ngày cuối tuần, đến nổi bây giờ cổ họng đau buốt…, nhưng phải làm thôi, hợp đồng đã ký biết sao bây giờ…Túi bụi với công việc, nhìn lại thấy tóc đã pha sương, giật mình khi mình bắt đầu bước qua một nữa còn lại của đời người. Những lúc như thế, chính em làm cho anh bừng tỉnh: "Cuộc sống sẽ trở nên vô nghĩa khi không có những yêu thương, san sẻ dành cho gia đình và những người thân. Bữa cơm gia đình nó không chỉ đơn thuần như ăn khi đói, mà nó còn là sợi dây gắn kết chúng ta lại với nhau sau một ngày làm việc mệt nhọc, anh, em trở về nhà để được nghe tiếng cười của con trẻ, được chia sẻ những những suy nghĩ, những điều xảy ra xung quanh và những chuyện của chính gia đình mình”. Từ đấy anh đã biết sống và biết yêu thương hơn. Tình yêu thương, đó là một ngọn lửa mà khi đã cháy lên rồi, có thể cháy mãi mãi. Chính ngọn lửa yêu thương vẫn cháy mà hôm nay anh có được tài sản quý nhất là em và gia đình mình, anh đã nắm và giữ thật chặt yêu thương đó vào trong trái tim… Đêm dần trôi…
Mưa vẫn rơi, nhưng bắt đầu nhẹ hạt…
Mặt trời sắp sửa ló dạng.
Anh thật sự cảm thấy hạnh phúc khi những hình ảnh cơn mưa chiều nhẹ rơi trên biển vắng vào cuối năm quay về…Lúc ấy hai đứa mình vất hết mọi công việc, lo lắng đời thường phía sau để tìm về với biển yêu thương! Trước biển vắng nhẹ nhàng những hạt mưa bay, những phiền muộn, vặt vãnh đời thường như được từng ngọn sóng cuốn về phía khơi xa. Lòng anh cảm thấy thanh thản và bình yên đến lạ thường. Trước biển, niềm vui, hạnh phúc như được nhân lên rất nhiều, và trong niềm hạnh phúc vô bờ ấy, anh muốn được chia sẻ yêu thương với những người thân yêu của mình nhiều hơn. Anh được tận hưởng những ngọt ngào mà suốt mấy năm qua vì cơm áo gạo tiền đã cố dằn lòng mình. Cảm giác hạnh phúc trào dâng như từng con sóng đang cuộn chảy mạnh mẽ trong tim anh... Cảm xúc càng dâng trào hơn khi đã hơn ba năm trôi qua chúng mình mới vứt bỏ được công việc để có vài ngày vui bên nhau trọn vẹn. Giữa trời nước bao la, anh mới thật sự tự do dành trọn con người cũng như suy nghĩ của mình cho em, mà không chút vướng bận gì... Nơi đấy chỉ có niềm vui, tiếng cười hạnh phúc và những yêu thương nồng cháy.... Mưa bay nhẹ trên biển vắng mang lại cảm giác thanh bình đến lạ thường! Hình như những yêu thương được hòa trộn giữa tiếng sóng rì rào, tiếng gió từ khơi xa, cùng với bầu trời lung linh đầy sao, và những hạt mưa bay, tạo nên một thiên đường hạnh phúc ngay tại bờ cát dài đầy kỷ niệm ngày xưa…
Ta lại về với biển chiều mưa
Tìm bí mật của tình yêu hai đứa
Anh đã nhờ biển ngày xưa giữ hộ
Suốt bao năm vẫn bí mật riêng mình
Em!
Đêm nay, thức trắng với một đêm mưa tháng năm. Nhớ về em và những cơn mưa tình yêu bay qua cuộc đời mình. Trong anh hạnh phúc vỡ òa khi những cảm xúc vẫn ngọt ngào như những ngày đầu tiên, dù thời gian vẫn vùn vụt trôi qua…Chúng ta vẫn mãi có trong nhau những cơn mưa cuộc đời đong đầy yêu thương và hạnh phúc...Vì Em luôn mát mẻ như cơn gió và mưa ru đêm hè, nhẹ nhàng như sương sớm mùa thu, hơi se lạnh đủ để khoe áo mới khi đông về, và rộn ràng những yêu thương, hạnh phúc của nàng xuân...Em chính là thiên thần tình yêu của anh. Mãi mãi nhé em!
Mắt em như dáng thuyền soi biển vắng
Biển ôm thuyền thao thức một đêm mưa...
Kỷ niệm về những cơn mưa bay qua cuộc đời của bạn?
Buồn? Vui? Đau khổ? Mất mát? Hạnh phúc?